Tiêu Tề Dự vươn tay khép cằm của Tống Ngọc Tịch lại, cảm thấy không hài lòng lắm với phản ứng của nàng, hắn nói: "Cái biểu hiện này của nàng là thế nào? Vui cười đến phát điên rồi phải không?"
Tống Ngọc Tịch vô thức đưa tay lên lau miệng, sau nhiều lần lặp lại biểu hiện muốn nói lại thôi, rốt cục mới cố lấy dũng khí, xấu hổ cười khổ hỏi: "Điện hạ những lời này của người là có ý gì? Để cho ta đến... đến bên cạnh người làm, làm việc sao? Ta, ta ở bên ngoài cũng có thể làm việc cho người mà, không nhất định phải tuyển tú mới có thể vào Đông cung, ta, ta cũng có thể đi xé bảng chiêu mộ hiền tài của Đông cung, hiệu quả cũng sẽ giống nhau mà."
Trong lòng nàng hi vọng rằng mình lý giải sai rồi, vị gia này chỉ là muốn nàng thay hắn làm việc, không phải như những gì nàng đang nghĩ trong đầu.
Nhưng hiện thực thoáng cái đã đánh gục nàng, nàng chỉ nghe Tiêu Tề Dự nhíu mày khó hiểu nói: "Ta để nàng đến bên cạnh ta là để làm nữ nhân của ta, nàng xé bảng chiêu mộ hiền tài để làm cái gì? Danh phận cũng không cần sao?"
"..."
Tống Ngọc Tịch chỉ cảm thấy cái đầu như muốn to ra, vốn cho là mình tuổi còn nhỏ, những loại chuyện liên quan đến nam nữ này còn cách nàng khá xa, thật không ngờ tới vị này mới mở miệng, chính là sét đánh ngang tai, đánh cho nàng đến trày da tróc vẩy.
Hắn nhìn trúng mình từ lúc nào? Tống Ngọc Tịch cảm thấy vô cùng buồn bực trong lòng, là do nhìn thấy bề ngoài của mình càng ngày càng tươi ngon mọng nước nên tạm thời nổi lên dị tâm, hay là đã có mưu đồ từ lâu?
Thấy nàng không nói lời nào, Tiêu Tề Dự cũng có vẻ hơi không chắc chắn, chẳng lẽ... Nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này? Hắn cũng không thúc giục nàng, chỉ im im lặng lặng chờ đợi câu trả lời của nàng. Trong mắt Tiêu Tề Dự, hai người là phù hợp nhất không còn có ai phù hợp hơn, đều hiểu rõ nhau, nên không có bất kỳ gánh nặng nào, cũng không có bất kỳ điều gì cần giấu diếm nhau, lúc chỉ có hai người, có thể nói chuyện thoải mái. Kiếp trước nàng vốn là nữ nhân mà hắn mãi không có được, mà cả đời của nàng cũng chỉ có một người nam nhân là hắn, hai người xứng đôi như vậy, thế nên Tiêu Tề Dự thật sự không thể tin rằng nàng chưa từng suy xét tới hắn.
Nhớ tới lần cùng nàng ở kiếp trước kia, lúc đó hình như nàng mười bốn tuổi. Trong suy nghĩ của Tiêu Tề Dự, thì ở kiếp này sẽ định ra lúc mười ba tuổi, mười bốn tuổi qua cửa, hết thảy đều chẳng phải là vừa vặn sao. Cho nên hai năm trước, hắn vẫn để nàng một mình ở bên ngoài. Thứ nhất là quả thực hắn có rất nhiều chuyện phải làm, thứ hai cũng là muốn đợi nàng lớn hơn một chút. Hai năm qua, hắn cự tuyệt rất nhiều người, cho nên giờ hắn sắp hai mươi tuổi rồi, mà bên người một nữ nhân cũng không có.
Tống Ngọc Tịch đôi môi khô khốc của mình, nàng chỉ cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút ngưng trọng. Hắn nói những lời này quá mức đột ngột, khiến trong lòng nàng chưa kịp chuẩn bị chút nào. Kiếp trước, người Tiêu Tề Dự lấy làm Thái tử phi chính là đích nữ của phủ Thái úy, đương nhiên, nàng cũng không trông chờ vào câu "Để làm nữ nhân của ta" của Tiêu Tề Dự là để cho nàng làm Thái Tử Phi, ở bên cạnh hắn, cho nàng cái danh phận, thiếp cũng coi như là danh phận vậy. Nếu là ở kiếp trước thì có khi nàng còn có thể vui vẻ tiếp nhận, nhưng đời này thì... Ông trời cho nàng trọng sinh trở về, cũng không phải là để cho nàng trở thành thiếp của một người nam nhân, cho dù là làm thiếp của Thái Tử, thì chung quy cũng không phải là làm thiếp sao.
