Vũ Hạ Vy bỗng cảm thấy mình đang lơ lửng trong không trung, bóng tối vây quanh và bao trùm lấy cô.
Khoảng không gian tối om trước mặt khiến mỗi nhịp thở trong cô càng thêm khó khăn và nặng nề.
Vũ Hạ Vy mở to mắt nhìn xung quanh, cố tìm một chút ánh sáng nào đó để nương theo nhưng đáp lại cô là một khoảng không đen kịt dường như kéo dài vô tận.
Đột nhiên, bên tai Vũ Hạ Vy vang lên một tiếng động vô cùng chói tai.
"Kít!"
"Rầm!"
"Á á á á…"
Vũ Hạ Vy giật mình, toàn thân lạnh ngắt.
Trước mắt cô là thi thể của người chị gái song sinh Vũ Hạ Vân.
Vũ Hạ Vân nằm dưới bánh xe ô tô, khuôn mặt trắng bệnh, hai mắt mở to, tròng trắng nhuốm máu.
Thân thể cô gái đó nát bét dưới bánh xe.
Vũ Hạ Vy chính mắt nhìn thấy, khuôn mặt hệt như khuôn mặt cô, giọng nói hệt như giọng nói của cô, và cả thân thể cũng giống hệt thân thể của cô.
Tan tành, vỡ nát.
Vũ Hạ Vy toát mồ hôi, cả người cứng đờ, chỉ còn biết gào thét lên trong vô vọng.
Vũ Hạ Vân vẫn nằm dưới bánh xe, khuôn mặt trắng bệch với đôi mắt nhuốm máu đột nhiên cử động.
Cô ta nở một nụ cười.
"Á!"
"Hạ Vy, Hạ Vy!"
Vũ Hạ Vy bị lay động bởi một cánh tay rắn chắc.
Bên tai cô là giọng nói quen thuộc của Trịnh Quân Cao.
Cô giật mình, hai mắt mở to nhìn vào khoảng không trước mặt, bên giường là người đàn ông đã ở cạnh cô suốt mấy hôm nay.
Quảng cáo sau giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Sao anh vào đây?" Vũ Hạ Vy khó chịu.
"Em gặp ác mộng à?"
Trịnh Quân Cao vào phòng Vũ Hạ Vy từ lúc nghe cô gào thét trong mơ.
Thấy cô quơ chân quơ tay loạn xạ như đang muốn trốn chạy, anh sợ hãi, liền bật đèn ngủ rồi lay cô.
Vũ Hạ Vy nhìn chằm chằm vào Trịnh Quân Cao, một lúc sau, cô chậm rãi gật đầu.
Anh cũng lờ mờ đoán được cô nằm mơ thấy điều gì.
"Ban nãy, anh nghe em gọi tên Vũ Hạ Vân.
Em mơ thấy cô ấy sao?"
Vũ Hạ Vy khẽ gật đầu, mồ hôi lại túa ra.
Cô sợ hãi ôm đầu, cuộn mình lại, hai tay cào cấu da đầu mình như đang cố gắng giúp chính mình thanh tỉnh.
Một lát sau, nước mắt Vũ Hạ Vy trào ra không kìm lại được.
Cô khóc nức nở.
Trước tình hình hiện tại của Vũ Hạ Vy, Trịnh Quân Cao chỉ còn biết thở dài.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nỗi sợ hãi nằm ẩn sâu trong tâm trí anh cũng bắt đầu trỗi dậy.
Vũ Hạ Vy giống hệt cô gái đó, cô gái đã chết dưới bánh xe của mẹ kế anh mười lăm năm về trước.
Vũ Hạ Vân, cái chết của cô ta là nỗi ám ảnh không chỉ của riêng anh, mà còn là của Vũ Hạ Vy.
Mỗi khi nhìn thấy Vũ Hạ Vy, hình ảnh Vũ Hạ Vân mặc dù đã chết nhưng vẫn nở nụ cười ghê rợn vẫn ám ảnh Trịnh Quân Cao từ nhỏ cho đến bây giờ, khiến anh mỗi lần nghĩ đến đều rùng mình sợ hãi.
Vì chứng kiến cái chết thảm thương của cô gái giống hệt Vũ Hạ Vy, cùng nụ cười đáng sợ trên môi cô ta lúc thân thể đã nát nhừ, Trịnh Quân Cao bắt đầu mắc hội chứng sợ phụ nữ.
Vũ Hạ Vân khiến Trịnh Quân Cao sợ phụ nữ, nhưng anh lại đem lòng yêu Vũ Hạ Vy.
Tình yêu đúng là thứ chẳng thể nào dùng lí trí và logic để định nghĩa.
"Em đừng sợ, có anh ở đây!"
Trịnh Quân Cao ôm vai Vũ Hạ Vy, hai bàn tay ấm áp xoa nhẹ, mong cô có thể thư thái hơn.
Vũ Hạ Vy run rẩy một hồi, sau đó mệt mỏi mà dựa vào vai Trịnh Quân Cao.
"Rốt cuộc hôm đó, ai là người giết chết Hạ Vân?" Vũ Hạ Vy đột nhiên hỏi.
"Cứ thỉnh thoảng, tôi lại mơ thấy chị ấy.
Cảm giác như chị ấy có điều muốn nói với tôi, muốn tôi giúp chị ấy làm chuyện gì đó.
Có phải Hạ Vân đã chết oan ức không?"
Vũ Hạ Vy vừa nói vừa ngước đôi mắt trong veo, đẫm nước mắt nhìn Trịnh Quân Cao.
Trịnh Quân Cao chợt thấy lòng mình đau nhói, hóa ra người tổn thương không phải chỉ một mình anh.
Có lẽ mười lăm năm qua, Vũ Hạ Vy cũng phải chịu đủ mọi giày vò tinh thần khi nghĩ đến cái chết thảm khốc của Vũ Hạ Vân.
Trịnh Quân Cao biết hung thủ sát hại Vũ Hạ Vân là ai, thậm chí anh còn ngồi trên chiếc xe đã cán chết cô ta vào năm đó.
Vì lẽ đó, chuyện này đã trở thành nỗi ám ảnh lớn nhất đời anh.
"Chúng ta quên chuyện đó đi, được không?"
Trịnh Quân Cao khẽ thầm thì với Vũ Hạ Vy, cô thở dài, một lát sau mới lặng lẽ gật đầu.
Thế nhưng cả hai người hon đều biết, nỗi ám ảnh kia quá lớn, bọn họ sẽ chẳng thể nào vượt qua được.
Vũ Hạ Vy nhắm mắt, thiếp đi từ lúc nào không biết.
Cơn sốt và cả những cơn ác mộng khiến cô càng lúc càng mệt mỏi rã rời.
Khi Vũ Hạ Vy mở mắt ra, bên cạnh vẫn là Trịnh Quân Cao đang say ngủ.
Đáng lẽ anh phải rời khỏi phòng cô khi cô ngủ say, nhưng anh không yên tâm bỏ cô lại một mình.
Trong bóng tối, Vũ Hạ Vy nhếch miệng cười, bàn tay thon dài sờ lên gò má Trịnh Quân Cao, đôi mắt đen láy chăm chăm nhìn anh như muốn khắc trọn từng đường nét khuôn mặt anh vào tâm trí..