Vài ngày sau, thông báo về cuộc thi viết tiểu thuyết toàn quốc mang tên ‘Cúp Tân Triều’ sẽ diễn ra trong kì nghỉ Quốc khánh đã được đưa ra.
Khi Giang La đọc thư thông báo của ban tổ chức thì bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.
Cuộc thi được tổ chức ở thành phố Thâm Hải, những học sinh đăng ký tham gia phải tự chịu chi phí để đến thành phố Thâm Hải.
- --ĐỌC FULL TẠI
Nói cách khác chi phí đi lại và ăn uống là do thí sinh chi trả.
Đây là cuộc thi mang tính chất tự nguyện, không bắt buộc phải đăng kí. Những học sinh muốn tham gia thì có thể tự đi cho nên trường học cũng không chịu khoản chi phí đi lại.
Giang La xem giá vé tàu lửa và máy bay, nếu ngồi tàu cao tốc từ thành phố Hạ Khê tới Hải Thành thì mất ít nhất 20 tiếng đồng hồ. Đương nhiên máy bay nhanh hơn, chỉ cần 2 đến 3 tiếng là tới nhưng mà… Vé đi khứ hồi có giá khoảng vài ngàn.
Tàu lửa thì đến cuộc thi không kịp, còn máy bay thì lại quá đắt.
Giang La nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô đến văn phòng và nói với giáo viên Ngữ văn là muốn từ bỏ cuộc thi.
Tuy rằng giải thưởng của cuộc thi rất có giá trị nhưng chưa chắc cô đã có thể đạt giải, vậy nếu như cô không giành được giải thưởng thì chẳng phải số tiền bỏ ra sẽ bị lãng phí sao?
Giáo viên Ngữ văn giữ mặt mũi cho cô nên không hỏi lý do vì sao, chỉ khéo léo khuyên bảo cô: “Cuộc thi được Hội Văn Học tổ chức nên giải thưởng rất lớn, nếu có thể đạt giải thì được cộng điểm trong kì thi đại học, sau này còn có thể làm đẹp CV. Em viết văn tốt nhất lớp, câu từ rất hay và trí tưởng tượng cũng rất phong phú. Nếu em có thể tham gia cuộc thi và đạt giải sẽ có lợi ích rất lớn cho bản thân em, có thêm một cơ hội thì vẫn tốt hơn mà? Nghe giáo viên dạy Toán nói em học lệch rất nghiêm trọng…”
- --ĐỌC FULL TẠI
“Dạ?”
Cô ấy lấy một tờ rơi về cuộc thi viết tiểu thuyết ‘Cúp Tân Triều’, đưa cho Giang La và nói: “Em xem lại và suy xét thêm đi nhé, nếu như em đạt được thứ hạng cao, em có thể gặp một số tác giả nổi tiếng mà em yêu thích trong lễ trao giải. Trải nghiệm một chút cũng tốt mà.”
“Cảm ơn cô, em sẽ suy nghĩ lại ạ.”
Giang La rời khỏi văn phòng rồi dựa lưng vào bức tường lạnh băng, cúi đầu nhìn tờ rơi về cuộc thi viết tiểu thuyết ‘Cúp Tân Triều’ một cách cẩn thận.
Trên đó ghi mười mấy tên tác giả, trong đó có cả tên của tác giả mà cô yêu thích và cô đã đọc tác phẩm nổi bật của họ. Nếu thứ hạng của cô đủ để giành được giải thưởng, cô có thể gặp được những tác giả đó.
Đây là một sự cám dỗ lớn đối với một nữ sinh trung học thích đọc sách và có sẵn tình yêu với văn học.
Được một trong những tác giả mà mình yêu thích đích thân trao giải thì quả thật là một khoảnh khắc có ấn tượng khó phai trong đời!
Một điều quan trọng nhất, đó chính là cảm giác được công nhận là thứ mà Giang La vẫn luôn luôn nỗ lực tìm kiếm…
Trái tim của cô đập thình thịch, rất muốn quay trở lại văn phòng một lần nữa và nói với giáo viên Ngữ văn rằng cô đã suy nghĩ lại, bây giờ muốn đăng ký dự thi.
Nhưng lại nghĩ đến giá vé máy bay đắt tiền, rồi nghĩ đến hình ảnh của Giang Mãnh Nam cầm chảo nấu ăn mỗi tối ở quán ăn khuya…
Giang La thở dài một hơi, gấp tờ rơi cẩn thận rồi cất vào túi.
“Muốn đi thì cứ đi thôi.” Một giọng nói trong trẻo vang lên trong hành lang.