Thấy Tiêu Tề Dự vẻ mặt chờ mong nhìn mình, Tống Ngọc Tịch thực sự lâm vào tình thế khó xử, không biết phải trả lời như thế nào mới có thể không tổn hại hòa khí. Nếu như nói thẳng là nàng không muốn, vậy thì phải lăn ra bao xa thì mới không bị Bùi Thao xông tới cho một đao tươi đây...Sau một hồi trái lo phải nghĩ, Tống Ngọc Tịch mới dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu nói: "Ta, ta không làm thiếp."
Nàng quả thực muốn khen sự cơ trí của mình, chỉ cần nàng quyết định không chịu làm thiếp, mà Tiêu Tề Dự cũng không thể cho nàng vị trí Thái Tử Phi, như vậy, giữa hai người không thể đạt được nhận thức chung ở ngay bước đầu, vậy thì những bước tiếp theo cũng sẽ chưa kịp làm đã yểu, kết thúc sớm. Nếu làm theo cách này, thì có lẽ nàng cũng sẽ bị quy về loại "nữ nhân chỉ biết lợi ích", nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần có thể làm cho Tiêu Tề Dự bỏ đi loại suy nghĩ không nên có này, thì cho dù bắt nàng nói cái gì, thì nàng cũng không để ý.
Tiêu Tề Dự quả nhiên sững sờ đứng ngây ngẩn cả người giống như trong suy nghĩ của Tống Ngọc Tịch. Hắn nhìn chằm chằm vào dung mạo như hoa của Tống Ngọc Tịch, trầm ngâm một lát, sau đó mới lên tiếng: "Nàng muốn làm Thái Tử Phi? Thậm chí là làm Hoàng Hậu?"
Vấn đề này quá sắc bén, cho nên trong nháy mắt đã đánh tan dũng khí vừa mới dâng lên của Tống Ngọc Tịch!
Tiêu Tề Dự thấy nàng không nói lời nào, thì liền vươn tay nâng cằm của nàng lên, để nàng mặt đối mặt với hắn, làm cho Tống Ngọc Tịch tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể nghênh đón trực diện đôi mắt hoa đào đen bóng khiến người trầm mê. Nàng ngượng ngùng cười cười, không có đáp lại, xem như là chấp nhận. Nàng muốn dùng sự vô liêm sỉ của mình đánh bại ý nghĩ hão huyền này của Tiêu Tề Dự.
Quả nhiên, Tiêu Tề Dự buông lỏng kiềm chề đối với nàng. Sau khi Tống Ngọc Tịch khôi phục được tự do, thì lập tức tháo chạy giống như con chuột, từ dưới nách của Tiêu Tề Dự mà chui ra ngoài, đứng cách xa hắn cả vạn dặm, lo lắng không dám liếc hắn một cái.
"Thân phận của nàng, muốn làm Thái Tử Phi, rồi Hoàng Hậu thì có chút khó..."
Tiêu Tề Dự đứng tại chỗ, lầm bầm lầu bầu nói ra một câu như vậy.
Sau khi Tống Ngọc Tịch nghe được lời này, thì vụng trộm liếc nhìn hắn một cái, chỉ thấy Tiêu Tề Dự cao lớn như tùng, cho dù là vào lúc nào cũng như một bức tranh thủy mặc tinh xảo vẽ về non sông núi nước, ưu tú và rực rỡ. Không khỏi trong lòng cảm thấy có chút ê ẩm.
Làm Thái Tử Phi, làm Hoàng Hậu... Đương nhiên rất khó! Thân phận của nàng và hắn khác nhau một trời một vực, lời nói mạnh miệng này đến chính nàng cũng còn không tin được. Kể cả là làm thiếp cho Thái Tử, thì khả năng nàng cũng không đủ tư cách. Nếu nàng là tiểu thư thứ xuất chân chính của phủ Trấn Quốc công thì còn dễ nói, nhưng nàng từ đầu đến cuối cũng không phải là thứ xuất chân chính, nói có chút khó nghe, thì chính là đứa con hoang không rõ lai lịch, được đưa về nhà giữa chừng. Đừng nói Đông cung không có khả năng tiếp nhận, ngay cả thế gia bình thường cũng không thể tiếp nhận một người như nàng.
