Trúc Ngoại Đào Hoa Khai

chương 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi đưa cơm về, thấy Hổ Tử cùng Trụ Tử ở trong sân thầm thì to nhỏ, liền hô to: “Hai người các ngươi lại tụ tập nghĩ cái chuyện xấu gì a?!”

Hổ Tử củng Trụ Tử nhà hàng xóm từ nhỏ đã chơi rất thân, Trụ Tử cũng có tới nhà bọn họ rất nhiều lần, nó chẳng qua không quá để ý ‘ca nhi’ Tiểu Tam này mà thôi. Hai đứa chúng nó chỉ cần tụ lại cùng nhau liền không có chuyện gì tốt cả, đều là thích đưa ra mấy chủ ý điên khùng giở trò mưu mô.

“Đi đi đi ~~ tiểu ca nhi đi xa chút ~~ ngươi thì biết cái gì a ~~” Hổ Tử liên tục phất tay, xem ra cùng Trụ Tử đang bàn bạc đến rất cao hứng, ngữ khí đối với Tiểu Tam tương đối không khách khí.

“Hanh! Vậy các ngươi thì biết cái gì chứ?!” Tiểu Tam cũng là bị nuôi dưỡng ra tính cáu kỉnh, lập tức hừ một tiếng, quay đầu vào phòng. Ta có không văn hóa thế nào cũng là một đứa đã tốt nghiệp cao trung, hiểu biết so với hai tên tiểu tử các ngươi còn nhiều hơn rất nhiều!

Sau khi vào nhà thì thấy Liên Sinh cùng Tân Hà đang may y phục, Tân Hà nhanh chóng đứng lên yếu ớt chào hỏi: “Tiểu thúc hảo!”

“Có thể đừng suốt ngày đều khách khách khí khí như thế hay không nha!!” Thật là không thích ứng được a ~~~

“… A… có thể…”

Nguyên bản Tân Hà rất gầy gò sau khi đến Hạ gia cũng dưỡng ra được một ít thịt, nhưng sắc mặt chung quy vẫn còn dẫn ra một mạt trắng xanh, đối nó nói chuyện có hơi nặng, là có thể thấy vẻ mặt nó thấp thỏm lo âu. Tiểu Tam vẫn là nhìn không quen cái loại cử chỉ nhu nhược đến cực điểm này, điều đó khiến hắn nhớ tới một số chuyện trước đây! Cũng bởi vì cái dạng này, hắn không quá thích cùng Tân Hà ngốc cùng một chỗ!

“Tân Hà ngồi xuống! Đừng để ý Tam nhi! Nó nhất định là ở bên ngoài tức giận với ai liền về nhà giận cá chém thớt ni!” Liên Sinh trái lại hiểu rõ Tiểu Tam, không thèm để ý mà kéo Tân Hà ngồi xuống!

“Con mới không tức giận!” Nói xong đặt hộp gốm trong tay thật mạnh lên bàn rồi mặc kệ nó —— dù sao Tân Hà nhất định sẽ đem đi rửa!

Trở về phòng thì ở trên giường lăn vài vòng, Tiểu Tam dừng lại ôm chăn nhìn nóc phòng!

“Phải tìm chút việc làm thôi! Rảnh đến nỗi sinh thói xấu rồi!”

“Giúp a ba làm y phục cho tiểu Tứ….. Đó là không có khả năng! …..”

...

” Cái đám nhân sĩ xuyên qua kia đều làm cái gì a?! Sáng quốc? Kết cuộc loạn thế! Không được! Không có điều kiện! Có điều kiện cũng làm không được a! Làm thương nghiệp hưởng thụ nhiều?! Sẽ không a! Làm một đại tri thức gia?! Khẳng định không được! Học ngựa đực nói chuyện yêu đương cưới một đống lão bà… ... Tại sao ta lại hồ đồ đến thê thảm như vậy a ~~~~~~~~ “

“Ân?!”

“Ai a?!” Tiểu Tam từ trên giường nhảy dựng lên, thấy phía ngoài cửa sổ lộ ra một cái đầu, là Thái đại thiếu gia!

