"À, sự kiện kia hả. Đã giải quyết xong, may mà có Thu Đồng cùng Thu Vân."
Tống Ngọc Tịch nói vô cùng đơn giản, về phần quá trình, mọi thứ đều tốt, nên cũng không cần bẩm báo với hắn từng cái một. Ngược lại là hắn, cũng không hiểu tại sao lại nói với nàng kỹ càng những chuyện như vậy làm gì, cái gì mà trời mưa, rồi lại loạn dân, nàng cũng không muốn biết hắn bận rộn cái gì, vạn nhất biết quá nhiều, thì đến cùng nàng vẫn sẽ bị hoài nghi mà thôi.
Tiêu Tề Dự nhướng đôi mi thanh tú, câu môi nói: "Tất cả đều đã được giải quyết? Không cần ta hỗ trợ sao?"
Tống Ngọc Tịch bị nụ cười trên môi hắn làm cho hoang mang lo sợ, chỉ cảm thấy da đầu run lên. Nàng phải nói cần hay không cần đây?
"À, không cần giúp... Bề bộn... Điện hạ người, người có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, kỳ thật không cần nói trực tiếp cũng được, chỉ cần người để cho Thu Đồng Thu Vân truyền lời, thì ta cũng sẽ nhất định làm theo mà, không cần phải phiền ngài đi một chuyến này đâu." Tự mình đi còn không tính, còn bắt nàng phải tự đi một chuyến, cho nên cũng đừng vòng vo nữa, nàng sợ lắm.
Tiêu Tề Dự hồ nghi nhìn nàng, hỏi: "Nàng không muốn gặp ta?" Biểu lộ ghét bỏ không hề che dấu trên khuôn mặt trắng muốt như ngọc kia là có ý gì vậy? Thiệt thòi hắn lúc nào cũng nhớ thương nàng, thật là đồ không có lương tâm.
Tống Ngọc Tịch âm thầm đánh giá câu "Không muốn gặp ta" này là có ý gì, may mà đầu óc nàng còn chưa đần, nghĩ nghĩ liền hiểu được, nói:
"Không phải! Ta dĩ nhiên muốn gặp Điện hạ rồi, chỉ có điều người không phải vừa nói là rất bận rộn sao, ta vừa nghĩ, người một ngày bận trăm công nghìn việc, còn ta rảnh rỗi không có việc gì, làm sao có thể chiếm dụng thời gian của Điện hạ người chứ!"
"Hừ." Hừ lạnh một tiếng, Tiêu Tề Dự nếu ngay cả việc nàng qua loa lấy lệ cũng không nhìn ra, thì hắn cũng không phải là Tiêu Tề Dự nữa rồi.
Giữa hai người lâm vào một loại xấu khổ khó xử như "muốn vuốt ngựa nhưng lại đập nhầm đùi ngựa" vậy.
Tống Ngọc Tịch cũng không biết nên nói cái gì cho phải, nên dứt khoát cầm lấy ấm trà để ở bên, trà đã được pha sẵn bên trong, đặt lên bộ ấm trà vẫn còn bốc lên hơi nóng, hẳn là ngâm chưa được bao lâu, rót cho hai người mỗi người một chén, sau đó cầm lấy chén của mình thưởng thức, mùi hương trà xông vào mũi, mang theo hương vị ngọt ngào quen thuộc, hóa ra là Kỳ Môn Hồng Trà vị hoa quả mà kiếp trước nàng thích uống nhất. Tại sao lại có thể có loại trà này ở đây? Sau khi Tống Ngọc Tịch uống một ngụm, hương vị quen thuộc lướt qua đầu lưỡi, khiến nàng nổi lên nghi ngờ.
Thế nhân bình thường đều chỉ uống trà hoa quả và Kỳ Môn Hồng Trà, nhưng khi nàng ở hậu viện rảnh rỗi không có việc gì làm, lúc đó mới phối hai loại trà này với nhau, vốn là thử xem xem thế nào, nhưng thật không ngờ hương vị sau khi phối hai loại trà này với nhau, khiến nàng đặc biệt yêu thích, từ đó về sau cũng chỉ uống nước trắng và Kỳ Môn Hồng Trà vị hoa quả này.
