Nửa đêm, Vũ Hạ Vy thức dậy.
Có lẽ cảm giác thiếu sự an toàn luôn khiến cô ngủ không sâu giấc.
Cô nhìn sang bên cạnh mình, thấy Trịnh Quân Cao vẫn đang ngủ, nhưng hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Vũ Hạ Vy thở dài, có lẽ anh cũng không ngon giấc.
Vũ Hạ Vy nhớ lại khoảng thời gian trước, Trịnh Quân Cao luôn nhẹ nhàng và lịch thiệp với cô, nhưng cô luôn cảm thấy trong mối quan hệ giữa hai người có sự xa cách.
Cũng đúng, hôn nhân không tình yêu, tôn trọng và lịch sự với nhau đã là tốt lắm rồi.
Thế nhưng sau khi cô quyết định rời đi, Trịnh Quân Cao lại hoàn toàn thay đổi.
Vũ Hạ Vy không biết anh nói yêu cô là có bao nhiêu phần chân thật, nhưng cô vẫn luôn sợ bản thân mình sẽ ngày càng lún sâu.
Vũ Hạ Vy sợ Trịnh Quân Cao sẽ lại giống như trước, xa lánh cô, lạnh lùng với cô, bỏ rơi cô mặc cho cô van xin hết lời, từ bỏ cả tôn nghiêm của bản thân.
"Thôi bỏ đi, đừng tin tưởng, cũng đừng nặng lòng nghĩ ngợi nữa.
Không thể quay đầu được đâu."
Vũ Hạ Vy thầm thì một mình rồi trùm chăn kín đầu, tự nhủ bản thân phải thật tỉnh táo.
Trong bóng tối, Trịnh Quân Cao từ từ mở mắt, nén một tiếng thở dài rồi lại nhắm mắt, xem như không nghe thấy gì.
Sáng hôm sau, Vũ Hạ Vy thức dậy, bên cạnh là tô cháo nóng hổi.
Trải qua vài ngày tự luyện tập, tay nghề của Trịnh Quân Cao đã khá hơn, anh có thể nấu được những món cơ bản.
Từ đêm hôm qua, Trịnh Quân Cao đã cho mời bác sĩ Dương đến căn nhà nhỏ, ông tức tốc lên đường, buổi sáng cũng vừa đến kịp khám bệnh cho Vũ Hạ Vy.
"Vết thương bị nhiễm trùng rồi, cũng may đêm qua chủ tịch Cao đã xử lý sơ qua.
Bây giờ vẫn phải tiếp tục theo dõi, nếu còn sốt thì cứ sáu tiếng dùng hạ sốt một lần nhé."
Bác sĩ Dương cẩn thận dặn dò, Vũ Hạ Vy đã thiếp đi.
Trịnh Quân Cao tiễn bác sĩ Dương ra cửa, đi được vài bước, ông quay đầu lại nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
"Chủ tịch Cao, anh cảm thấy tinh thần cô Hạ Vy thế nào?"
Trịnh Quân Cao có hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của bác sĩ Dương, nhưng anh vẫn điềm tĩnh đáp:
"Cô ấy rất trầm mặc, luôn bất an, bồn chồn và không khi nào cười."
Trịnh Quân Cao vừa nói vừa liếc nhìn vào ngôi nhà nhỏ, nơi Vũ Hạ Vy đang ở.
Nhớ lại biểu hiện của cô thời gian gần đây, anh luôn cảm thấy đau lòng.
Nghe Trịnh Quân Cao nói như vậy, bác sĩ Dương lắc đầu, khuôn mặt có hơi lo lắng.
"Tôi nói điều này để chủ tịch Cao chuẩn bị trước tâm lý.
Cô Hạ Vy có dấu hiệu của bệnh trầm cảm.
Thời gian này, cậu hãy để ý cô ấy nhiều hơn."
Trịnh Quân Cao mở to mắt nhìn bác sĩ Dương.
"Trầm cảm ư?"
"Đúng vậy!"
Bác sĩ Dương khẳng định chắc nịch dù không phải là bác sĩ khoa thần kinh hay bác sĩ tâm lý.
Trịnh Quân Cao lại không nghĩ đến tình huống này.
Anh vẫn luôn cảm nhận được khát khao được sống của Vũ Hạ Vy, anh chưa từng thấy cô buông xuôi chính mình.
"Tôi không nghĩ như vậy." Trịnh Quân Cao lắc đầu.
"Tôi biết ông là một bác sĩ giỏi, nhưng có lẽ lần này, ông đã chẩn đoán không đúng."
Bác sĩ Dương ngẩn người, Trịnh Quân Cao tiếp lời:
"Vũ Hạ Vy luôn khát khao được sống.
Cô ấy bị bạo hành, khổ sở và đau đớn, nhưng cô ấy chọn cách trốn đi, là trốn đi chứ không phải tự sát.
Cô ấy tự chữa lành những vết thương của cô ấy chứ không phải hủy hoại bản thân mình.
Hạ Vy không trầm cảm, cô ấy thậm chí còn rất mạnh mẽ và kiên cường."
Lời quả quyết của Trịnh Quân Cao khiến bác sĩ Dương vô cùng kinh ngạc.
Trong mắt Trịnh Quân Cao lúc này tràn ngập niềm tin đối với Vũ Hạ Vy.
Bác sĩ Dương trầm mặc một lúc, rồi sau đó, ông thở hắt một hơi, mỉm cười, nói:
"Vậy thì tốt rồi.
Tôi cũng không mong cô Hạ Vy mắc chứng bệnh quái ác đó.
Chỉ là… có một lần cô ấy hỏi tôi về việc mất trí nhớ ngắn hạn, tôi nghĩ có lẽ cô ấy mắc một chứng bệnh khiến bản thân tạm thời mất trí nhớ."
Lời nói của bác sĩ Dương khiến Trịnh Quân Cao lập tức ngẩn người.
Mất trí nhớ ngắn hạn? Nghĩa là Vũ Hạ Vy không thể nhớ được một vài sự kiện đã từng xảy ra.
Nghĩa là cô sẽ quên đi một vài chuyện mà chính cô đã làm.
Trịnh Quân Cao đứng như chôn chân dưới đất, sự đau xót bắt đầu dâng lên trong lòng anh.
Cái suy nghĩ Vũ Hạ Vy mắc một chứng bệnh nào đó khiến Trịnh Quân Cao càng thêm tự trách bản thân mình.
Lẽ ra anh không nên bỏ rơi cô.
Nhìn thấy sự áy náy hiện lên trong mắt Trịnh Quân Cao, bác sĩ Dương thở dài rồi an ủi anh:
"Tôi nghĩ cậu nên đưa cô ấy đi khám chuyên khoa tâm lý, thần kinh.
Bây giờ tay nghề của giới bác sĩ tâm lý đều rất tốt, có thể sẽ sớm chẩn đoán đúng bệnh và cứu chữa kịp thời."
Trịnh Quân Cao khẽ gật đầu, môi mím chặt, không nói được lời nào.
Bác sĩ Dương thấy anh đang không vui, nên ông chỉ vỗ vai anh vài cái, sau đó rời khỏi căn nhà nhỏ.
Quảng cáo sau giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!.