Cho nên, nàng mới có thể nói như vậy với hắn, cũng vì nàng biết những điều này đều không có khả năng.
Nhưng kỳ thật trong lòng nàng vẫn có chút tiếc hận. Nếu như Tiêu Tề Dự nói những lời này vào kiếp trước của nàng thì tốt biết bao! Kiếp trước nàng vô cùng khát vọng tình yêu, hi vọng có một nam nhân không đến nỗi có thể để ý nàng, nguyện ý nói chuyện yêu đương với nàng. Hơn nữa nàng ở kiếp trước cũng có phong tình hơn, trước ba mươi tuổi đều là tâm tình thiếu nữ. Nếu như lúc ấy có thể gặp được hắn, một nam nhân xuất sắc như vậy, mời nàng về làm thiếp, không chừng nàng không cần suy nghĩ đã lập tức đồng ý.
Thế nhưng dù sao nàng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng hiểu được nữ nhân nếu không dựa vào chính bản thân mình, thì dù có dựa vào núi hay tường, thì cuối cùng rồi cũng sẽ ngã xuống mà thôi. Nếu vận khí tốt, thì đầu chái nhà đổ xuống phía sau mình, còn nếu vận khí không tốt, thì đầu chái nhà sẽ trực tiếp đè lên người mình, cảm giác đó chắc hẳn không hề dễ chịu.
Nói trắng ra là, hiện nàng đã lớn tuổi, đã đánh mất can đảm và dũng khí muốn trải nghiệm của tuổi trẻ. Kiếp này giống như là được trộm tới, cho nên nếu như nàng không sống tốt, thì cũng quá cô phụ sự ưu ái của ông trời rồi.
Tiêu Tề Dự trầm ngâm đi tới cửa, vươn tay muốn đẩy cửa, nhưng vẫn không quên quay lại nhìn nàng, dường như hắn đang do dự. Tống Ngọc Tịch bị hắn nhìn có chút mất tự nhiên, nghĩ muốn bước lên nói với hắn "Đừng do dự nữa, nàng thực sự không xứng đâu". Hoặc lại hi vọng hắn nhìn mình sau đó đùng đùng nổi giận vứt lại một câu: "Hừ, đúng là nữ nhân không biết tự lượng sức mình, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
Ngay cả như vậy cũng không sao cả! Chỉ cầu hắn sau này đừng có nhớ thương mình nữa.
Tiêu Tề Dự nhìn nàng thật sâu, rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Bùi Thao lập tức đi theo, một đám hộ vệ cũng lập tức rút khỏi Tầm Viên. Thu Đồng cùng Thu Vân tiến đến, nhìn Tống Ngọc Tịch thất thần đứng đó. Cả hai nhìn nhau, cũng không dám lắm chuyện hỏi nhiều về chuyện đã xảy ra trong nhã gian.
Đỡ Tống Ngọc Tịch đi xuống lâu, rồi lên xe ngựa hồi phủ.
"Để nàng tham gia tuyển tú, là vì để cho nàng đến bên cạnh ta."
Những lời này cứ văng vẳng bên tai Tống Ngọc Tịch, giống như ma chú chui vào đầu nàng, làm cách nào cũng không thể ném ra khỏi đầu được.
Mạnh mẽ từ trên giường ngồi dậy, dọa cho Lục Hoàn đang cắt bỏ tâm nến sợ hãi nhảy dựng lên, vội vàng đi tới, nói: "Tiểu thư, ta còn tưởng rằng ngài đã ngủ rồi."
Tống Ngọc Tịch không hề ngủ, chỉ là nàng muốn ép buộc bản thân phải ngủ, nhưng sau khi nhắm mắt lại, cho dù nàng có cố gắng thế nào cũng không thể ngủ được, mồ hôi lạnh chảy một lớp lại một lớp. Lục Hoàn thấy thế, nói: "Tiểu thư, ngài gặp ác mộng sao, đầu người đầy mồ hôi kìa."
Ài, nếu thấy ác mộng thì đã tốt rồi. Tống Ngọc Tịch nghĩ ở trong lòng.