Tiêu Tề Dự nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của nàng, thì cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại giả vờ đoan chính, nhấp một ngụm trà, rồi nói:
"Ta ngâm nước trà, có dễ uống không? Kỳ Môn thêm chút hương hoa quả, thích hợp để cho mấy tiểu cô nương như nàng uống nhất."Tống Ngọc Tịch kinh ngạc, đặt chén trà xuống, nhìn hắn hỏi: "Tại sao người lại pha loại trà này?"
Tiêu Tề Dự giương mắt nhìn nàng, nói: "Lời này khá kỳ quái, tại sao ta không thể biết được?"
Đầu ngón tay của Tống Ngọc Tịch men theo vành chén sứ trắng nhỏ, nàng nhìn Tiêu Tề Dự trong chốc lát, sau đó mới cảm thấy thoải mái, đúng vậy, loại trà này cũng không phải tuyệt phẩm gì, cũng không phải bí mật gì, bất quá chỉ là vấn đề về sở thích cá nhân, cách uống giống nhau cũng không có cái gì kỳ quái.
"Hì hì, không phải là không thể biết, mà Điện hạ người cũng nói rồi đấy, đây là trà mà tiểu cô nương thích uống, người cũng không phải là tiểu cô nương, làm sao lại có thể pha loại trà này?" Sau khi nghĩ thông suốt, Tống Ngọc Tịch cũng không để tâm vào chuyện vụn vặt nữa, nâng chung trà lên tinh tế phẩm hương vị đã lâu không được thưởng thức.
Ở kiếp trước nàng đã lãng phí rất nhiều thời gian, trong tay không có tiền, không có cửa hàng, ngày ngày chỉ có thể dựa vào ít tiền tiêu hàng tháng từ trong phủ mà sống qua ngày, đôi khi còn phải tự mình thêu khăn rồi để cho nha hoàn đi bán lấy tiền, dùng để trợ cấp chi phí, căn bản nàng không được phép làm bất cứ chuyện gì khác. Nghĩ lại, có lẽ uống trà và đánh đàn hẳn là chuyện tương đối xa xỉ mà nàng làm ở kiếp trước rồi. Khi đó trong tay nhiều nhất đúng là thời gian, nhưng kiếp này lại khác, sau khi nàng trọng sinh trở lại, cuộc sống trôi qua vừa mạo hiểm lại phong phú. Kể từ khi trong tay trở nên dư dả, thì chuyện muốn làm cũng nhiều hơn, trong lúc nhất thời đã quên mất thói quen sở thích trước đây.
Tiêu Tề Dự buông chén, chống hai tay lên cạnh của bàn trà, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Tịch, ánh mắt như nước, khiến cho người vừa liếc mắt nhìn liền không nhịn được mà sa vào trong đó, không thể tự thoát thân, nếu là định lực thiếu một chút, nói không chừng giống như rơi vào tay giặc, thế nhưng vẫn còn may mắn là Tống Ngọc Tịch thuộc về loại người có định lực hơi tốt một chút, ngoại trừ cảm thấy có chút không được tự nhiên, thì các mặt khác vẫn ổn.
"Đương nhiên ta không thích uống loại trà ngọt này, nhưng ta nghĩ nàng có thể thích, xem ra... Ta đoán rất đúng phải không?"
Những lời này nếu là một nữ hài nhi mới biết yêu nghe được, thì nói không chừng đã rơi vào lưới tình rồi. Tống Ngọc Tịch lúc này mới hiểu được Tiêu Tề Hoàn đa tình là giống ai, trước đây nàng cảm thấy Tiêu Tề Dự lạnh lùng, nhưng không ngờ rằng khi hắn cười nói những lời này, thì cũng vô cùng có lực sát thương, nếu ngay cả Tiêu Tề Dự cũng nói như vậy, thì rất có thể nam nhân Tiêu gia, đều có giọng điệu nói chuyện như vậy.
