Mặc kệ giờ phút này tình trạng trong cung ra sao, nhưng Chu Xảo Hân vẫn lập tức dìu Việt Thanh Phong lên xe ngựa của mình.
Nhìn Việt Thanh Phong vẫn mơ mơ màng màng tựa vào lòng mình, trước khi kịp phản ứng Chu Xảo Hân liền mở miệng nói: "Tới biệt viện Vu Sơn!"
"Rõ!" Vân Hành ôm quyền tuân lệnh, rồi lập tức truyền lệnh cho đám thị vệ thay đổi tuyến đường. Dù Vân Tranh có phần kinh ngạc nhưng vẫn thức thời không nói thêm câu nào nữa.
Thanh âm bánh xe ngựa vẫn vang lên trong bóng đêm, Yển thành bình thường náo nhiệt phi phàm, nhưng giờ phút nay lại im lặng đến dị thường.
Đã là giờ giới nghiêm ở Yển thành, bất tri bất giác tạo cho người ta một loại cảm giác áp lực không thoải mái.
Ôm Việt Thanh Phong, lại nghĩ đến lời Uyển Cúc nói chính bản thân nàng lao đến trước đầu mũi kiếm, thật lâu mà lòng Chu Xảo Hân vẫn không thể bình tĩnh được.
"Đừng—-Đừng—"
Việt Thanh Phong đang nằm trong lòng nàng đột nhiên giãy giụa, sợ nàng sẽ làm mở rộng miệng vết thương, Chu Xảo Hân nghĩ đông nghĩ tây liền vội vàng ôm nàng thật chặt: "Tỷ tỷ đừng—"
Xưng hô đầy thân mật thốt lên khiến Chu Xảo Hân thoáng sững sờ, đúng lúc này Việt Thanh Phong đột nhiên vòng tay ôm chặt cổ nàng thấp giọng nỉ non nói đừng bỏ lại mình. Cái ôm tràn đầy hương dược thảo cùng nhàn nhạt hương quế, còn những lời vô nghĩa đầy quen thuộc nỉ non bên tai, lập tức khiến Chu Xảo Hân triệt để ngây dại.
Trước mắt liền hiện lên vô số hình ảnh, có cảnh tượng nữ tử này đứng bên bờ sông đèn hoa rực rỡ, vẻ mặt áy náy xin lỗi mình, đưa tay kéo sợi dây cột tóc màu xanh trên đầu, tuỳ ý để ba ngàn tóc đen buông lơi trên lưng. Có thời khắc nàng không hề báo trước, đẩy mình ngã xuống nền đất trải đầy hoa quế, rồi đột nhiên dùng bạch sắc phi phong bao chặt lấy mình. Lại có khi là cảnh Việt Thanh Phong ở Tàng Thư Các tràn đầy thư tịch vào hoàng hôn ngày ấy, nhẹ nhàng đem môi khẽ phớt lên đôi môi mình.
Tất cả mọi hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc ban ngày khi nàng đột nhiên ngay đầu, nhẹ nhàng cười rồi làm khẩu hình nói mình chờ nàng.
Nhìn nữ tử đang tựa lên vai mình, Chu Xảo Hân bất đắc dĩ khe khẽ gọi: "Việt Thanh Phong —"
Nhẹ nhàng thì thầm gọi xong tên nàng, đôi mắt Chu Xảo Hân liền thoắt cái biến thành đỏ bừng. Gắt gao ôm Việt Thanh Phong, lúc này ngay cả thanh âm Chu Xảo Hân cũng trở nên run rẩy.
Tầm mắt chuyển từ đôi mi đang nhíu chặt qua đôi môi tái nhợt không chút huyết sắc, cuối cùng nhìn trước ngực bộ lam sam không biết đã bị nhuộm thành sắc đỏ từ khi nào, Chu Xảo Hân cắn chặt răng, rốt cục thở hổn hển nhắm chặt hai mắt.
"Đau."
Tựa lên người nàng, Việt Thanh Phong rên khẽ đến gần như không thể nghe thấy. Mở mắt ra nhìn nữ tử đã từng vì mình khoác lên hồng sam, búi mái tóc đen dài, nay lại tự mình chủ trương khiến một thân thương tích, Chu Xảo Hân vẻ mặt phức tạp, đưa tay phải nhẹ nhàng áp lên thái dương Việt Thanh Phong.
Mồ hôi ẩm ướt thấm ướt một mảng trên tay, có chút hận người trong lòng thích tự làm theo ý mình, nhẫn tâm tuyệt tình. Chu Xảo Hân khẽ khàng lẩm bẩm: "Tự tìm khổ, tuỳ hứng làm bậy, không tin tưởng ta. Cho nên nỗi đau đớn ngày hôm nay cũng là do nàng tự tìm lấy."