Đón lấy khăn Lục Hoàn đưa tới, Tống Ngọc Tịch xoa xoa giọt mồ hôi trên trán, rồi rửa tay trong chậu, lúc này mới lại nằm xuống, nhìn màu vàng nhạt trên trần nhà, một chút buồn ngủ cũng không có. Lục Hoàn lưu lại cho nàng chiếc đèn ở đầu giường, bảo nàng đứng dậy là có thể tắt.
Lăn qua lăn lại trên giường như người trét bánh, nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo như cũ, trong đầu liên tục hồi tưởng lại chuyện xảy ra ở trong nhã gian của Tầm Viên. Nàng không tài nào hiểu nổi, Tiêu Tề Dự rốt cuộc vừa ý mình từ lúc nào? Vì sao nàng không hề phát giác được một chút nào?
Đột nhiên nhớ tới hai lá thư bị nàng thiêu hủy, nhưng bốn chữ được ghi trong hai lá thư tín kia, nhìn thế nào cũng không giống như là muốn truyền đạt tình cảm, thận ngôn thận hành (cẩn trọng lời nói và hành động)... Không kiêu không ngạo! Hắn rốt cuộc là viết những chữ này với tâm tình như thế nào?
Nhưng nếu nói hắn đối với nàng là tạm thời nảy lòng tham, chẳng qua là cảm thấy nàng càng ngày càng đẹp, nên vừa vặn muốn đưa nàng lên giường, thì chuyện này cũng có chút không đúng lắm. Bởi vì Tống Ngọc Tịch làm thế nào cũng không thể quên, dáng vẻ của hắn khi nhặt xác của nàng ở kiếp trước.
U hồn của nàng ở dưới đáy vực phiêu đãng vài ngày, mắt thấy của mình biến dạng vô cùng khủng bố, thậm chí đến cả bản thân nàng nhìn vào còn cảm thấy ghê tởm, nhưng vì sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở dưới đáy vực? Nếu chỉ là trùng hợp gặp phải, muốn thay nàng chôn cất thì chỉ cần trực tiếp đào một cái hố ở ngay bên cạnh nàng rồi chôn chả phải xong rồi sao, nhưng từ đầu đến cuối hắn còn muốn tìm một chỗ cao để an táng nàng, đây chẳng phải là vẽ vời cho thêm chuyện hay sao?
Tống Ngọc Tịch vẫn luôn không quên được hình ảnh nhìn thấy lúc trước, hắn dùng ngón tay đào hố cho nàng, bên trong móng tay tất cả đều là bùn, đầu ngón tay bị cục đá cắt đứt, trầy xước, tươi chảy ra mà hắn vẫn không nhận thấy. Trong nháy mắt ấy, ngay cả Tống Ngọc Tịch cũng cảm thấy hắn đã lưu luyến si mê nàng nhiều năm, mình là nữ nhân mà hắn yêu... Thế nhưng, trong trí nhớ của nàng, thật sự không hề có tí chuyện gì về hắn! Hoàn toàn không nhớ rõ đã từng cùng hắn xuất hiện lúc nào, có thể nói, hắn căn bản không có bất kỳ cơ hội gì yêu mến nàng. Chớ nói chi là một người như nàng, ở kiếp này, có lẽ còn có chút ý chí chiến đấu, có chút lòng cầu tiến, nhưng ở kiếp trước, bây giờ hồi tưởng lại, ngay cả bản thân nàng cũng chưa hẳn có thể thích một người thích bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa như mình.
Tống Ngọc Tịch trằn trọc, ôm chiếc gối mềm mại dưới cánh tay, lại nghĩ tới chén trà mà nàng uống hôm nay.
Trà Kỳ Môn vị hoa quả, loại trà chắc chắn không phải là loại trà phổ thông. Mà nàng sống lâu như vậy, cũng chưa từng gặp một người có sở thích giống nàng! Vậy làm sao mà hắn lại có thể biết được?
Với hàng loạt nghi vấn, đầu Tống Ngọc Tịch giống như con cá trên chảo rán, làm thế nào cũng không ngủ được. Đôi khi nhớ tới khuôn mặt của người nào đó, thì chính là đổ một đầu mồ hôi, cũng không biết là mồ hôi lạnh do sợ hãi, hay là do khẩn trương thẹn thùng mà đổ mồ hôi...