Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

chương 44

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giang La lại lần nữa đi tìm giáo viên môn Ngữ văn để đăng ký tham gia thi đấu. Biết được tin này, giáo viên Ngữ văn vô cùng vui mừng: “Được, cô rất tin tưởng em. Em đồng ý tham gia cuộc thi thì quá tốt rồi, cô tin chắc chắn em có thể đạt được thứ hạng cao trong cuộc thi.”

“Dạ vâng!”

Cô cũng phải thật tự tin mới được.

- --ĐỌC FULL TẠI

Hơn nữa, dù cô không đạt được thứ hạng nào thì cô cũng phải tham gia cuộc thi để thay Giang Mãnh Nam thưởng thức gió biển của thành phố Thâm Hải và tìm hiểu xem ở đó có tin tức về mẹ tiên cá của cô hay không.

Buổi chiều, Giang La đến phòng tập nhảy để tổ chức buổi nhậm chức đội trưởng lần thứ nhất, sau đó cô sẽ ban hành quy tắc của câu lạc bộ.

Mới vừa bước vào phòng tập nhảy, cô đã thấy Mạnh Tiêm Tiêm đang dẫn theo một nhóm các cô gái chuẩn bị rời đi…

“Tôi đã giữ lời hứa là nhường vị trí đội trưởng cho cậu, thế nhưng chúng tôi không muốn tham gia câu lạc bộ với cậu nữa, tất cả chúng tôi sẽ rời khỏi Câu lạc bộ Street dance, cậu chơi một mình đi nha. À không, chẳng phải cậu còn có một cô bạn giả tạo hay sao?”

Lúc này, ở trong phòng nhảy, người bạn hờ Tống Thời Vi của cô còn đang luyện tập ép chân lên lan can, hoàn toàn không để ý đến tình hình bên này, họ thích đi hay ở lại thì cô ấy đều không quan tâm.

Giang La nhìn các cô gái ở phía sau Mạnh Tiêm Tiêm, nói với giọng điệu nặng nề: “Các cậu có chắc chắn là muốn rời đi không?”

“Chúng tôi không rời đi thì ở đây làm gì, chẳng lẽ muốn chúng tôi đi theo con mập như cậu để nhảy nhót à?”

- --ĐỌC FULL TẠI

“Các cậu đang nói cái gì đó?!” Tống Thời Vi nãy giờ vẫn luôn im lặng nhưng vừa nghe đến từ ‘con mập’ thì lập tức bùng nổ: “Các cậu quá đáng rồi đấy, tại sao lại công kích ngoại hình của người khác? Các cậu muốn rời đi thì cứ đi đi, ở đây cũng không có ai giữ các cậu lại.”

“Đi thì đi!”

Nhìn thấy mọi người liên tục rời khỏi phòng nhảy, Giang La lên tiếng một cách nghiêm túc: “Street dance là câu lạc bộ chính quy, ở ban chấp hành đoàn trường đã có giấy tờ hồ sơ liên quan. Vì thế, nếu các cậu rời đi thì sẽ không thể gia nhập lại được nữa. Ngoài ra, phía bên trường học cũng sẽ không cho thành lập một câu lạc bộ vũ đạo thứ hai, cho nên tôi mong các cậu có thể suy nghĩ một cách thật kỹ lưỡng.”

Mạnh Tiêm Tiêm đắc ý nói: “Cậu cho rằng chỉ cần cậu giữ con dấu của câu lạc bộ thì cậu thật sự sẽ trở thành đội trưởng hay sao? Tôi nói cho cậu biết, đối với một câu lạc bộ thì điều quan trọng nhất đó chính là thành viên, bây giờ không còn ai, tôi chống mắt lên xem cậu làm sao để duy trì được câu lạc bộ.”

Vừa nói xong, cô ta lập tức dẫn theo các cô gái rời khỏi phòng tập nhảy.

Giang La biết Mạnh Tiêm Tiêm đã bắt đầu tham gia Câu lạc bộ Vũ đạo từ thời cấp hai, cô ta có các mối quan hệ và nguồn lực của riêng mình. Còn về phía Giang La, cô chỉ có hai bàn tay trắng, thậm chí cô còn không biết một đội trưởng sẽ phải làm thế nào cho phải.

Cô nhìn về phía Tống Thời Vi: “Bây giờ, cả câu lạc bộ chỉ có hai người chúng ta.”

“Không phải chỉ là thiếu người thôi sao?”

Tống Thời Vi mặc vào áo khoác thể thao màu tím nhạt, sau đó quay người ôm lấy Giang La: “Trong trường học thì cái không thiếu nhất đó chính là người.”

