Toàn bộ thái giám cung nữ đang trực ở điện Huyền Vũ đều bị bắt lại, cũng đã an bài thủ hạ suốt đêm tra hỏi.
Thi thể bên ngoài điện Dao Quang được thanh lý không sai biệt lắm, ngay khi Chung Khiêm Đức nghĩ rốt cục có thể thả lỏng nghỉ ngơi một chút thì đột nhiên thủ hạ lại vội vàng bẩm báo nói Vệ quốc Trưởng Công chúa đã tiến cung, hơn nữa đi thẳng đến điện Dao Quang.
Sắc mặt lập tức trở nên không tốt, Chung Khiêm Đức thấp giọng nổi giận: "Không phải nói các ngươi phải canh chừng mọi cửa cung sao? Như thế nào lại —"
Thủ hạ ở đối diện run rẩy, vội vàng quỳ xuống.
"Có chuyện gì?" Chu Thủ Cương vừa trấn an Chu hậu xong, đi từ trong điện ra, thấy tình cảnh như vậy liền cất tiếng hỏi.
Chuyển tầm mắt khỏi tên thủ hạ trước mặt, Chung Khiêm Đức vội vàng tiến lên nhỏ giọng: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Vệ quốc Trưởng Công chúa đã tiến cung, hơn nữa sẽ lập tức đến điện Dao Quang."
Hơi ngẩn ra, rất nhanh Vũ đế liền tỏ vẻ như không có việc gì nói: "Khi tiên đế còn sống đã cho phép Trưởng Công Chúa có thể tuỳ ý ra vào hoàng cung, ngươi ở bên ta mới một thời gian ngắn ngủi, không biết chuyện đó cũng là bình thường."
"Là thần sơ sót." Chung Khiêm Đức vội vàng cúi đầu, nhưng rất nhanh liền nhỏ giọng : "Chỉ là vi thần đã hạ lệnh phong toả toàn bộ hoàng cung, lại không ngờ vẫn để lộ tin tức."
Ánh mắt Vũ đế thoáng âm u, không lập tức đáp lại, mà đúng lúc này, ngoài điện Dao Quang đã có thái giám hô to: "Vệ quốc Trưởng Công chúa đến —"
Vũ đế quay người, chậm rãi đi về bảo toạ phía trên đại điện, cùng lúc Chu Xảo Hân đã dẫn theo Vân Tranh và Vân Hành vội vàng đi đến.
Dao Quang điện đèn đuốc sáng trưng, từng ngọn từng ngọn đèn chiếu sáng nơi này tựa như ban ngày.
"Ngự Lâm quân Chung Khiêm Đức tham kiến Công Chúa điện hạ, Công Chúa thiên tuế!" Chung Khiêm Đức vội vàng quỳ xuống, Vân Tranh cùng Vân Hành cũng quỳ xuống hành lễ với Vũ đế.
Không để ý đến hắn, Chu Xảo Hân chỉ vội vàng tiến lên, sau đó dừng bước cách Vũ đế chừng năm trượng, nhẹ giọng hô: "Hoàng huynh?"
Quay đầu lại đi xuống, Vũ đế nhìn muội muội thấp hơn mình một cái đầu, ôn nhu cười nói: "Cô không có việc gì, chỉ không ngờ Xảo Hân sẽ là người đầu tiên đến thăm Cô."
Lòng trầm xuống, Chu Xảo Hân thu hồi vẻ lo lắng vừa rồi, ngẩng đầu nhìn huynh trưởng của mình, trầm giọng: "Không có việc gì thì tốt, ta có an bài người bên cạnh Thanh Phong, cho nên mới —"
Vũ đế lộ vẻ bất ngờ, Chu Xảo Hân nhìn hắn, thanh âm thả nhẹ: "Nếu hoàng huynh không có việc gì, ta đây liền đi thăm nàng, nàng không sao chứ?"
Vũ đế nhìn về phía Chung Khiêm Đức đang quỳ, Chung Khiêm Đức vội vàng ngẩng đầu thưa: "Công Chúa không cần lo lắng, vừa rồi Thái y đã rút tên cho Việt Thị Trung, giờ này nàng đang ở trong Thiên điện nghỉ ngơi, còn chưa tỉnh lại."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ta đi nhìn xem." Ngẩng đầu, Chu Xảo Hân miễn cưỡng nói: "Hoàng huynh, vậy Xảo Hân không quấy rầy ngươi, ta—"
"Cô đi cùng muội!" Vũ đế cũng tỏ thái độ kiên quyết.
Chu Xảo Hân không cự tuyệt, chỉ có thể cùng đoàn người Vũ đế đi tới Thiên điện.
Hành lang điện Dao Quang thật dài, chỉ có tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ của mấy người bọn họ, cùng lục tục tiếng lễ bái vang lên hai bên.
Dọc đường đi, Vũ đế thầm suy nghĩ vừa rồi những lời Chu Xảo Hân nói rốt cuộc có ý gì, mà Chu Xảo Hân vẫn tâm loạn như ma.