“Không có việc gì đi dọa người ta nha! Thật là! Nhanh nhanh vào đi!” Nói xong lại nằm trở lại trên giường, hắn vẫn còn chưa ý thức được Thái đại thiếu gia cùng hắn thân phận khác nhau! Không phải nói gia cảnh bần phú các loại, mà là nói vấn đề ‘nam nữ chi phòng’ giữa tiểu tử cùng ca nhi!

Thái thiếu gia đứng ở ngoài cửa sổ suy nghĩ một chút mới nhảy vào. Nó ngày thường theo mấy võ sư tập võ, động tác nhảy qua cửa sổ phi thường nhanh chóng linh mẫn.

“Ngươi hôm nay sao lại rảnh rỗi thế a?! Lại lén trốn đi hở?! Khinh công của ngươi sau này nhất định là thiên hạ vô địch! Trên sách đa số đều nói như vậy, người hay chạy trốn khinh công rất tốt a!!?” Tiểu Tam ở trên giường miễn cưỡng xoay nha xoay, xoay thân qua đối diện Thái thiếu gia bên song cửa sổ.

Gian phòng của hắn kỳ thực rất đơn giản, sát ngoài tường xây một cái giường lò coi như là giường lớn, tuy rằng so với gian phòng của ca nhi bình thường là có chút khác, nhưng bản thân hắn ở cũng rất thoải mái. Bên cửa sổ để một cái rương gỗ, một cái ghế dài. Những thứ lặt vặt Tiểu Tam có không phải đặt trên giường, thì chính là bỏ ở trong rương, cho nên gian phòng thoạt nhìn có chút lớn. Tiền của Hạ gia đều dùng để xây nhà, trang hoàng nhà cửa này nọ, vẫn là nên tránh ni!

“Ngồi ở trên rương hay trên ghế, tùy ngươi!” Tiểu Tam nâng cằm chỉ chỉ, bản thân hắn bình thường càng thích ngồi ở trên rương hơn, nơi nào càng lớn ngồi càng tốt!

“Trong viện có khách đến! Liền có thể ra ngoài!”

Thấy cậu thiếu gia này, liền nhớ tới lời đồn trước đó nghe được, Tiểu Tam nhíu mày. Loại chủ đề đó cũng là không nên hỏi ra! Chung quy không thể hướng tiểu hài tử nhà người ta nói ‘nghe nói ngươi cùng mẹ ngươi đều là bị đuổi ra khỏi gia môn? Ngươi hiện tại rất không tốt đi?!!’ ”

“Đi thôi! Chúng ta đi ra ngoài chơi!” Nói xong từ trên giường bật dậy. Tóc bị bung ra một chút, liền dùng tay gom lại rồi tùy tiện buộc lên.

“Đi bên này!” Thái thiếu gia gật đầu, tự mình xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ, tiếp đó đưa tay đón được Tiểu Tam.

Tiểu Tam lần này mang Thái thiếu gia chơi trò leo núi. Trò leo núi là môn thể thao rất tốt a! Rèn luyện thân thể, bồi dưỡng tình cảm sâu đậm, tôi luyện ý chí! Quan trọng nhất chính là, phi thường thực dụng đỡ tốn kém, vận khí tốt còn có thể tạo ra thu nhập kinh tế! Ví dụ như tiện tay hái chút nấm hay bắt thỏ chẳng hạn!

Nếu như trên núi có đường, phong cảnh vô cùng tuyệt vời, vậy leo núi liền khiến hun đúc tình cảm sâu đậm! Mà nếu mở đường lên núi, chính là ở trong một bụi cây um tùm còn cao hơn người mở ra con đường mới lên núi, vậy chỉ có thể xưng là tôi luyện ý chí.

Mục tiêu là Thạch Đầu đang sườn núi chăn dê! Tiểu Tam cố ý tìm chọn một ‘chỗ không người’ làm lộ tuyến lên núi. Kỳ thực sườn núi chăn dê cũng là Tiểu Tam gọi bậy, hắn bình thường chăn dê đều là chạy tới phần nửa dưới của sườn núi này chăn thả. Mà lưng chừng núi cùng đỉnh núi nhưng là không thể đi lên. Tuy rằng dãy núi này chẳng qua đều gọi là đồi dốc lớn không hơn, nhưng vì người đến chiếu cố không nhiều, cho nên lùm cây trong núi tương đối tươi tốt, những bụi cây nhỏ trong đó bởi vì tranh đoạt ánh sáng mặt trời mà quấn quýt cùng một chỗ. Cho dù ở tại nông thôn sinh sống đã nhiều năm Tiểu Tam cũng là có chút nhìn mà than thở, nguyên lai cái đám cây thấp lùn này còn có thể trên dưới trái phải tùy ý sinh trưởng thế này, để cho những phiến lá tranh được ánh nắn, đám thực vật này cũng tiến hành chiến tranh a!!