Hai người họ lập tức đi đến phòng phát thanh, sau đó thông báo rằng vào buổi chiều ngày mai, Câu lạc bộ Street dance sẽ tuyển thành viên mới, yêu cầu để tham gia câu lạc bộ không quá khó, chỉ cần ai có đam mê với nhảy múa thì đều có tham gia ứng tuyển.

Lúc trước, Mạnh Tiêm Tiêm đưa ra điều kiện để gia nhập vào câu lạc bộ rất cao, hơn nữa cô ta có yêu cầu rất khắt khe về dáng người, những cô gái có thân hình không được mảnh mai cho lắm đều bị loại. Ngoài ra, cô ta còn có yêu cầu cả về nhan sắc.

Bây giờ không có những điều kiện đó, quả thật đã thu hút rất nhiều người đam mê Street dance đăng ký tham gia ứng tuyển.

Trong trận đấu Dance Battle vừa rồi, đã có rất nhiều người bị kỹ thuật nhảy đẹp mắt của họ thu hút nên đến đăng ký ứng tuyển. Có người muốn học shuffle dance, có người lại muốn học nhảy dây nghệ thuật, thậm chí có rất nhiều bạn nam đến đăng ký tham gia câu lạc bộ chỉ để học quyền Anh sau màn thể hiện của Giang Mãnh Nam.

Tất nhiên, Giang La không thể đồng ý để tất cả mọi người gia nhập. Cô sẽ giao cho họ một nhiệm vụ, đó là để họ học một điệu nhảy đơn giản, chỉ cần họ có thể vượt qua bài kiểm tra thì lập tức có thể gia nhập vào câu lạc bộ. Bởi vì có rất nhiều người chỉ là ham mê nhất thời, sau khi không còn cảm thấy mới lạ nữa thì sẽ chán nản rồi từ bỏ, không muốn tham gia câu lạc bộ nữa. Vì thế, cô cũng không thể không đưa ra bất kỳ điều kiện gì khi gia nhập vào Câu lạc bộ Street dance. Điều cô muốn là tuyển chọn những người thật sự có niềm đam mê với Street dance.

Tống Thời Vi nhìn Giang La đang ngồi ở hàng ghế đầu của phòng tập nhảy, nghiêm túc nhận xét về động tác nhảy của các bạn trong trường. Quả thật Giang La càng ngày càng có phong thái của một người đội trưởng câu lạc bộ.

Thật sự không tệ.

Nhìn phòng nhảy của Câu lạc bộ Street dance bây giờ đã trở nên đông đúc, tấp nập - một cảnh tượng chưa bao giờ được nhìn thấy trước đây, Mạnh Tiêm Tiêm không khỏi cảm thấy tức giận.

Có mấy người bạn hỏi Mạnh Tiêm Tiêm: “Bây giờ chúng ta nên làm gì đây, hiện tại ngay cả phòng tập nhảy cũng không có.”

“Có gì ghê gớm chứ. Cùng lắm thì chúng ta tự cung tự cấp, lại xin thêm một phòng học.”

“Nhưng chúng ta không có câu lạc bộ nên trường học sẽ không đồng ý đưa một phòng học cho chúng ta.”

Giang La nhìn thấy họ đứng ở cửa lưỡng lự, bèn đi tới chỗ họ, thoải mái nói: “Nếu các cậu vẫn thích nhảy, bây giờ có thể một lần nữa gia nhập vào câu lạc bộ. Nhưng điều kiện chính là các cậu phải chịu trách nhiệm cho việc hướng dẫn các thành viên mới còn không biết nhảy khi họ tham gia vào câu lạc bộ.”

Mạnh Tiêm Tiêm lạnh lùng nói: “Nằm mơ đi.”

Nhưng các cô gái phía sau cô ta lại có suy nghĩ khác, có hai ba người thường bị Mạnh Tiêm Tiêm bắt nạt đã hơi dao động, sau đó không chút do dự đứng về phía của Giang La.

“Đường Hân, Lý Xảo. Các cậu là hai kẻ phản bội.”

“Thật ra, có đôi khi tôi cảm thấy cậu thật quá đáng.” Đường Hân buồn bã nói: “Rõ ràng cậu đã giỏi như vậy, thế nhưng cậu luôn chèn ép những người nhảy tốt hơn cậu, ở bên cạnh cậu thì mãi măi không có cơ hội để nổi bật.”

“Vì có niềm đam mê với nhảy nên chúng tôi mới tham gia câu lạc bộ, chứ không phải vì bản thân cậu.”