"Thỉnh an Hoàng Thượng – Công Chúa!" Cửa bên sườn điện được mở ra, Vũ đế hỏi cung nữ mới ra khỏi cửa: "Việt Thị Trung nàng thế nào?"
Đối phương vội vàng cúi người cung kính nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Việt Thị Trung nghỉ ngơi vẫn không quá an ổn. Theo lời Thái Y nói thì do hôm nay nàng bị kinh hãi, cho nên đó cũng là chuyện bình thường."
Cung nữ còn đang nói, Chu Xảo Hân đã trực tiếp đi vào.
Lúc này dù có mùi đàn hương rất nặng thoát ra từ chiếc đỉnh bằng đồng xanh đặt ở trung ương Thiên điện, lại làm thế nào cũng không che lấp được vị huyết tinh lọt vào hô hấp của Chu Xảo Hân.
Nghĩ đến tin tức từ chỗ thị nữ đi theo Việt Thanh Phong, Chu Xảo Hân liền không tự giác gia tăng cước bộ.
Vũ đế nhìn bóng lưng Chu Xảo Hân, hơi khựng lại, nhưng rất nhanh liền đi theo.
Trong thiên điện của điện Dao Quang rất im ắng, chờ đến khi chỉ cách giường một bước chân, Chu Xảo hân liền vén tấm rèm bạch sắc ngăn trước mặt lên.
Đứng ở đầu giường, nhìn nữ tử sắc mặt trắng bệch không một tia huyết sắc kia, Chu Xảo Hân lòng tràn đầy phức tạp. Chậm rãi ngồi bên mép giường, nàng cúi người nhẹ nhàng vươn tay phải.
Việt Thanh Phong nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, nhưng bàn tay Chu Xảo Hân đưa ra lại ngừng lại cách gò má Việt Thanh Phong chỉ nửa tấc.
Trên chiếc giường bằng gỗ cây lê, hai người cách nhau thực gần, Chu Thủ Cương đứng ngoài nhìn bàn tay khựng lại lưng chừng của muội muội mình. Cảnh tượng như đã từng quen biết đột nhiên tràn ngập trong đầu Vũ đế, ánh mắt hắn liền hơi biến đổi. Nhìn nữ tử nằm trên giường, Vũ đế rốt cục nhớ lại, không dám tin cất lời: "Nàng là Việt Thanh Phong kia, dĩ nhiên lại là nàng! Hoàng muội ngươi — ngươi nhớ ra nàng từ khi nào?"
Không chính diện trả lời câu hỏi của Vũ đế, Chu Xảo Hân chỉ nhẹ nhàng nói: "Hoàng huynh, ta muốn tiếp nàng về phủ Công Chúa tĩnh dưỡng."
Vũ đế không trả lời ngay, đúng lúc này ngoài điện lại truyền đến thanh âm ồn ào.
Vũ đế nhìn ra ngoài, không bao lâu liền có một cung nữ mặc thanh sam tiến tới la lên: "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương đã tỉnh lại, nàng — nàng —"
Cung nữ nhìn mấy người đứng bên cạnh Vũ đế, khẽ thở dài. Vũ đế quay đầu, cười với muội muội của mình, nói: "Đưa nàng ra ngoài dưỡng thương đi, hôm nay nàng vì ta mà bị thương thành ra vậy, mà ngươi nếu đã lại nhớ ra nàng, như thế ta có nói thêm gì nữa cũng có chút quá."
"Đa tạ hoàng huynh thành toàn!" Hiểu được hắn nói thế có ý gì, trong thanh âm Chu Xảo Hân ẩn ẩn lộ vẻ cảm kích.
Không nói thêm gì nữa, Vũ đế liền lập tức quay người đi về phía tẩm điện của Hoàng Hậu.
"Hoàng Thượng, đều do nô tỳ, nô tỳ lúc ấy hẳn nên che mắt của Hoàng Hậu mới phải."
Cung nữ bên cạnh Hoàng Hậu nhỏ giọng nức nở, sắc mặt Vũ đế ngày càng lạnh, cũng bước ngày càng nhanh.
"Hoàng Thượng tới!" Cửa nội điện mở ra, chúng nhân toàn bộ đều quỳ xuống.
"Tất cả ngoài —" Vừa mới đi vào, Vũ đế liền cao giọng để cho ai nấy đều lui xuống.
Đám bà vú cùng cung nữ vốn đang vây quanh giường Chu hậu, toàn bộ đều khom mình hành lễ, thật cẩn thận lui xuống.
Chờ cửa nội điện rốt cục đóng lại, thế này Vũ đế mới vội vàng đi qua.
"Thần thiếp Niết Vũ khấu kiến Ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế." Chu hậu nằm trên giường, nhìn thấy hắn chỉ ngơ ngác nói một câu như vậy.
Vũ đế nhìn nàng, thật lâu cũng không biết nên nói gì.