Đám cây thấp lùn đan vào quấn lại với nhau, tạo thành trắc trở tương đối lớn cho Tiểu Tam cùng thiếu gia hai người, lộ tuyến của họ bị ép đổi thành tiến bước về phía như tên say rượu —— hoàn toàn không biết bước tiếp theo nên đạp lên phương hướng nào!

Thường có người đem nhân sinh hình dung thành con đường, mà ở chỗ này thì ngược lại, Tiểu Tam có chút hiểu được những người nửa đường tự sát!! Cái ‘nhân sinh’ này thật quá khó khăn. Này không phải chỉ đi là có thể đi tới đỉnh, phải bò, phải bám, phải xoay người vặn eo dùng dáng người quỷ dị đi qua những cành cây cảng đường tránh né mấy bụi gai tùy ý sinh trưởng, phải có người kéo ngươi, dắt ngươi, đẩy ngươi, giúp đỡ ngươi mới có thể đi hết chặn đường!

Cho nên mới nói, này hoàn toàn là tôi luyện ý thức con người!

Cũng may đoạn đường này cũng không hề dài, thuần túy là Tiểu Tam tự mình tìm việc, cho nên coi như là khó khăn ni, hắn cũng kiên trì tiếp!

Thái thiếu gia luôn luôn sạch sẽ chỉnh tề lần này cũng là rất chật vật, điều này làm cho Tiểu Tam trong lòng cân bằng không ít! Hai người sau khi dùng cả tay cả chân leo đến đỉnh dốc liền cùng nhau cười lớn, từ đầu đến chân, y phục lộn xộn tán loạn, toàn thân vướng những cành khô bông hoa, nói dễ nghe thì là tinh linh trong núi, ngoài miệng thất đức cũng có thể nói bọn họ là thần kinh giữa núi!!

“Xem! Thật xứng đáng a!”

Phóng mắt nhìn xa, trước mắt chính là một bức tranh tuyệt đẹp về sự yên tĩnh an tường! Dùng nồng hậu xanh biếc làm nền, lại điểm lên những giọt sắc màu rực rỡ. Đồng ruộng màu vàng trong trẻo cùng màu nâu đất mẹ đan vào nhau, lan tỏa sắc xanh của dòng sông nho nhỏ, nồng đậm sắc lục không thể nào che lấp đen trắng nhà người, có cánh chim, có khói mờ…

“Ta còn không biết nơi này lại đẹp như thế a!”

Tâm tình tại giờ khắc này bay cao!

“Này ~~~~~~ này ~~ này ~ này ~~ “

“Ha hả ~~ có tiếng vọng lại nè! ~ cảm giác thật tuyệt, có muốn thử chút hay không?!!” Tiểu Tam quay đầu nói với Thái thiếu gia.

“A ~~~~~~ a ~~ a ~ a ~~ “

Hai người tiểu hài tử tay nắm tay đứng ở đỉnh tảng đá trơn bóng, hướng về gió thu hô loạn, vừa cười vừa la!

“Nhân sinh! Tựa như cường X! Nếu như chống lại không được, thì học cách hưởng thụ đi!” Tiểu Tam sau khi ngừng hô, đột nhiên nói một câu.

“Nói đến trước đây! Điều này cũng khiến ta nhớ tới một huyễn tưởng!

“…?!”

“Nhanh nhanh hỏi ta là mộng tưởng gì đi a!!”

“… Mộng tưởng?!”

“Đời người muốn vượt qua cũng phải qua như một trò chơi, mà năm đó điều ta rất muốn không có gì hơn…!”

“Đồng ruộng của ta! Bãi cỏ! Ao câu cá!!”

_________________________

Editor: Đau lưng quá~~~~ quả nhiên tiểu Q ta gì rồi~~~~ TT^TT

Truyện Chữ Hay