Thiếu niên ngẩng đầu nhìn, đến khi tầm mắt chạm phải biểu cảm hân hoan tha thiết của tiểu cô nương, hắn chợt căng khóe môi lộ ra má lúm đồng tiền, bình thản cười nói: “Trinh Nhi muội muội cũng đi dạo chợ đêm sao?”
“Đúng vậy”.
Lục Nghi Trinh từng bước đến gần hắn, cả người mang theo đầy hơi thở khói lửa nhân gian.
Vào lúc nàng vươn tay chìa hạt dẻ trong tay đến trước mặt hắn, nhành liễu phía sau khẽ rung rinh, những tiếng rao bán hàng rong trên phố nhộn nhịp cũng phá tan tầng che chắn lặng thinh, dũng cảm tiến vào.
“Đây là hạt dẻ xào, ăn ngon lắm, huynh cũng nếm thử đi?”
Tùy Ý giơ tay lấy một hạt, vừa bóc vỏ vừa nghe nàng nói: “Lúc trước Ý ca ca nói với muội tối nay có chuyện phải làm mà? Sao giờ lại ở đây?”
“Muội nhìn đi”.
Hắn chỉ cho nàng một chiếc đèn hoa đăng mới trôi cách đó không xa, ánh mắt dập dờn bồng bềnh trôi theo ánh sáng.
“Đó là chuyện tối nay ta phải làm”.
Dứt lời, ngón tay bóc hạt dẻ của hắn hơi dùng sức, cười khẩy một tiếng tựa như cười nhạo.
Ngược lại, dáng vẻ khi nhìn nàng đã nhanh chóng trở lại sự dịu dàng dễ gần như thường lệ.
“Đúng rồi, sao Trinh Nhi muội muội lại xuất hiện ở đây một mình?”
“Không chỉ có một mình muội đâu, còn có Bảo Khấu, nàng…”
Lục Nghi Trinh vừa nói vừa quay lại, bỗng nhìn thấy phía sau chẳng có ai, âm thanh líu lưỡi ngập ngừng.
Bảo Khấu…
Bảo Khấu đi mất tiêu rồi.
Nàng hoảng hốt trong lòng, vội vàng lo lắng nói với thiếu niên: “Mới vừa rồi Bảo Khấu còn ở phía sau muội, muội chỉ thoáng nhìn thấy huynh nên chạy vội đến đây, chẳng lẽ Bảo Khấu bị lẫn trong đám người rồi?”
Tùy Ý lặng thinh.
Sau đó, hắn nhìn đôi mắt tràn ngập nghi ngại lẫn lo sợ của tiểu cô nương, khẳng định từng chữ một:
“Trinh Nhi muội muội đi lạc”.
Lục Nghi Trinh cúi gằm đầu, rầu rĩ thì thầm: “Do Bảo Khấu đi lạc mà”.
Giọng nói tuy chỉ nhỏ như muỗi kêu vo ve nhưng cũng đủ để người đứng gần nghe thấy.
“Bất kể là Trinh Nhi muội muội đi lạc hay là nữ sử nhà muội đi lạc thì chuyện quan trọng ngay lúc này đều là phải tìm được người trước đã”.
Tùy Ý bật cười, vén vạt áo đứng dậy. Hắn cúi người thả hạt dẻ đã bóc cẩn thận vào túi giấy được ôm chặt trong lòng nàng. Đối diện với ánh mắt ngây thơ thất thố của tiểu cô nương, hắn thầm nghĩ có lẽ đây cũng là lần đầu tiên nàng gặp phải tai nạn như thế này.
Vì thế, giọng nói của hắn rất ôn hòa nhẹ nhàng: “Đừng sợ. Ý ca ca đi tìm người với muội”.
Thấy tiểu cô nương đã thả lỏng một chút, hắn bắt đầu cẩn thận dò hỏi nàng xem trước khi đi lạc, nàng và nữ sử đã đến những đâu.
“Trước tiên chúng ta đến những chỗ muội từng đi qua trước khi đi lạc đã”.
Hai người một trước một sau cất bước trên đường phố thẳng thắp.
Tùy Ý đi vài bước, không nhịn được thầm nghĩ: Tiểu cô nương vóc dáng mảnh khảnh như vậy, làm thế nào mà lại băng qua biển người để đến trước mặt hắn?
Quay đầu nhìn lại, tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh đẹp kia cắm đầu cắm cổ theo phía sau hắn, một tay còn nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của hắn. Ắt hẳn là đã nhận được một bài học, lúc này sợ không thấy hắn nữa.
Tùy Ý chợt suy tư, dứt khoát khom người ôm nàng lên.
Đột nhiên, Lục Nghi Trinh cảm thấy hẫng mất trọng lượng, yếu ớt hô lên một tiếng. Sau khi chớp mắt nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, nàng mới nhận thức được tình cảnh ngay lúc này.
