Trúc Mã Vi Phu

chương 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đến đêm, Lục Nghi Trinh phát sốt.

Có lẽ là bị nhiễm lạnh sau khi rơi xuống nước, đợt này ngã bệnh rất nặng, trên dưới Lục phủ đèn đóm lịch kịch sáng trưng cả một đêm.

Đến khi mặt trời lên cao, lúc này Lục Nghi Trinh mới từ từ tỉnh dậy dưới ổ chăn.

Uống thuốc xong, nàng ôm một chiếc ấm giữ nhiệt ngồi trên ghế trúc trong tiểu viện phơi nắng. Đúng lúc hôm nay là ngày nghỉ, không cần đến lớp học, tiết kiệm được công sức xin nghỉ học.

Nắng đầu thu không quá chói chang, nhưng phơi nắng nhiều vẫn khiến nàng không khỏi nóng mặt uể oải.

Mí mắt Lục Nghi Trinh đang vật lộn đấu tranh, đúng vào lúc nửa tỉnh nửa mơ thì nàng chợt nghe thấy âm thanh “lách cách” giòn tan vang lên.

Nàng cố trợn tròn mắt tìm kiếm thứ vừa phát ra âm thanh, là một viên đá nhỏ lăn dưới chân ghế trúc… nó rơi xuống đây thế nào được nhỉ?

Không đợi nàng nghĩ thêm, lại có một viên đá nữa lăn tới, nó phát ra tiếng kêu lanh lảnh khi đập vào ghế.

Lục Nghi Trinh nhìn theo phương hướng hòn đá rơi xuống đất, một bóng dáng tỏ tường đang ngồi đón nắng.

Là Tùy Ý.

Hôm nay hắn mặc y phục màu xanh, mái tóc đen tuyền được vấn cao bởi một cây trâm bằng gỗ đàn hương. Gương mặt tuấn tú hòa cùng sắc thu, đôi mắt hoa đào lười biếng liếc nhìn nàng hệt như mèo con lười nhác.

Trong tay hắn còn nghịch mấy viên đá nhỏ.

Đó hẳn là thứ dùng để dẫn dụ sự chú ý của nàng.

“Ý ca ca”. Lục Nghi Trinh thẳng người, ngửa đầu hỏi han: “Sao huynh không đi bằng cửa chính?”

“Phép tắc quá nhiều, ta lười”.

Tùy Ý nghiêng đầu, ánh mắt vẫn dừng trên người nàng dường như đang nghiên cứu một đồ vật kỳ lại. Tròng mắt đen sâu thẳm tựa như lạc vào tầng sương mù, dứt khoát dựng lên một lá chắn rõ ràng với những thân thiết dịu dàng trước đây.

Hắn chậm rãi mở miệng: “Thế nào, ý kiến ca ca đưa cho muội không tốt sao? Tội gì phải rước bệnh mà về?”

Lục Nghi Trinh bị hắn nhìn đến mức hơi chột dạ.

“Huynh… huynh biết cả rồi à?”

“Đêm qua ồn ào như vậy, sáng nay ta nghe ngóng chỗ Từ Đại, hắn nói cho ta hết rồi”.

“Thật ra muội có cân nhắc hai biện pháp kia, mặc dù có thể thần không biết quỷ không hay mà chơi Từ Tiểu Tứ một vố đau, nhưng…”

Lục Nghi Trinh ôm chặt ấm giữ nhiệt, nói thành thật: “Muội chỉ muốn nói cho tỷ ấy biết, nếu bắt nạt muội thì muội nhất định sẽ trả đũa. Muội còn lâu mới nhịn, rõ ràng là tỷ ấy đã làm sai”.

Ánh mắt của thiếu niên trên bờ tường chợt thay đổi.

Dường như bị ánh nắng xộc thẳng vào mắt.

Hắn nhìn tiểu cô nương ngồi trên ghế trúc cạnh gốc cây bên bờ tường rất lâu, đáy mắt đen nhánh cuồn cuồn những cảm xúc phức tạp cực điểm.

Vừa như ngưỡng mộ, vừa như ghen ghét, lại tựa như trộn lẫn chút ý tứ gần gũi.

Lục Nghi Trinh cảm thấy Tùy Ý lúc này khiến nàng cảm thấy rất xa lạ.

“Ý ca ca”.

Nàng không tự chủ được mà lên tiếng,

Thiếu niên bỗng cất giấu nỗi lòng, ngập ngừng chớp mắt với nàng như thay cho câu nói “Có chuyện gì”.