Vừa nói xong, lại có hai ba cô gái lặng lẽ đi đến phía sau của Giang La: “Tiêm Tiêm, xin lỗi, tớ vẫn còn muốn nhảy múa.”

“Lúc trước, khi cân nặng của tớ lên đến một trăm cân, cậu đã uy hiếp tớ nếu không giảm cân được thì sẽ xóa tên tớ ra khỏi Câu lạc bộ Street dance. Lúc đó, tớ cảm thấy trong lòng có chút thất vọng, rõ ràng tớ là người đã ủng hộ cậu nhất.”

Thấy tất cả họ đều đứng bên cạnh Giang La, vẻ mặt Mạnh Tiêm Tiêm dần thay đổi, lông mày nhíu lại, tức giận đến run người: “Các cậu nghĩ kĩ chưa, thật sự muốn đi theo con mập này?”

“Thật ra, tớ cảm thấy trình độ của cậu ấy không kém cậu là bao, chẳng lẽ với cậu, dáng người quan trọng như vậy sao?”

Mạnh Tiêm Tiêm không làm gì được nữa, tất cả đều quay lưng lại với cô ta, bây giờ cô ta đã trở thành người bị cô lập hoàn toàn, không ai giúp đỡ.

Sau khi kết thúc hoạt động của câu lạc bộ, Tống Thời Vi kéo Giang La đến một quán trà sữa bên ngoài trường học để uống đồ uống.

“Chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày mùng Một tháng Mười* rồi, vui quá đi.” Tống Thời Vi ôm lấy cô, hưng phấn nói: “Kỳ Thịnh cũng sẽ đi, cậu sẽ đi cùng cậu ấy hay là đi cùng với tớ?”

*Ngày mùng Một tháng Mười: ngày lễ Quốc khánh của Trung Quốc.

Giang La phát hiện, Tống Thời Vi và Kỳ Thịnh thật sự rất giống nhau, cả hai đều rất thích ôm lấy bả vai của cô, đối xử với cô như em gái.

“Ba tớ có thể đã nhờ mấy người Kỳ Thịnh… Dẫn tớ đi.”

“Vậy tớ sẽ đi cùng với các cậu, lúc nào mua vé máy bay thì nhớ nhắc tớ.”

“Ok.”

Chẳng qua…

Nếu Kỳ Thịnh biết là cô ấy muốn đi cùng với họ, có lẽ sẽ cảm thấy vui vẻ.

Tống Thời Vi thấy vẻ mặt không được tự nhiên của cô gái, cũng không trêu đùa cô nữa, nói thẳng: “Tớ và Kỳ Thịnh chỉ là bạn bè, cậu đừng hiểu lầm.”

“Hả, tớ không có ý gì đâu!” Cô hoảng hốt xua tay: “Cậu cũng đừng hiểu lầm!”

“Cậu thích Kỳ Thịnh phải không?”

“Tớ không thích cậu ấy!”

“Cậu không cần phải chối bỏ, mỗi một sợi tóc của cậu đều nói cho tớ biết là cậu thích cậu ấy.”

“...”

Tống Thời Vi sờ mái tóc mềm mại như sa tanh của cô: “Nếu cậu thích cậu ấy thì cứ thích đi. Dù sao tớ cũng không thích một tên kiêu căng ngạo mạn như cậu ấy.”

“Thật vậy ư?”

“Tất nhiên rồi. Tớ thích kiểu người dịu dàng.”

“Thật ra, Kỳ Thịnh cũng có lúc dịu dàng.” Giang La cúi đầu, cô vô thức mỉm cười: “Chỉ là dáng vẻ này của cậu ấy rất ít khi thấy được, cậu ấy khá khó gần, khi tiếp xúc phải thật kiên nhẫn thì mới có thể thấy được một chút dáng vẻ chân thật của cậu ấy.”

“Tớ rút lại lời vừa nói.” Tống Thời Vi lắc đầu, nhìn cô với vẻ mặt tuyệt vọng: “Không chỉ mỗi một chân tơ sợi tóc của cậu đều thích cậu ấy mà từng lỗ chân lông, từng tế bào trên người cậu đều đang kêu gào là cậu thích Kỳ Thịnh.”

“Ơ kìa, tớ đã nói là tớ không thích cậu ấy!”

Giang La nhanh tay che miệng cô ấy lại, quả thật suýt nữa cô đã bị Tống Thời Vi hù chết.

Trong quán trà sữa, Giang La nhìn chằm chằm thực đơn một lúc lâu, chọn một loại trà trái cây không quá ngọt, sau đó cô dặn chủ quán cho ít đường nhất có thể.