Giang La nhìn thấy Tống Thời Vi đang chậm rãi đi lên cầu thang rồi bước tới gần cô.
“Tớ không muốn đi.” Cô lắc đầu.
“Cậu biết không tiểu Giang La, cậu thật sự không biết nói dối, nhưng lại là một cô gái nghĩ một đằng nói một nẻo.” Tống Thời Vi cao hơn cô khoảng chừng hơn mười centimet, nhưng khi đứng cùng với cô ấy, Giang La lại không cảm thấy áp lực do chiều cao mang lại.
Ngược lại, cô cảm thấy có chút gần gũi.
“Tớ nào có.” Cô chối đây đẩy: “Tớ không muốn đi thật mà, những tác giả đó không có người nào mà tớ thích.”
“Nói dối, tớ nghe nói cậu rất thích đọc sách.” Cô ấy ghé sát vào mặt cô, híp mắt nhìn rồi nói một cách ẩn ý: “Rất giống với người bạn thích đọc sách của tớ, đúng là bạn thân với nhau ha.”
Giang La nhìn gương mặt xinh đẹp trong sáng của cô gái xáp lại gần, hơi thở của cô ấy cũng mang theo mùi thơm của son môi, nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác đang bị dụ dỗ.
Cô ấy vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, thảo nào được Kỳ Thịnh thích… Giang La vô thức muốn tiếp xúc và gần gũi với cô ấy.
Nhưng Giang La sẽ không nhận thua một cách dễ dàng như vậy.
Cô nhìn Tống Thời Vi với ánh mắt bướng bỉnh, trả lời: “Thích đọc sách không có nghĩa là thích viết lách. Giống như bạn kia thích đọc sách nhưng đến trả lời thư tình còn không biết, phải nhờ người khác viết hộ. Đúng là khù khờ.”
Tống Thời Vi nhìn thấy ánh mắt quật cường của cô, mím môi: “Có phải chúng ta đang nói đến cùng một bạn thích đọc sách không vậy?”
“Có lẽ vậy đó.”
“Người bạn đó hình như cũng đăng ký dự thi.” Tống Thời Vi dụ dỗ Giang La: “Cậu chắc chắn là… Không đi thật sao?”
“…”
Kỳ Thịnh cũng báo danh!
Nếu thường xuyên viết lách thì tất nhiên câu văn sẽ mạch lạc, hơn nữa, thằng nhóc này còn có vốn hiểu biết rất sâu rộng, lời văn phóng khoáng tự nhiên.
Nhưng điều quan trọng là… Mỗi lần viết đều lạc đề! Anh chỉ viết những điều mà mình muốn, cách phân tích rất độc đáo nhưng lại không được giáo viên Ngữ văn đề cao.
Như anh nói, viết chỉ để biểu đạt suy nghĩ bản thân.
Giang La không ít lần cảnh báo anh rằng thi đại học không phải để anh thể hiện tư tưởng của bản thân mà là để đạt điểm cao nhằm vượt qua kì thi, cho nên phải viết theo đề bài yêu cầu.
Sau này, khi viết văn, sự ‘ân cần dạy bảo’ của cô đã biến Kỳ Thịnh trở thành kẻ phản nghịch, cuối cùng ‘nhà văn số một ngõ Vụ Túc’ đã lựa chọn khoa học tự nhiên đồng thời thề rằng rời xa giới văn học, bắt đầu tham gia vào sự nghiệp nghiên cứu khoa học.
Cho nên anh tham gia ‘Cúp Tân Triều’ có lẽ vì có nguyên nhân sâu xa.
Có thể là để đi cùng Tống Thời Vi.
Tống Thời Vi có vẻ không thích anh chút nào, không biết là đã thổ lộ hay chưa.
Chắc hẳn là chưa, nếu đã thổ lộ thì khả năng cao là anh sẽ bị từ chối.
Kỳ Thịnh là người kiêu ngạo, nếu bị từ chối sẽ không lì lợm bám theo.
Trong lòng Giang La thầm buồn bã.
Tống Thời Vi xinh đẹp và tài giỏi như vậy, cô cũng cảm thấy thích cô ấy và không muốn ghen ghét.
Nhưng cô lại không ngăn cản được cảm giác ưu thương đang dâng lên trong lòng.
…
Đến tối, Giang Mãnh Nam đóng cửa hàng về nhà và hưng phấn hỏi cô: “Ở trường con có cuộc thi sáng tác tiểu thuyết hả cục cưng? Con đã đăng ký thi chưa?”
“Ủa, sao ba biết vậy?”
“Mấy đứa Mập và Than mới tới tiệm để ăn cơm, nghe mấy đứa nó nói hình như tất cả đều đăng ký thi.”