Nhớ tới Tiêu Tề Hoàn, hắn dường như đã bị lưu đày đến Liêu thành được hai năm rồi, trong hai năm này, không có bất kỳ tin tức gì truyền về, nhưng Tống Ngọc Tịch biết, hắn hẳn sẽ mau trở lại thôi, bởi vì Tống Ngọc Thiền năm nay đã mười lăm tuổi, nhiều nhất là mười sáu nàng ấy sẽ phải xuất giá, cho nên Tiêu Tề Hoàn nhất định sẽ trở lại trước lúc đó.
"Điện hạ đang yên đang lành lại ngồi đoán yêu thích của ta làm gì vậy? Người..." Không phải nên đi làm những chuyện có ý nghĩa hơn sao, những chuyện mà có thể làm cho Tiêu quốc nhanh chóng phát triển? Tuy trong lòng Tống Ngọc Tịch suy nghĩ những lời này, nhưng chưa kịp nói ra, đã bị Tiêu Tề Dự cắt đứt.
"Nàng năm nay cũng mười ba rồi nhỉ?" Sau khi nhấp một hớp trà mà hắn nói "không thích" hương vị, thì Tiêu Tề Dự hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy với Tống Ngọc Tịch.
Tống Ngọc Tịch gật đầu: "Đã mười ba rồi, có chuyện gì sao?" Đang yên đang lành làm sao lại nói đến tuổi của nàng rồi hả?
Tiêu Tề Dự nói tiếp: "Mười ba tuổi, là có thể tham gia tuyển tú đúng không?"
"Phụt, khụ khụ..."
Tống Ngọc Tịch không nuốt nổi ngụm trà, bị sặc ở trong khí quản, ho khan. Tiêu Tề Dự lập tức thả tay chiếc chén trong tay xuống, đứng lên, đi đến bên cạnh nàng, giúp nàng thuận khí. Thế nhưng Tống Ngọc Tịch cũng không thấy đỡ hơn, ho đến long trời lở đất, cực kỳ tội nghiệp, mãi một lúc mới có thể ngừng lại. Lúc này Tiêu Tề Dự mới lên tiếng:
"Mới hỏi một câu mà thôi, nghĩ đi đâu thế? Sao vẫn còn? Ừ, lại uống thêm miếng nước."
Hắn lấy một chén nước lọc ở bên cạnh đưa cho Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Tịch nơm nớp lo sợ tiếp nhận chén nước, nhấp một ngụm nhỏ, lại phát hiện làm thế nào cũng nuốt không trôi, câu nói kia thật sự đã dọa sợ nàng. Nàng hoảng sợ nhìn về phía Tiêu Tề Dự, trong ánh mắt thậm chí còn có một tia ủy khuất, nàng vốn xinh đẹp, cho dù không làm ra dáng vẻ đáng thương như vậy, cũng có thể khiến cho người khác cảm thấy xót xa không thôi. Tiêu Tề Dự hận không thể lập tức giấu nàng đi, không để cho bất luận kẻ nào trông thấy dáng vẻ lúc này của nàng.
Hai người nhìn nhau, một cao một thấp, một mỹ một tuấn, lại dựa vào nhau rất gần, vốn dĩ là một bức tranh vô cùng hòa hợp hài hòa, nhưng Tống Ngọc Tịch lại ngẩng đầu trông vô cùng đáng thương, rồi nói một câu khiến cho Tiêu Tề Dự muốn ngất.
"Điện hạ, thân thể ta đây mới mười ba tuổi, cho dù bộ dáng so với những cô nương khác trông hoàn hảo hơn chút ít, nhưng người cũng không nên để cho ta đi tham gia tuyển tú, tiến cung hầu hạ cha người chứ!"