Tống Thời Vi cười hỏi cân nặng của cô, Giang La trả lời đúng sự thật, thấy vậy Tống Thời Vi lập tức nói: “Nếu cậu cao thêm một chút giống như tớ thì cân nặng này sẽ vô cùng thích hợp. Hơn nữa, đối với những cô gái có thân hình đầy đặn, con số không hề quan trọng, quan trọng là tỉ lệ dáng người thế nào.”

“Cậu nói như vậy khiến tớ có cảm giác cũng không cần phải lo lắng lắm nhỉ?”

“Vốn dĩ không cần thiết phải lo lắng. Dáng người bây giờ của cậu cũng không phải là béo, chỉ là nó có chút đầy đặn mà thôi.”

“Mấy năm nay tớ đã gầy hơn so với trước. Lúc trước, tớ rất béo, mấy đứa con trai trong ngõ Vụ Túc đều gọi tớ là bé lợn.” Giang La nhận lấy trà sữa, cô và Tống Thời Vi cùng nhau ngồi trên chiếc ghế chân cao ở cạnh cửa sổ.

Tống Thời Vi nhẹ nhàng sờ đầu của cô: “Cậu hãy mau cao lên. Nếu cậu cao lên thì sẽ không cần phải giảm cân nữa.”

“Cậu không biết việc tăng chiều cao so với giảm cân thì càng khó hơn sao?” Giang La buồn bã nói: “Suốt gần một năm qua, chiều cao của tớ vẫn không thay đổi. Có lẽ chiều cao của tớ sẽ mãi như vậy, sẽ mãi chỉ cao một mét sáu thôi.”

“Cậu còn chưa tới mười tám tuổi nữa, cho nên chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hơn nữa, tớ nghe nói, có người đã học đại học rồi nhưng vẫn còn tăng chiều cao đấy.” Tống Thời Vi dặn dò nói: “Cậu phải uống thật nhiều sữa vào.”

“Tớ uống sữa sẽ bị béo.”

“Tớ nhiệt liệt đề cử sữa tách béo cho cậu dùng. Bởi vì luyện nhảy nên tớ cũng cần kiểm soát cân nặng, tớ lại thuộc tuýp người ăn nhiều cho nên tớ cũng đang dùng sản phẩm này.”

Thấy Tống Thời Vi mặt mày hớn hở, Giang La cảm thấy cô ấy không hề kiêu căng ra vẻ bản thân là nữ thần, thậm chí đôi lúc cô ấy cũng không hề chú ý hình tượng, thỉnh thoảng còn cười như tiếng heo kêu.

Cô cảm thấy dường như bản thân càng ngày càng thích cô ấy.

“Móng tay của cậu đẹp ghê.” Giang La chú ý đến cánh hoa anh đào trên móng tay của Tống Thời Vi, cảm thấy giống như mùa xuân đang về: “Cậu làm móng ở đâu vậy?”

“Tớ tự làm đó. Cậu có muốn thử tay nghề của tớ không?”

Trong lúc nói chuyện, Tống Thời Vi đã lấy ra một bộ dụng cụ làm móng từ trong túi xách khiến cho Giang La không khỏi há hốc miệng: “Cậu… Cậu còn mang theo cả cái này bên người.”

“Ừ! Tớ thích làm móng cho các bạn nữ.”

“Vậy cậu cũng làm cho tớ một bộ đi.”

“Được.”

Giang La duỗi tay đưa qua, Tống Thời Vi xoa bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của cô, cười nói: “Tay của cậu thật mềm mại, đã có ai nắm tay cậu chưa?”

“À…”

Kỳ Thịnh từng nắm qua, thế nhưng đấy là chuyện lúc còn nhỏ.

Lúc ấy, anh dẫn theo một cô nhóc khóc thút tha thút thít là cô đến cửa hàng đồ chơi để mua búp bê Barbie, anh vẫn luôn nắm tay và dẫn cô đi giống như một người anh trai.

Thấy gương mặt ửng hồng của cô, Tống Thời Vi tỏ vẻ hiểu rõ, cười cười. Cô ấy không hề truy hỏi, lấy bộ dụng cụ làm móng rồi sơn cho cô một màu nền sáng, sau đó cô ấy dùng một cọ sơn có đầu nhọn quét sơn móng tay màu hồng nhạt rồi vẽ những cánh hoa anh đào lên móng tay hồng hào và sáng bóng của Giang La.

“Xấu.” Một giọng nói vô cùng êm ái nhưng không khỏi làm người ta chán ghét vang lên ở phía sau lưng cô.