Giang Mãnh Nam rửa mặt rồi nói: “Rõ ràng mấy học sinh ban Tự nhiên đó viết văn chẳng ra sao, vậy mà tụi nó đều đăng ký. Cho nên ba mới hỏi con, không phải con viết văn rất tốt sao, lúc trước con gửi bản thảo cho tạp chí còn được nhận mà.”
“Ba đừng nhắc về chuyện tạp chí, đã đồng ý là không đề cập đến chuyện đó rồi mà!”
Lúc trước Giang La giúp Kỳ Thịnh viết thư tình hồi đáp, trong số đó có một bài thể hiện tình cảm vô cùng chân thật mà cô rất hài lòng, khi viết xong cô cảm động đến nỗi bật khóc. Bỗng nhiên ấm đầu rồi gửi cho tạp chí về đề tài thanh xuân, không ngờ lại được nhận.
Sau đó tụi Mập và Than mua được cuốn tạp chí đó và đọc diễn cảm bức thư tình mỗi ngày ở đầu ngõ.
“Gió mùa lạc lõng với bầu trời của khu rừng thành thị, giống như tôi bị lạc lối trong bóng đêm, ánh trăng ngà trên đầu như hôn vào quá khứ cằn cỗi đã qua…”
Hai người Mập và Than cùng nhau biểu diễn khắp xóm trước mặt các cô dì chú bác suốt cả tuần liền!
Kỳ Thịnh dựa vào tường vừa nghe vừa cười.
Chuyện này khiến Giang La thiếu chút nữa là rời khỏi giới văn học.
Thật là mất mặt!
Lúc trước hay viết mấy câu văn ủy mị, bây giờ nghĩ lại thấy thật hổ thẹn.
“Con gái à, bọn họ đều tham gia, vậy sao con không đi?”
“Thì con không muốn thôi, không thấy thú vị gì hết.” Giang La chột dạ đáp.
“Nghe nói nếu đạt giải thì sẽ được cộng điểm thi đại học, như vậy mà không thú vị sao?”
“Nếu con không đạt giải thì thành ra đi một chuyến vô nghĩa rồi, vậy nên con không thèm đi hóng hớt đâu.”
Giang Mãnh Nam nhìn thấu gương mặt rầu rĩ của cô, đi đến cạnh bàn rồi ghé sát vào gương mặt mũm mĩm của cô: “Thật sự… Không đi hả?”
“Vâng, không đi. Tống Thời Vi của lớp con đi cho nên cậu ấy chắc chắn sẽ đạt giải.”
“Đó lại là ai nữa?”
“Là… Cô gái nhảy chung với con ngày hôm đó, Kỳ Thịnh rất thích cậu ấy.”
“Ơ hay, cục cưng à sao con luôn xem tình địch như là bạn thân vậy? Đam mê gì kì cục vậy con?”
“Ầy, không phải là tình địch đâu chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Giang La trả lời ông với vẻ ủ rũ: “Tống Thời Vi là học sinh mới chuyển tới và rất hòa hợp với Kỳ Thịnh. Kỳ Thịnh chắc chắn là muốn đi theo cậu ấy nên mới đăng ký thi. Con đi theo làm bóng đèn để hóng hớt làm gì.”
Giang Mãnh Nam ngơ ngác trước mối tình tay ba kì lạ và khó đoán của mấy cô cậu tuổi teen này, ông ôm lấy vai của cô và nói: “Cục cưng à, con hãy bỏ qua chuyện đó đi, con đi thi không phải vì ai cả mà là vì tương lai và danh dự của chính bản thân mình. Ba nói cho con nghe, ba sẽ hỗ trợ hết mình cho con trong chuyện này cho nên con không cần phải lo lắng.”
Giang La quay đầu đối mặt với gương mặt góc cạnh của ba: “Vé máy bay khứ hồi tốn ít nhất ba nghìn, không những vậy còn có chi phí ăn ở, nghe nói giá cả ở thành phố Thâm Hải rất cao. Nếu như ba cảm thấy không thành vấn đề thì con đương nhiên sẽ bằng lòng…”
“Ba đi tắm đã!”
Giang Mãnh Nam nói xong thì ngay lập tức biến mất vào trong phòng tắm, cánh cửa kêu ‘đùng’, đóng lại.
“…”
Ba đúng là có yêu thương cô nhưng thật ra cũng không thương nhiều lắm.
Giang La đăng nhập một chút vào QQ, nhấn vào Newsfeed của Tống Thời Vi.