"..."
Đau lòng trong mắt Tiêu Tề Dự lập tức đông cứng! Đầu lông mày nhịn không nổi nhảy nhảy, hầu hạ cha hắn? Nàng thật đúng là dám nói!
Bàn tay to lớn đổ ập xuống che đi khuôn mặt xinh đẹp lớn cỡ bàn tay kia của nàng, thuận theo nàng ngồi xuống, trầm giọng nói: "Ta thật không nghĩ tới, nha đầu nhà nàng dã tâm lớn thật đấy! Còn muốn tiến cung?"
Vẻ mặt Tiêu Tề Dự giống như "Ngươi dám nói đúng, ta sẽ đánh ngươi", làm cho Tống Ngọc Tịch hoang mang, nàng thè lưỡi ra môi rồi hỏi:
"Người không để cho ta tiến cung, thì bảo ta đi tham gia tuyển tú làm gì vậy? Ta từ trên xuống dưới cũng chỉ có gương mặt này là có thể nhìn, tiến cung nhất định sẽ bị tuyển, không phải hầu hạ cha người, thì chính là hầu hạ những vương công khác. Nếu là như vậy, không bằng ta đi hầu hạ cha người cho rồi!!" Tốt xấu gì lăn lộn cho thất tốt, nói không chừng còn được phong phi!
Tiêu Tề Dự chỉ vào Tống Ngọc Tịch, vốn hắn muốn dùng hai ngón tay búng vào trán nàng một cái, làm cho nàng tỉnh táo lại, thế nhưng đối mặt với khuôn mặt vô cùng đáng yêu này, hắn lại không nỡ ra tay. Cảm giác hai má nàng phồng lên phúng phính, hắn đột nhiên thay đổi chiến lược, dùng hai ngón tay véo má nàng, hung dữ nói:
"Nàng còn biết chỉ có khuôn mặt là nhìn được à? Còn muốn nằm mơ cái gì? Tỉnh lại đi!"
Tống Ngọc Tịch thật vất vả mới thoát thân khỏi kìm sắt của người nào đó, nàng vọt sang một bên, xoa đôi má, nói: "Người, người thật sự không phải muốn cho ta tiến cung hầu hạ cha người, sau đó thay người truyền lại tin tức ở trong cung sao?"
Tiêu Tề Dự gấp gáp tới gần, cảnh cáo nói:
"Nếu để cho ta nghe thấy nàng một lần nữa nói những lời này, có tin ta xé luôn miệng nàng hay không hả?"
Tống Ngọc Tịch lập tức che miệng lại, Tiêu Tề Dự liên tục tới gần, nàng liên tục lui về phía sau, nhân lúc nàng không để ý, đã bị ép vào tận góc tường. Tiêu Tề Dự đi tới, một tay chống lên bức tường phía sau nàng, một tay chỉa về phía nàng làm bộ muốn véo nàng. Tống Ngọc Tịch vội vàng nhắm mắt lại, quay đầu sang một bên tránh né, nhưng cơn đau như mong đợi lại không ập đến. Nàng vụng trộm hé mắt ra một đường nhỏ, thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Tề Dự đã cách mình rất gần, nhưng cũng không biết hắn đang nhìn cái gì.