Miệng tuy nói thế nhưng trong lòng vẫn không rõ nảy sinh một tia thương tiếc. Hai tay như thể không phải là của mình, khẽ thở dài, Chu Xảo Hân chậm rãi thật cẩn thận đưa tay khẽ lướt xuống.
Dưới lòng bàn tay một mảnh nhãn nhụi ấm áp, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ phác hoạ hình dáng của người nằm trong lòng, ánh mắt bất giác chuyển qua đôi môi ngày xưa hồng nhuận đến có thể chảy ra nước của Việt Thanh Phong, mà giờ phút này lại tái nhợt tựa hồ không một tia huyết sắc, Chu Xảo hân không chút do dự, nhẹ nhàng hôn lên.
Hơi thở tràn đầy hương vị quen thuộc của Việt Thanh Phong, khẽ nhắm mắt thầm thở dài, đến khi ngồi thẳng dậy thấy trên môi người kia rốt cục nhiễm một tia huyết sắc, thế này Chu Xảo Hân mới như nhận mệnh nói: "Nếu tỷ tỷ ngươi đã muốn ghi tạc tên mình lên ngọc điệp như thế, đã để ý một tờ hôn thư đến vậy, kia Xảo Hân nhất định sẽ để tỷ tỷ được như ý nguyện."
Sáng sớm hôm sau, Việt Thanh Phong bị một trận tiếng chim thanh thuý đánh thức.
Vội vàng ôm ngực ngồi dậy, chờ đến khi tinh tế đánh giá căn phòng tràn đầy nắng ấm, nàng đã sáng tỏ rốt cuộc mình đang ở nơi nào.
Ấn lên ngực mình, chịu đựng đau đớn trên người, Việt Thanh Phong lắc lư ra khỏi căn phòng bằng trúc.
Lọt vào tầm mắt tất cả đều là thanh sơn nước biếc, đỡ lấy lan can bằng trúc bên người, Việt Thanh Phong chậm rãi nở nụ cười.
"Cảm thấy nơi này không tệ phải không?"
Chu Xảo Hân đi ra từ căn phòng bên cạnh, nhìn Việt Thanh Phong mi nhãn cong cong, vẫn nhịn không được cất lời trước.
"Không phải không tệ, mà vô cùng tốt mới phải!"
Việt Thanh Phong quay đầu, từ ánh mắt đuôi mày đều lộ ý cười, nhìn dáng vẻ này của nàng, Chu Xảo Lân lập tức liền nén lại mọi lời chất vất cùng không cam lòng.
Quay trở lại phòng mình, lấy một kiện hồng sắc phi phong ra, Chu Xảo Hân tiến lên khẽ cười nói: "Nếu tỷ tỷ thích, sau này chúng ta sẽ thường xuyên đến đây, được không?"
Nhìn áo choàng đỏ thắm trên người mình, cẩn thận cân nhắc lời mà người trước mặt mình vừa nói, Việt Thanh Phong rốt cục cẩn thận hỏi: "Hoàng Thượng hắn —"
"Hắn đồng ý, bằng không sao ta có thể đưa tỷ tỷ đến nơi đây. Chẳng qua tỷ tỷ làm vậy không đau sao? Đáng giá sao?"
Nói xong, Chu Xảo Hân đưa tay đặt lên ngực phải Việt Thanh Phong. Nhìn nàng, Việt Thanh Phong cúi đầu nói: "Không đau, hôm qua ta có nghe Thái y nói ta không bị thương tổn đến gân cốt, hơn nữa thân thể ta tốt lắm, cho nên không đau. Về phần có đáng giá hay không? Ta nghĩ chỉ cần có thể để ta đường đường chính chính ở bên nàng, thì việc đó đáng giá."
Lòng rung động khác thường, để che dấu cảm giác kỳ lạ này, Chu Xảo Hân vội vàng thu tay lại, xoay người chỉ phương xa nói: "Tỷ tỷ ngươi xem phía trước chính là Vu sơn, Vu sơn hàng năm xanh mướt một màu, Phượng Hoàng nhai trên ấy cảnh sắc càng tú lệ. Chờ tỷ tỷ khoẻ hơn, chúng ta liền lên Vu sơn ngắm cảnh mặt trời mọc, được không?"
Khẽ gật đầu, lời nói quen thuộc, địa phương quen thuộc làm cho Việt Thanh Phong vốn mải mê bận rộn suốt một năm trời nay hoàn toàn lơi lỏng.
Nhìn xa xa, Việt Thanh Phong nhẹ giọng cảm thán: "Cảnh mặt trời mọc nơi đó nhất định rất đẹp, ta thực mong có thể mau chóng lên đó ngắm nhìn."