Đôi mắt hoa đào của thiếu niên khẽ động đậy, cười nói với nàng: “Nếu muội bị người ta giẫm lên thì là lỗi của ta rồi”.
Lục Nghi Trinh duỗi tay ôm cổ hẳn, tâm tư hốt hoảng cuối cùng cũng yên ổn được một chút.
Tựa như người sắp chết được vớ được chiếc cọc gỗ xuôi dòng.
Kề sát mới biết, trên người thiếu niên có mùi hương thanh tao nhàn nhạt của tuyết tùng, ôn hòa nhưng lạnh lẽo, giống hệt như con người của hắn vậy.
Vừa băng qua đám đông, hắn vẫn có tâm tư bình tĩnh giảng dạy lý lẽ cho nàng.
“Lần này nhận được bài học, ắt hẳn Trinh Nhi muội muội đã biết sau này không được tùy tiện chạy loạn chỗ đông người nhé”.
“Nhưng muội nhìn thấy huynh mà”.
“Cho dù nhìn thấy ta thì cũng không thể một mình chạy loạn”.
“… Thôi được”.
Vị trí Bảo Khấu đứng ban đầu chẳng còn ai nữa.
Tùy Ý dự tính trong lòng, tự nhiên nói: “Vậy chúng ta lại đến quầy bán đèn hoa đăng xem sao”.
Thiếu niên ôm tiểu cô nương mềm mại bé nhỏ trong ngực, dạo hết các tiệm bán đèn hoa đăng nhưng vẫn không tìm được phu thê Lục gia.
Một lớn một nhỏ đưa mắt nhìn nhau.
“Làm sao bây giờ đây?”
“… Ta đưa muội về nhà trước”.
…
May mà sau khi phát hiện không thấy cô nương nhà mình đâu nữa, Lục phu nhân lập tức về phủ, chỉ còn lại Lục Tông và mấy người hầu ở lại gần bờ sông tìm người.
Thấy Lục Nghi Trinh bình yên vô sự được người ta đưa về, Lục phu nhân vô cùng vui vẻ, cũng không quên biểu đạt ngàn vạn biết ơn đối với việc tốt của thiếu niên.
Tùy Ý đi rồi, Lục Nghi Trinh ngoan ngoãn đứng trước sảnh nghe Lục phu nhân giáo huấn non nửa canh giờ.
Nhưng sau đó Lục Tông đã mềm giọng ân cần dỗ dành phu nhân về phòng, giải vây cho Lục Nghi Trinh.
…
Ba ngày nghỉ Tết Trung Nguyên trôi qua, bệnh tình của Lục Nghi Trinh đã khỏi hẳn, tiếp tục trở về lớp học.
Sau khi bị phạt, Từ Uyển Trúc an phận hơn rất nhiều, không hề bày sắc mặt khó coi cho nàng xem nữa, cũng không hề châm biếm. Thậm chí ngày thường chào buổi sáng còn có thể đáp lại một tiếng.
Trừ mấy ngày đầu hai bên nhất thời không thể thích ứng được sự thay đổi bất thình lình, hành động lời nói rất không tự nhiên, thì càng về sau mọi chuyện càng trở nên bình thường.
Quan hệ giữa Đoàn Dục Nhi và Từ Tiểu Tứ vẫn căng thẳng như cũ.
Nhưng dù các nàng có ầm ĩ thế nào đi nữa thì sự việc động chân động tay như lần trước cũng không hề xảy ra thêm lần nào.
“Ta vô cùng bội phục muội đấy”.
Bị chọc tức giận cực kỳ, Đoàn Dục Nhi bèn quay đầu xoa nắn gương mặt đẹp đẽ với danh xưng “Xóa tan buồn bực” của Lục Nghi Trinh. Hơn nữa, mỗi lần xoa nắn, Đoàn Dục Nhi đều dùng một giọng điệu vô cùng hâm mộ để nói những lời này.
Lục Nghi Trinh nghĩ thầm.
Quả nhiên là nàng vẫn thích Uyển Âm tỷ tỷ tao nhã lặng lẽ, bao dung mọi chuyện của nàng hơn một chút.
…
Thế tử phủ Quốc công cách vách đã luyện bản lĩnh trèo tường đến mức thuần thục như nước chảy mây trôi.
Những lúc Lục Nghi Trinh nghỉ ở nhà, năm lần thì có đến ba lần có thể thấy thiếu niên Tùy gia ló mặt đến.
Tùy thế tử không hổ là thiếu gia kinh thành nằm lòng mọi ngõ ngách nơi đây. Chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà hắn đã vơ vét cho nàng không dưới hai mươi loại mật đường và đồ ăn vặt từ khắp phố hẻm lớn nhỏ.