Newsfeed rất náo nhiệt, số lượng bình luận nhiều hơn gấp mười lần so với Giang La, phía dưới mỗi bình luận cũng có số lượng phản hồi vô cùng nhiều.
Đúng là đẳng cấp của nữ thần.
Album ảnh của cô ấy rất phong phú, có ảnh lúc cô ấy du học ở nước Anh cùng với các người bạn với những màu da khác nhau, ngoài ra có cả rất nhiều ảnh du lịch. Nhìn sơ đã biết cô ấy là kiểu con gái có hiểu biết.
Bài đăng gần nhất là một nội dung rất đơn giản.
“Làm quen với bạn mới, thật vui!”
Kỳ Thịnh trả lời cô ấy ở dưới bài đăng đó: “[Bắt tay].”
Smile: “Không có liên quan gì đến cậu!”
Cách hai người họ tương tác khá là mập mờ.
Đúng là những người ưu tú sẽ thu hút lẫn nhau.
Trong lòng Giang La không khỏi nổi lên những cảm xúc lẫn lộn.
Một lúc sau, Giang Mãnh Nam đi ra khỏi phòng tắm, dùng khăn lau khô tóc đang ẩm ướt rồi ném một cái thẻ lên bàn của Giang La: “Cầm lấy đi, trước khi ông đây cảm thấy hối hận.”
“Ba, đây là…”
“Những cái khác thì ba con không có nhưng tiền thì có đủ.” Ông ra vẻ khó chịu nói: “Buôn bán mấy năm nay, số tiền lớn thì không có nhưng vẫn tiết kiệm được chút tiền, sẽ không để con khổ cực đâu.”
Giang La biết ông để dành không ít tiền nhưng để kiếm được tiền thì mỗi ngày phải rất cực khổ, làm việc đến tận khuya mới về.
“Ba, con không đi thật mà.”
“Đừng nhắc tới Kỳ Thịnh, con nói thật cho ba nghe, con có muốn tham gia cuộc thi này không?”
Giang La mím môi rồi trả lời với giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Con muốn một chút xíu ạ.”
“Vậy thì được, cứ cầm thẻ mà quẹt, nếu không đủ thì nói với ba.”
“Sao tự nhiên ba lại hào phóng như vậy?”
“Ba con không có bản lĩnh gì nhưng cũng không thể để mẹ con biết ba để con chịu khổ, huống chi thành phố Thâm Hải… Cách cô ấy rất gần.”
“Không phải ba nói mẹ là nàng tiên cá đã bơi trở về biển hả?”
“Vì thế nên con giúp ba ngửi mùi gió biển của thành phố Thâm Hải, biết đâu có mùi hương của cô ấy.”
“Sao tự nhiên thấy biế n thái quá, vậy con mang về một lọ nước biển cho ba ôm khi đi ngủ nhé?”
“Được đó.”
“…”
Giang La vuốt v e tấm thẻ, nói: “Vậy nếu như con không thể đạt giải thì làm sao đây? Tiền sẽ bị lãng phí đó.”
“Tiền ba bỏ ra cho con gái thì không thể là lãng phí được. Nếu không thì ba vất vả làm việc để làm gì chứ?”
Sau khi bị buộc phải chia tay bà, Giang La chính là nguồn động lực để ông tiếp tục sống quãng đời còn lại.
Giang La cuối cùng cũng nhận tấm thẻ, làm bài tập xong, đến khi đi ngủ thì nhìn thấy Giang Mãnh Nam dựa vào lan can hút thuốc, nhìn vào vầng trăng lưỡi liềm lạnh lẽo trên bầu trời.
Cô đoán rằng ba đang nhớ đến một người.
Có lẽ người đó là mẹ tiên cá?
Giang La đi đến và ôm lấy cái eo săn chắc của ông, lau khóe mắt ướt át trên lưng áo ba lỗ: “Ba ơi, ba là người ba tốt nhất trên thế giới.”
Giang Mãnh Nam dập điếu thuốc trong tay, kéo cô sang bên cạnh mình: “Đúng vậy, ba cũng không ngờ ba đẹp trai như vậy lại sinh ra một cô con gái mũm mĩm.”
“…”
Giang La đẩy ông một cái.
Đối với người đàn ông này... Tuyệt đối không được mềm lòng!
“Nhưng mà biết đâu cục cưng của chúng ta sẽ trở thành một nàng tiên cá xinh đẹp và tài giỏi, sau đó ôm lấy cả vùng biển mênh mông thì sao?”
“Con sẽ không làm nàng tiên cá và cũng sẽ không rời bỏ ba như mẹ.” Giang La dựa sát vào người Giang Mãnh Nam: “Con sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ba.”