Ôi trời ơi, điều này có thể so sánh với việc hắn véo nàng đấy, đều khiến nàng không thể chịu đựng được. Nàng đưa tay định đẩy hắn ra, nhưng người nào đó chỗ nào cũng đều lớn hơn nàng, nói cho cùng cũng hơn nhau mấy tuổi, không nói vững như Thái Sơn, nhưng ít nhất sẽ không đổ ngay lập tức khi Tống Ngọc Tịch vừa đẩy. Tiêu Tề Dự cũng không ngăn cản, để cho Tống Ngọc Tịch thoải mái đẩy hắn, hai cánh tay hắn giống như mọc ra từ hai vách tường vây hai bên Tống Ngọc Tịch. Sau khi đẩy mấy lần, Tống Ngọc Tịch đã toát mồ hôi, mà hắn cũng không đi, nên Tống Ngọc Tịch dứt khoát không đẩy nữa, nghiêng thân thể nhìn lên trời, giống như hờn dỗi nói:
"Chính người nói lời xằng bậy, đang yên đang lành lại hỏi ta có đi tham gia tuyển tú không, không phải là do người nhìn trúng khuôn mặt này của ta sao? Trong tay người còn nắm bắt bí mật của ta, nên ngươi bảo ta làm gì ta đều phải làm chứ! Thế nhưng chuyện này thật không đáng tin, chính mình nặng mấy cân mấy lượng tự ta biết, ta trời sinh cũng không phải là loại người có thể câu dẫn được nam nhân, bằng không đời trước của ta cũng không kém như vậy. Hơn nữa, người không biết rằng cuộc sống của nữ nhân hậu trạch, vô cùng buồn tẻ, không có cách nào thay người nghe ngóng được gì, còn chả bằng ta ở bên ngoài thay người làm việc. Nếu người muốn biết tin tức gì, ta, ta ở bên ngoài sai người nghe ngóng cho người, thì cũng giống nhau mà." Tống Ngọc Tịch có ý định dùng tình dùng lý để lay động Tiêu Tề Dự để cho hắn hiểu được để nàng ở bên ngoài sẽ hữu dụng hơn nhiều khi đặt ở trong hậu viện của ai đó. Dù sao nàng chính là một mực chắc chắn Tiêu Tề Dự có ý định như vậy đối với nàng.
Bằng không làm sao đang yên đang lành lại nói với nàng chuyện tuyển tú hay không tuyển tú chứ! Từ trước đến nay tú nữ đều là để cung cấp trong cung và người của vương phủ cùng phủ đệ quyền quý chọn lựa. Nên nàng có hoài nghi như vậy, cũng hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Tiêu Tề Dự quả thực bị nàng chọc cho tức rồi, nếu không phải còn tồn lại một chút lý trí, thì không chừng hiện tại hắn đã chặn miệng nàng lại rồi, làm sao còn để nàng nói chuyện chọc tức hắn như vậy chứ! Hắn cúi xuống vòng eo tôn quý của mình, đôi môi mỏng gợi cảm chậm rãi tới gần nàng, phả ra hơi thở ấm áp. Tống Ngọc Tịch chỉ cảm thấy tứ chi như nhũn ra, miệng đắng lưỡi khô, muốn lui về phía sau co người lại, nhưng lại phát hiện mình không thể lui, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn nhích lại gần mình, ngay lúc nàng cho là hắn muốn hôn nàng, thì giọng nói từ tính khàn khàn vang lên bên tai nàng, lạnh lùng nói ra một câu:
"Để cho nàng đi tuyển tú, là vì muốn cho nàng đến bên cạnh ta."
Tống Ngọc Tịch cả người giống như là bị sét đánh, đúng vậy, thật sự nàng bị sét đánh trúng rồi! Là bị những lời nói này của Tiêu Tề Dự bổ trúng! Toàn thân đứng thẳng bất động, cảm giác mặt bị thiêu đốt nóng bừng dường như sắp sửa muốn nổ tung, tim đập như trống bỏi, nếu bây giờ có một tiếng kèn được thổi lên, thì có lẽ nàng có thể trực tiếp giục ngựa lao nhanh, lao tới chiến trường, sĩ khí ngẩng cao, địch khiến kẻ địch trở tay không kịp, phô thiên cái địa [1]...
Những suy nghĩ hỗn loạn khiến nàng sụp đổ.
Tống Ngọc Tịch phát hiện, những lời này của Tiêu Tề Dự, so với câu để nàng tiến cung hầu hạ cha hắn, còn muốn khiến nàng kinh ngạc hơn.
[1] phô thiên cái địa: trải khắp đất trời, ý chỉ khí thế lớn mạnh