Có đồ ăn nghe còn quen tai, nhưng cũng có thứ nàng chưa nghe thấy bao giờ.
Nhưng bất kể là nổi tiếng hay không thì đồ ăn hắn cho nàng đều cực kỳ ngon miệng.
Hắn không ngại tiếp tế, Lục Nghi Trinh cũng bất chấp mà ăn.
Chỉ sau mấy tháng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt của tiểu cô nương tròn búng ra một vòng, thậm chí dẫn dụ sự chú ý kỳ quái của Lục phu nhân.
Vóc dáng của các cô nương xưa nay đều rất quan trọng. Ban đêm, Lục phu nhân bàn bạc với Lục gia chủ quân, quyết định dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi.
Những lúc rảnh rỗi, Lục phu nhân bèn đến tiểu viện của Lục Nghi Trinh ngồi, canh phòng xem nàng có nhân lúc nữ sử không chú ý mà đến phòng bếp ăn vụng hay không.
Đóa hoa xinh đẹp nuôi dưỡng nâng niu từ nhỏ, không thể hủy đi một sớm một chiều như vậy được.
Vốn dĩ Lục Nghi Trinh cũng không để ý.
Nàng chẳng thèm ăn vụng đâu, mẫu thân muốn nhìn thì cứ nhìn đi vậy.
Nhưng đến một ngày sau giờ Ngọ, nàng đang ngồi xổm dưới tàng cây ngoài sân nghịch kiến, ngửa đầu liền trông thấy một cánh tay cùng nửa cái đầu nhấp nhô trên bờ tường đá xanh, lúc này nàng mới thấy luống cuống.
Thiếu niên nhìn thấy nàng, đôi mắt hoa đào cong lên cười gian xảo.
Lục Nghi Trinh: “…”
Không phải.
Tiểu thế tử, hôm nay không thể tới đâu.
Lục Nghi Trinh nôn nóng thoáng nhìn đến chiếc ghế đằng sau.
May mà Lục phu nhân dường như đã ngủ.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, đảo mắt lại đã thấy thiếu niên bò lên đầu bờ tường. Hắn chống cằm, thong thả ung dung nhìn nàng.
Lục Nghi Trinh xua tay với hắn.
Đây là ý “mau trở về đi”.
Nhưng người bị nàng xua đuổi lại không quá rõ ràng.
Tùy Ý nghiêng đầu, chỉ đổi một góc độ khác để nhìn người, cũng không có động tác nào khác.
Lục Nghi Trinh nổi nóng, muốn dậm chân nhưng lại kiềm chế được, rốt cuộc vẫn kìm nén bản thân.
“Mẫu thân muội ở đây”. Nàng ra hiệu khẩu hình cho hắn, một mặt chỉ sang Lục phu nhân trên chiếc ghế dài: “Huynh không thể đến đây”.
Nhìn theo hướng cánh tay, lần này Tùy thế tử hình như đã hiểu rõ ý nàng.
Hắn làm bộ thở dài, tay áo dài rộng, dáng người thoăn thoắt tụt trở lại phủ Quốc công.
…
Liên tiếp mấy ngày trôi qua mà Lục phu nhân vẫn chưa phát hiện ra điều gì khác thường, đúng là khiếp đảm hết hồn.
Thâm tâm Lục phu nhân nghĩ chẳng lẽ mình đa nghi? Tiểu cô nương mập lên thật sự chỉ là do thức ăn trong phủ quá mức phong phú thôi sao?
Bụng đầy nghi ngờ, nhưng sự thật đại khái chỉ có vậy, cuối cùng Lục phu nhân cũng phải từ bỏ chiêu thả mèo bắt chuột.
Lục Nghi Trinh thoát khỏi giám sát bèn tìm cơ hội để nói chuyện này với Tùy Ý.
Nghe xong lời giải thích, sắc mặt của thiếu niên càng kỳ lạ hơn. Hắn im lặng không nói gì, một lúc sau mới đáp một chữ “Được”.
Hắn cẩn thận đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Lục Nghi Trinh bị nhìn chằm chằm cả người đến mức thẹn thùng chật vật.
“Có, có cái gì đáng nhìn sao?”
Cảm giác này tựa như cho chim hỉ thước ăn nửa năm, cuối cùng vào một ngày nọ mới bất ngờ phát hiện nó lại là một con chim sơn ca.
“Ta chưa từng nuôi trẻ con bao giờ”.
Vừa nói, Tùy Ý vừa vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chọc lên gò má của tiểu cô nương trước mặt.
Trắng nõn, mềm mại mịn màng.
Dường như lúc này hắn mới tìm được chút cảm giác chân thực.
Hắn rụt tay lại, tự nhủ với mình: “Sau này chú ý một chút là được”.