Lục Nghi Trinh nghẹn họng, một lúc lâu sau, cuối cùng nàng cũng tìm được điểm sơ hở trên người hắn, vì thế thoải mái nhoẻn miệng cười, nói với hắn: “Vào thu, trời lạnh, hôm nay huynh mặc y phục như vậy, cẩn thận đừng để bị ốm như muội nhé”.

Thiếu niên bị dặn dò hơi ngẩn người.

Hắn nghiền ngẫm đánh giá khuôn mặt xinh xắn vẫn vương nét trẻ con của tiểu cô nương dưới chân tường, đột nhiên cong mi cười.

Trời sinh mắt hoa đào vốn đã mê hoặc lòng người, những lúc không cười còn xứng với một câu “Cao ngạo tuyệt diễm”. Nụ cười này phảng phất như mưa phùn giăng lối, băng tuyết hòa tan, cảm giác dịu dàng nhã nhặn thấm đẫm vào tim mang theo sự ngứa ngáy rục rịch.

“Trinh Nhi muội muội có muốn ăn bánh mật cá vàng nữa không?”

Giọng nói của thiếu niên ấm áp như gió xuân phả lên mặt.

Lục Nghi Trinh bị câu hỏi bất ngờ này kéo hồn trở lại, lập tức gật đầu lia lịa.

“Vậy muội phải dưỡng bệnh cho tốt, ngày mai ca ca mang đến cho muội”.

Lục Nghi Trinh cảm thấy lời này rất quen, nghĩ ngợi một lúc bèn sức nhớ ra chuyện lần đầu mình đã bị lừa. Nàng ngẩng đầu nhìn người trên bờ tường, muốn nhận được bảo đảm: “Huynh không được lừa muội nữa nhé!”

“Yên tâm, lần này ta nhất định sẽ nhớ như in mà”.

Nói xong, Tùy Ý uể oải xua tay về phía nàng, sau đó cầm một nắm đá rồi nhảy tót khỏi bờ tường.

Cuối cùng, góc áo của thiếu niên thoát khỏi bờ tường bằng đá xanh, bóng dáng của hắn cũng hoàn toàn biến mất.

Ngày thứ hai Lục Nghi Trinh ở nhà dưỡng bệnh, vừa hay là ngày nghỉ Tết Trung Nguyên.

Tết Trung Nguyên là ngày rằm tháng bảy âm lịch.

Bởi vì Lục gia không còn ở quê nhà nữa nên cũng không cần phải đi viếng mộ hay tế tổ, chỉ cần thắp hương và đốt ít giấy tiền trong nhà là được.

Hôm nay cũng là ngày nghỉ của Lễ Bộ. Lục Tông an nhàn ở nhà, phu thê hai người bàn bạc buổi tối sẽ đưa con gái nhỏ ra phố đi dạo.

Lục Nghi Trinh mong đợi từ sáng sớm tinh mơ.

Nghe nói chợ đêm kinh thành rất phồn hoa, đường phố vô cùng náo nhiệt, hơn đứt so với quê nhà Dương Châu. Đáng tiếc, nàng vào kinh thành đã được mấy ngày mà vẫn chưa có duyên nhìn thấy.

Thế nhưng, không cần chờ đến tối mà nàng đã gặp được mấy cô nương đến thăm bệnh.

Đoàn Dục Nhi và Từ Uyển Âm cùng đến Lục phủ.

Lục Nghi Trinh nhìn thấy hai người họ còn liếc mắt xung quanh theo bản năng.

Từ Uyển Âm tốt bụng nói: “Tứ muội muội đang bị phạt quỳ từ đường ở nhà, không tiện đến đây đâu”.

Lục Nghi Trinh nghe hiểu.

Hàn huyên một lúc với bạn cùng lớp, sau thời gian một tách trà nhỏ, hai vị khách bèn từ tốn ra về.

Người đến tiếp theo là Tùy Ý.

Nói chính xác thì là trèo tường đến.

Hình như mấy lời quan tâm của tiểu cô nương hôm qua đã lọt vào tai hắn, nên hôm nay hắn đổi lại mặc thêm một chiếc áo choàng màu đỏ tía, so với hôm qua thì ấm áp lên không ít.

Vóc dáng thiếu niên cao thẳng mảnh khảnh, cho dù mặc thêm mấy lớp y phục cũng chẳng ảnh hưởng gì đến khí chất tao nhã cao quý của hắn. Hắn chỉ cần đứng đó là đã thoát ra một phong thái như thần tiên trong tranh.

Tùy Ý mang theo một bọc bánh cá vàng như đã hứa.

Vào lúc Lục Nghi Trinh ăn mật đường, hắn ngồi trên ghế đá, nghiêng đầu ngắm nghía.