Giang La quay đầu lại thì đã thấy Kỳ Thịnh đang tựa vào chiếc ghế chân cao bên cạnh cô, đôi mắt đen híp lại, hàng mi dài cong vút, ánh mặt trời xuyên qua lớp thủy tinh tạo thành một quầng sáng chiếu lên trán anh, nốt ruồi mờ nằm ở bên mắt phải cũng trở nên rõ ràng.

Cô không khỏi ngưng thở trong chốc lát.

Kỳ Thịnh liếc nhìn cánh hoa anh đào màu hồng nhạt trên móng tay của Giang La, châm chọc: “Cậu học nhiều năm như vậy nhưng chỉ có trình độ như vậy à?”

Tống Thời Vi phản bác: “Nếu cậu đã nói thế, vậy tôi đây rất mong được nhìn thấy danh họa Kỳ thể hiện tài năng.”

Vừa nói xong, cô ấy lập tức đưa cọ sơn móng tay thon dài cho Kỳ Thịnh: “Sơn móng tay không phải vẽ trên giấy, cậu nghĩ chuyện đơn giản như vậy sao?”

Kỳ Thịnh nhận lấy cây cọ, anh ngồi xuống chiếc ghế chân cao bên cạnh của Giang La, tay trái cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Bàn tay của anh ấm áp, mềm mại, chỉ có lòng bàn tay của anh bị chai sần bởi vì nhiều năm cầm cọ vẽ. Tay của anh nhẹ nhàng xoa mu bàn tay của cô, quan sát từng đầu ngón tay của cô.

Sau khi xem xong, anh dùng chiếc cọ thon dài chấm màu sơn móng tay rồi vẽ hình chú cún husky dễ thương lên ngón trỏ bụ bẫm của cô.

Chú cún có tư thế rất sinh động, hoạt bát, ở trên móng tay của cô lăn qua lộn lại, trông sống động như thật.

“Là Công Chúa!”

“Ừ.”

Tống Thời Vi ghé đầu qua nhìn, thấy hình trên móng tay do Kỳ Thịnh vẽ, cười khẩy: “Cậu học nhiều năm như vậy thế nhưng chỉ biết vẽ chó mèo, vậy mà cũng nói tôi.”

“Cậu học nhiều năm như vậy nhưng cũng chỉ có thể vẽ hoa cỏ, còn không bằng tôi.”

“Điêu, tôi còn có thể vẽ chân dung.” Tống Thời Vi nói với Giang La: “Bạn Giang La này, lần sau cậu có thể làm người mẫu cho tớ được không?”

“Không được.” Không đợi Giang La trả lời thì Kỳ Thịnh đã thay cô từ chối: “Trình độ của cậu không ổn, chỉ sẽ vẽ cậu ấy trông rất xấu.”

“Tôi đang hỏi Giang La chứ có hỏi cậu đâu, cậu không có quyền quyết định thay cậu ấy.”

“Tôi và Giang La quen biết mười mấy năm, người nào đó mới về nước được mấy tuần còn muốn làm lung lay địa vị của tôi?”

“Kỳ Thịnh, sao tôi lại ngửi được mùi ‘ghen’ vậy?”

Nhìn thấy hai người họ cãi nhau theo thói quen, Giang La thấy hơi buồn cười.

Thật kỳ lạ, dường như… Cô không ghen chút nào.

Kỳ Thịnh tiếp tục vẽ nhiều hình vẽ khác nhau như con mèo con, sóc con, con chim cánh cụt con… Lên móng tay cô, dẫn đến không ít các bạn nữ khen ngợi.

“Nó thật là dễ thương.”

“Tớ rất thích nó.”

“Tớ cũng muốn có! Nhìn đẹp quá!”

Thậm chí Giang La cảm thấy với trình độ của Kỳ Thịnh, anh có thể mở tiệm làm móng cũng được.

Nếu thế… Chắc sẽ khách đến không ngớt, kiếm được rất nhiều tiền.

Vẽ xong móng tay cuối cùng, có cô gái đến từ trường học bên cạnh đỏ mặt hỏi anh: “Cậu có thể làm cho tớ một bộ móng tay không, tớ sẽ trả tiền.”

Kỳ Thịnh cầm tay của Giang La, nhẹ nhàng thổi móng tay để sơn nhanh khô.

Nghe đối phương nói như vậy, Kỳ Thịnh lạnh lùng nói: “Tôi không làm cho bạn nữ khác.”

“Đây là bản giới hạn chỉ dành cho người bạn từ thuở nhỏ của tôi thôi.”

Truyện Chữ Hay