…
Vừa qua lập đông, nhiệt độ không khí càng ướt lạnh, mặt trời đã chẳng thèm ló mặt mấy ngày liền.
Nhất là vào buổi tối, mây đen mù mịt, cỏ cây hoa lá trong vườn như đều như nhuốm một màu mực nước.
Thanh nhã lại độc đáo.
Hôm nay là buổi thi kết thúc lớp học tư ở Hầu phủ.
Các cô nương đều còn nhỏ, vì vậy Đặng phu tử rất thông cảm, chỉ dùng nửa ngày để thi hai môn thơ văn và kinh sử.
Lục Nghi Trinh được một điểm Giáp và một điểm Ất.
Từ gia Tiểu Tam và Tiểu Tứ đều đứng nhất, lấy được hai điểm Giáp.
Còn Đoàn Dục Nhi về bét với hai điểm Ất.
Sau khi bái tạ Đặng phu tử, cuối cùng các cô nương đã không thể che giấu mặt mày vui sướng được nữa.
Kế tiếp sẽ là kỳ nghỉ đông kéo dài hai tháng rồi!
Đoán chừng kết quả thi sẽ vừa lòng, lúc các cô nương trò chuyện kế hoạch trong kỳ nghỉ, Từ Tiểu Tứ nhẹ nhàng nói chen vào: “Ba ngày sau là cuộc thi lục nghệ của Quốc Tử Giám, dĩ nhiên ta muốn đi xem đại ca ca thi cử rồi!”
Lục Nghi Trinh nghe xong, tò mò hỏi: “Người ngoài cũng có thể xem cuộc thi của Quốc Tử Giám không?”
“Người ngoài dĩ nhiên không thể xem, chỉ có người thân của học sinh trong Quốc Tử Giám mới được vào”.
Từ Uyển Âm giải thích nói: “Trong lục nghệ của quân tử gồm Lễ, Nhạc, Xạ, Ngự, Thư, Số thì Lễ, Thư và Số không thể xem được, cho dù có là người thân thiết đi nữa”.
“Bởi vì ‘Lễ’ sẽ do phu tử xem đức hạnh của học sinh như thế nào để đánh giá. ‘Thư’ và ‘Số’ là viết trên giấy, không để có người bên cạnh làm nhiễu loạn suy nghĩ của học sinh”.
“Chỉ có thể xem Nhạc, Xạ và Ngự thôi”.
“Đúng rồi, thường thì ‘Nhạc’ sẽ thi cầm nghệ, ‘Cung’ chia thành cưỡi ngựa và bắn cung. ‘Ngự’ rất thú vị. Mấy năm gần đây đã sửa lại quy định của tổ tiên, bài kiểm tra ‘Ngự’ của Quốc Tử Giám phần lớn đều để học sinh đánh mã cầu”.
Hai mắt Lục Nghi Trinh sáng ngời: “Chơi vui như vậy?”
Từ Uyển Âm gật đầu: “Cho nên, đến thi ‘Ngự’ thì người tới Quốc Tử Giám xem cũng đông nhất”.
“Thật tốt quá, muội cũng muốn đi xem…”
“Ngươi lại không có ca ca đang học ở Quốc Tử Giám, vào thế nào được?” Từ Uyển Trúc dài giọng, cười hừ hừ.
Đoàn Dục Nhi vừa nghe lời này bèn nổi giận, trừng mắt phản bác: “Quốc Tử Giám chắc to lắm ta? Đại ca ca của ta còn học ở thư viện Phụng Sơn kìa!”
Thư viện Phụng Sơn chính là học phủ mà danh nho đương thời Phùng Hoạch lão tiên sinh đã sáng lập sau khi quy ẩn Phụng Sơn.
Học phủ: trường đại học/cao đẳng như ngày nay.
Vài chục năm trở lại đây, thư viện sản sinh biết bao nhân tài. Học sinh trong thư viện có người nào tốt đều đã được tấn quan phong tước. Cùng vì vậy mà Phụng Sơn được xưng là “Đệ nhất thư viện đương thời”.
Lại thêm danh khí của Phùng lão tiên sinh, cho dù là người học ở Quốc Tử Giám thì so với thư viện Phụng Sơn vẫn kém hơn một bậc.
Từ Uyển Trúc mặc dù không cam lòng nhưng khi nhớ đến những lời ca tụng cho Đoàn gia Đại Lang khi thi đỗ vào Phụng Sơn một năm trước thì cũng im bặt.
Các cô nương ai cũng có chỗ đắc ý của riêng mình.
Chỉ riêng Lục Nghi Trinh lại giống như nhành hoa héo úa, ủ rũ ảm đạm.
Tiểu cô nương nghĩ thầm, vì sao nàng lại không có ca ca ruột chứ?