Tiểu cô nương trời sinh có khuôn mặt tròn bầu bĩnh như quả trứng khiến người khác vui vẻ, đôi mắt trong veo như nước biếc, làn da trắng trẻo hồng hào như trái mật đào tắm sương sớm.

Khi nàng vui vẻ mỉm cười với hắn, đôi mắt hạnh cong lên tựa trăng non, yêu kiều ngọt ngào như muốn ngấm sâu vào lòng người.

Khiến người ta vô thức muốn làm chuyện xấu.

Thiếu niên híp mắt đang tựa trên bàn bỗng chốc thẳng lưng ngồi dậy.

Một tay hắn chống lên má, một tay vươn đến phía trước, dễ dàng cướp mất miếng mật đường chuẩn bị đi vào miệng tiểu cô nương.

“… Ý ca ca?”

Lục Nghi Trinh kinh ngạc nhìn phía bàn đối diện.

Thiếu niên chẳng hề cảm thấy áy náy, đuôi mắt khẽ nhếch lên lộ ra ý cười vui vẻ. Trước cái nhìn chăm chú của tiểu cô nương mới bị cướp đồ ăn khi gần đến miệng, có thể nói hắn vẫn thong dong điềm nhiên bỏ miếng mật đường vàng ruộm vào miệng.

“Thấy Trinh Nhi muội muội ăn thỏa mãn như vậy, dạ dày của ta cũng réo lên muốn ăn”.

Miếng ăn lọt vào cổ ngọt lịm, hắn vẫn cười nói như như cũ.

Nghe vậy, mới đầu Lục Nghi Trinh còn ngẩn ngơ, nhưng sau đó đã nhanh chóng vô thức thấy buồn rầu.

Phải rồi, nàng thấy mật đường là vui vẻ chẳng biết trời trăng mây gió gì nữa, thế mà lại quên chia cho Ý ca ca một ít rồi: Đây đâu phải là chuyện mà tiểu cô nương hiểu phép tắc, biết tiến biết lùi làm ra chứ?

“Xin lỗi Ý ca ca, muội nhất thời quên mất huynh”.

Tiểu cô nương nhỏ giọng mềm mại xin lỗi.

Ý cười trên khuôn mặt Tùy Ý bớt lại, lộ ra vẻ mờ mịt, không biết nàng đang nói gì.

Tiểu cô nương vội lấy trong túi một con cá mật đường, đưa đến trước mặt hắn. Hành động cứ như hiến bảo vật, tựa như lùa tay bốc một nắm sao đưa cho hắn.

“Huynh ăn trước đi, nếu không đủ thì lát nữa chúng ta lại chia tiếp… được không?”

Tùy Ý ngẩn ngơ cả người.

Không phải nghi ngờ, không phải tủi thân, không phải bực bội giận dữ.

Ở đây chỉ có một tiểu cô nương đơn thuần, non nớt, mềm mại và lương thiện.

Khác một trời một vực so với suy nghĩ của hắn.

“Mặc dù mật đường cá vàng không ngấy nhưng cũng không nên ăn nhiều, nếu đau răng thì không được đâu”.

Tiểu cô nương dặn dò như người lớn, bàn tay nhỏ xinh lật lại bàn tay của hắn.

Những vụn bánh vàng ruộm rơi xuống lòng bàn tay.

Tùy Ý trầm ngâm ăn mật đường.

Một miếng.

Lại một miếng nữa.

Lục Nghi Trinh ăn được một nửa thì nhớ ra hôm nay là ngày đặc biệt.

“Ý ca ca, có phải đêm Tết Trung Nguyên thì kinh thành rất náo nhiệt đúng không?”

“Tết Trung Nguyên không cấm mọi người đi lại buổi tối nên ngõ ngách đều rất náo nhiệt”.

Hắn nhàn nhã nói: “Nơi náo nhiệt nhất trong kinh thành chắc là phố Phan Lâu, Châu Bắc Ngõa Tử và cây cầu ở chùa Hưng Quốc. Gần hẻm Du Lâm nhất chính là phố Phan Lâu, Trinh Nhi muội muội có thể đi xem. Năm trước, chùa Càn Minh và miếu Linh Công đều bố trí nơi lễ bái, hoạt động hai bên bờ sông cũng rất thú vị”.

Ngõa Tử: là cách gọi thời cổ đại dùng để chỉ những nơi tập trung vui chơi, buôn bán, như trung tâm thương mại ngày nay.

Lục Nghi Trinh bị lời nói của hắn cuốn hút, gấp gáp không đợi nổi, muốn trời tối ngay lập tức để đi chơi.

“Tối nay Ý ca ca cũng ra ngoài chơi sao?”

“… Không”.