Khi Chu Xảo Hân tạm buông xuống hết thảy chính vụ, suốt ngày cùng Việt Thanh Phong ở lỳ tại biệt viện của Công Chúa ở Vu sơn, ở Yển thành lại bởi vì chuyện Hoàng đế bị tập kích mà mặc kệ dù đầu đường xó chợ hay trong hoàng cung hậu viện, nơi nơi đều chảy xuôi một bầu không khí khẩn trương.
Lỗ Băng Yến đã biết tin Trình Tư bị giết, suốt một đêm không hề chợp mắt. Nàng cứ nghĩ quãng thời gian mấy năm qua mình đã thăm rò rõ ràng hoàn toàn tính cách của Vũ đế. Mà Vũ đế đối với nàng lại nói gì nghe nấy khiến nàng cảm giác như mình nắm giữ hết thảy. Nhưng chỉ qua một đêm, nàng lại cảm thấy tất cả đều không giống như mình nghĩ.
Đại thái giám Trình Tư của Đại Chu cung đã chết, mà người động thủ không ngờ lại là Vũ đế – một người bình thường một lòng thướng thiện, không thích máu tanh, luôn nói không nên tạo sát nghiệp.
Vũ đế đưa Chu hậu đến điện Huyền Vũ, mà chúng nhân bên cạnh đều đã biết người cứu giá lần này chính là môn sinh đắc ý của mình, Việt Thanh Phong.
Nhìn từng người từng người tiến lên, nhìn một đám Thị Trung đồng liêu chúc mừng nàng thu được một đồ đệ giỏi, nhớ tới biểu hiện chậm chạp của Việt Thanh Phong ngày hôm qua, Lỗ Băng Yến suýt chút nữa không khống chế được cảm xúc của mình.
"Ta đi ra ngoài một chút!" Đột nhiên bật dậy, không nhìn vẻ kinh ngạc của chúng nhân, Lỗ Băng Yến lập tức bước ra khỏi Thị Trung các ồn ào náo nhiệt.
Bên tai rốt cục an tĩnh, men theo con đường lát gạch sắc xanh dưới chân, Lỗ Băng Yến gắt gao nhìn chính điện phía trước, do dự thật lâu, rốt cục cũng mở bước chân.
"Chủ tử, bên kia —"
Cung nữ đi theo sau nàng còn chưa kịp nói xong liền thấy nàng đã đạp bước lên thềm đá đi tới chính điện.
Không chuyển mắt nhìn chằm chằm bên trong, biểu tình của Lỗ Băng Yến giờ phút này quả thực có phần phức tạp.
Hai thanh trường mâu đột nhiên vươn ra ngăn trở đường đi của nàng, còn chưa đợi hai gã thị vệ trước mặt mở miệng, Lỗ Băng Yến đã phản ứng cực nhanh, lập tức nổi giận quát: "Đám mắt cẩu các ngươi bị mù sao? Ngay cả ta cũng dám ngăn cản!"
Nếu là thị vệ thường lui tới cung đình, mọi người có lẽ còn có thể cố kỵ nàng, nhưng giờ này những kẻ đang trực trong cung đều là thị vệ Hoàng gia xuất thân từ Hoàng gia lục vệ chân chính, dòng dõi quan gia, đương nhiên sẽ chẳng có ai bị nàng doạ.
Nhướn mày, thị vệ tay cầm trường mâu, mặt không đổi sắc nói: "Thỉnh đại nhân trở về, nơi này là chính điện. Hoàng Thượng đã có lệnh trước khi Người lâm triều không thể để cho kẻ nào vào quấy rầy Hoàng hậu nương nương nghỉ ngơi, cho nên vẫn thỉnh đại nhân thông cảm, chớ làm ta khó xử."
Vẻ mặt biến thành tím ngắt, Lỗ Băng Yến chưa từng nghĩ Hoàng đế thế nhưng lại coi trọng Hoàng hậu, liền mạnh mẽ xoay người, phẫn nộ li khai.
"Chủ tử, không sao chứ?" Thị nữ vội vàng tiến lên an ủi.
Đứng ở cửa đại điện cố gắng hít thở cả nửa ngày, cuối cùng Lỗ Băng Yến không cam tâm mà đi, đúng lúc xoay người lại nhìn thấy một tử sam nam tử từ một đầu khác tuỳ tiện đi vào chính điện, nàng liền lập tức thu hồi mọi phẫn nộ.
"Người nọ là Quốc cữu sao?" Bởi vì cách khá xa, trong thanh âm Lỗ Băng Yến tràn ngập ngờ vực không xác định.
"Là hắn!" Có lẽ nhìn ra nàng không vui, tiểu cung nữ nhìn nhìn bốn phía, rồi vội vàng sáp lại, yếu ớt cười cười khoa trương nói: "Chủ tử, hắn chính là kẻ trước kia mạo phạm uy nghiêm của Trưởng Công Chúa, kết quả bị Công Chúa cho một đao biến thành thái giám, Chu Quốc cữu – Chu Niết Nhàn."
Hết chương