Thấy hắn không lại gần cười với nàng, Chu hậu nhìn hắn hồi lâu, thế này mới hiểu ý nói: "Thần thiếp Niết Vũ, cung tiễn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đi thong thả!"
Đột nhiên cảm giác cả người khó chịu, Chu Thủ Cương vung tay lên kéo tấm rèm lụa trên đỉnh giường Chu hậu xuống.
Tiếng vải bị xé rách vang lên bên tai, Chu Niết Vũ lập tức hét lên một tiếng, trực tiếp bật dậy muốn chui xuống dưới giường.
Chu Thủ Cương vội vàng giữ lấy nàng, mà lúc này Chu hậu lại vòng tay ôm lấy hắn, gắt gao rúc vào lòng hắn, không dám nói lung tung nữa.
"Thực — thực xin lỗi Niết Vũ, đừng sợ, là do ta hôm nay quá sốt ruột. Nghĩ đến việc bên cạnh nàng không có ai cả, cho nên mới mạnh tay như thế. Sau này ta sẽ không bao giờ làm vậy nữa, cho nên cầu nàng đừng như thế được không?"
Chu hậu ôm hắn, không nói gì, thân thể vẫn không ngừng run rẩy.
Ôm nàng tựa vào bên giường, nhìn ánh nến trong điện, Chu Thủ Cương nhẹ giọng cười nói: "Hôm nay ta lại phát hiện một người hơi giống nàng, chính là Việt Thanh Phong đã chắn kiếm cho ta đó. Dáng vẻ Lý phi khi tức giận cực kỳ giống nàng, các nàng đều là kiểu một khi nổi giận thì sẽ không thèm để ý hay quan tâm đến ai. Dáng vẻ Mộ Dung Uyển lúc múa kiếm cũng giống nàng ba bốn phần, còn nữ quan Lỗ thị kia cũng thích xem tạp ký, giống nàng như đúc. Bất quá nàng kỳ thật không thích ta cứ mải xử lý triều chính, còn Lỗ Băng Yến lại hoàn toàn ngược lại, nói với ta toàn là chuyện triều chính."
Thấy nàng thoáng im lặng một chút, Vũ đế lại cao giọng dịu dàng nói: "Hôm nay ta mới phát hiện, kỳ thật cái người Việt Thanh Phong đã chắn kiếm cho ta kia là giống nàng nhất. Nàng và nàng ta kỳ thật trong xương đều là kẻ nhát gan, nhưng hai người lại đều khiến ta chấn động. Nàng biết múa kiếm, còn nhìn bộ dáng nàng ấy giơ kiếm thì hẳn cũng có luyện qua vài năm. Quan trọng nhất là nàng và nàng ấy đều đã cứu ta. Điểm khác biệt duy nhất chính là, người nàng cứu là phu quân của nàng – Chu Thủ Cương, mà người nàng ấy cứu hẳn chính là Đại Chu hoàng đế của chúng ta, Chu Vũ đế."
"Ngươi, ngươi giết người, ta sợ!" Ngay khi Vũ đế gần như tuyệt vọng, Chu Niết Vũ ở trong lòng hắn rốt cục cúi đầu lên tiếng.
Thấy nàng rút cục nhìn về phía hắn, Vũ đế mỉm cười vuốt búi tóc của nàng, khẽ cười nói: "Sợ cái gì, đối với loại nô tài dám mưu đồ giết chủ, chúng ta hẳn vốn không nên có một tia thương hại nào. Hơn nữa rất nhanh ta sẽ sửa sang lại nơi này, đến lúc đó ta sẽ để cung nhân trang trí nơi này rực rở hẳn lên, nàng liền có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất quên hết thảy mọi chuyện hôm nay."
Chu Niết Vũ lộ vẻ hoảng hốt khó hiểu, Chu Thủ Cương đưa tay che lại mắt nàng, tựa vào đầu giường, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, ngủ đi, chờ tỉnh ngủ, hết thảy đều sẽ tốt đẹp."
Thanh âm quen thuộc, vòng tay khiến người ta an tâm, Chu hậu rất nhanh liền ngủ thiếp đi trong lòng Vũ đế."
Chờ đến khi nàng rốt cục không quấy nữa, Vũ đế khe khẽ vuốt ve đôi mắt nàng mà hắn đang che lại, thì thầm: "Hoàng thiên hậu thổ, Chu Thủ Cương ta thề, nếu có thể khiến cho nàng sớm ngày khôi phục, dù muốn ta làm gì cũng được. Ta đã kiêng kỵ việc giết chóc lâu lắm rồi, việc hôm nay là bất đắc dĩ, cho nên nếu thực sự thần minh trách tội, liền quy tội lên đầu ta đi."
Hết chương
———————————
"Hoàng thiên hậu thổ": mấy bạn đi chùa chắc biết, bài khấn nào cũng có câu này ấy, hoặc khi người ta thề, nói sâu xa thì "Trên có Hoàng Thiên, dưới có Hậu Thổ" – tóm lại là vị thần trong Phật giáo, "trời" và "đất".