Tùy Ý lặng im, ngón tay như trắng như ngọc véo một viên mật đường, thả nó giữa không trung rồi lại bắt lấy.

“Ta có một chuyện phải làm”.

Uống hết đợt thuốc cuối cùng của hôm nay, đúng lúc sắc trời bên ngoài cũng tối đen.

Lục Nghi Trinh ngậm mứt ngọt, tùy ý để Bảo Khấu sửa soạn cho mình.

Tối nay, Lục phu nhân chọn cho nàng một chiếc váy thêu hoa màu xanh dương, áo choàng màu xanh đậm và một cây trâm hồ điệp bằng vàng. Lục phu nhân mặc bộ y phục cùng màu, bên ngoài khác áo choàng màu thiên thanh nhạt, người ngoài trông vào đều biết đây là một cặp mẹ con.

Lục Tông cũng khoác một bộ xiêm y khác thay cho bộ triều phục thường ngày.

Ba người nắm tay nhau ra khỏi phủ, đi về khu chợ đêm nức tiếng kinh thành.

Người trên phố Phan Lâu đông như nước cuốn, ngày cũng như đêm.

Đường xá, lầu gác giăng đèn kết hoa, đèn lồng đủ màu đan xen nhau tạo ra những luồng ánh sáng lay động dưới trời đêm. Tiếng đàn hát êm dịu động lòng người trong Tần Lâu Sở Quán theo gió phiêu diêu khắp chốn.

Ở nơi đông đúc còn có thể ngửi thấy mùi đồ ăn từ những hàng bán trái cây, cũng chẳng thiếu những sạp bán bánh rán, bánh ngọt, mứt hồng…

Không khí chẳng giống lễ tiết của ma quỷ tí nào.

Tết Trung Nguyên vào ngày rằm tháng , hay còn gọi là ngày xá tội vong nhân.

Lục Nghi Trinh ôm một túi hạt dẻ, vừa lột vỏ, vừa được cha mẹ dẫn đến đám người đông đúc bên bờ sông.

“Trinh Nhi, con đợi ở đây với Bảo Khấu đã nhé, ta và phụ thân con sang bên kia xem đèn hoa đăng bán thế nào”.

Lục phu nhân dặn dò xong bèn nắm tay Lục Tông hòa mình vào biển người.

Lục Nghi Trinh bóc một hạt dẻ bỏ vào miệng, lẳng lặng ngắm nhìn dòng sông cổ kính lững lờ trôi.

Dưới bóng đêm, sóng nước trên mặt sông phẳng lặng phản chiếu như gương phong cảnh mênh mang như bức tranh cuộn tròn. Hình ảnh phản chiếu có đèn lồng màu đỏ hai bên bờ sông, những ngôi lầu cổ và những bóng người nhấp nhô.

Ánh nến của hoa đăng hắt xuống mặt nước, dòng sông điểm xuyết những chấm nhỏ lung linh đẹp mắt.

Giữa phố xá sầm uất phồn hoa, Lục Nghi Trinh nhìn thấy bóng dáng hết sức quen thuộc.

Ý ca ca!

Nàng vừa bất ngờ vừa kinh ngạc, bước chân khẽ dịch một chút chạy về phía hắn.

Chỉ là dòng người quá đông đúc, muốn tiến lên cũng không dễ dàng gì. Lục Nghi Trinh tận dụng mọi khe hở để lách qua. Cuối cùng, khi mồ hôi vã đầy trên trán, nàng mới thoát khỏi dòng người tấp nập.

Gió lạnh mịt mùng quất ngang nhành liễu.

Tùy Ý dựa vào cây liễu bên bờ đê, bóng hình màu tía dường như hòa cùng một thể với bóng đêm.

Hắn nhìn xuống đèn hoa đăng lững lờ trên mặt nước, khuôn mặt hắn hơi mờ ảo dưới ánh sáng ấm áp chiếu rọi, lông mi hơi rũ xuống tựa như đang ngắm nghía đèn bên dưới, lại tựa như đang ngẩn người.

Cách một rặng liễu xanh, thế gian như chia thành hai nửa.

Nửa sau là là náo nhiệt phồn hoa, nửa trước là buồn thảm cô tịch.

Nhưng tiểu cô nương lại bị niềm vui sướng ăn sâu, không biết nên làm thế nào mới phải, căn bản không có những đắn đo suy ngẫm như người trưởng thành.

Nàng thở hổn hển cứ thế đâm đầu vào khoảng trời sau rặng liễu, tâm hồn vẫn vô tư, vô cùng vui vẻ cất tiếng gọi:

“Ý ca ca!”

Truyện Chữ Hay