Hoàng hậu đi vào phòng luyện đan. Kể từ khi Hoàng Thượng say mê đan dược, bà ta không bao giờ tới nơi này nữa. Vương Tân đã nói với bà ta trong lúc Hoàng thượng luyện đan, không thích có người quấy nhiễu, nhưng bà ta vẫn khăng khăng tiến vào. Mùi vị trong phòng luyện đan làm cho bà ta phải che mũi lại. Bà ta nhớ rõ trước kia khi ở một chỗ với Hoàng Thượng, trên người ông luôn là hương vị sảng khoái, nhưng kể từ khi cố Hoàng hậu mất, trên người ông luôn ngập tràn mùi tàn hương, mặc dù người bên cạnh không dám nói gì, nhưng bà ta lại ngửi được.
Lò luyện đan vẫn còn đang cháy. Vương Tân nói bệ hạ đã hai ngày không ra khỏi phòng. Hoàng hậu đi vào nhìn một chút, phía sau lò luyện đan cũng không có tung tích của ông, đi qua bình phong Hoàng hậu liền nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ vì mệt mỏi mà ngủ trên giường mềm. Chỉ thấy dưới mắt ông hơi có quầng xanh, vẫn giữ nguyên áo mà ngủ, trông dáng vẻ cũng không được thoải mái. Hoàng hậu đi qua, nhìn Hoàng đế trong chốc lát, sau đó mới im lặng thở dài một hơi, rồi lấy ra một cái bình nhỏ màu đen từ trong tay áo, nắm trong lòng bàn tay.
Hoàng đế có thói quen uống đan dược được đặt trong hà bao tùy thân. Hoàng hậu nhìn hà bao kia, mặt trên thêu uyên ương hí thủy, đường châm cũng không quá tinh tế, hơn nữa hà bao cũng hơi cũ. Đã nhiều năm trôi qua, ông vẫn chỉ quen đeo thứ mà người kia làm, người bên cạnh cho dù có làm nhiều thêm đi chăng nữa, đối với ông cũng không có ý nghĩa gì lớn. Nữ nhân hậu cung đều nói Hoàng đế bạc tình, cho dù hôm nay sủng hạnh qua ngươi, ngày mai có thể trở mặt không quen. Nữ nhân trong cung thay hết người này đến người khác, những nữ tử trẻ trung tươi non kia nào có thể biết, trong lòng vị bệ hạ này, người quan trọng nhất rốt cuộc là ai!
Hậu cung này, thậm chí trên đời này, cũng không có người nào có thể thay thế người kia trong lòng ông. Cố Hoàng hậu đã chết, khiến cho tâm của Hoàng đế cũng theo.
Động tác bà ta rất nhanh. Lấy ra bình đan dược trong hà bao, đổi đan dược bên trong thành thứ bà ta mang tới, nhanh chóng bỏ vào trong bình, rồi lại nhét bình vào trong hà bao màu vàng sáng, sau đó buộc trở lại eo Hoàng đế. Xong xuôi, Hoàng hậu cũng không lập tức rời đi, mà lại ngồi xuống trên ghế khắc long phượng bên cạnh ông, chăm chú nhìn dung mạo Hoàng đế. Mấy năm nay ông cũng già đi rất nhiều, tóc cũng đã ngả hoa râm, chuyện bà ta làm năm đó, nếu bị ông biết, không biết người này sẽ nổi giận như thế nào, có lẽ nhất định sẽ cầm bảo kiếm vào bà ta chăng.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, Hoàng hậu đứng lên, đi ra ngoài. Bà ta từng có tình cảm với ông, nếu không có tình, bà ta cũng chưa chắc đã phải khăng khăng mưu sát cố Hoàng hậu, nếu không phải muốn thay người ấy đứng bên cạnh ông, cùng ông làm vợ chồng danh chính ngôn thuận, có lẽ đến bây giờ bà ta cũng chỉ là một cung phi bình thường.
Thế nhưng hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, bà ta cũng đã bước ra một bước không nên bước, chuyện năm đó không thể bị đào ra, không thì đợi bà ta chính là một chữ chết. Mấy năm nay, bà ta đối với Hoàng đế cũng gần như đã tâm, bởi vì dù có như thế nào cũng không thể đi vào trong lòng ông, đã vậy thì dứt khoát không đi nữa! Ông muốn bà ta biết vâng lời, vậy bà ta liền vâng lời, ông nói cái gì bà ta đều nói được, dù sao cho dù bà ta có nói không được, ông cũng sẽ không để ý.
Hoàng hậu hít sâu một hơi, vẻ mặt lạnh nhạt đi ra khỏi phòng luyện đan. Vương Tân tiến lên nghênh đón, đóng cửa hộ bà ta, rồi hỏi:
"Nương nương, bệ hạ đã lâu không có nghỉ ngơi, không biết hiện tại..."
Hoàng hậu liếc mắt nhìn Vương Tân một cái, nói:
"Bệ hạ đã ngủ thiếp đi, đừng làm ồn, để người ngủ thêm một lát đi."
Vương Tân vung phất trần, lui về phía sau, nói: "Vâng, nô tài hiểu rồi.”
Hoàng hậu không nói gì, mặt mày lạnh nhạt không chút biểu cảm mà đi trên hành lang gấp khúc, những đóa hoa tươi tốt hai bên đều không thể gợi lên hứng thú dạo chơi hoa viên của bà ta. Đang muốn đi ra khỏi Đại Thánh cung, lại thấy Tiêu Tề Dự đã đi tới trước mặt. Trong lòng Hoàng hậu căng thẳng, trên mặt lại bất động thanh sắc. Tiêu Tề Dự đi tới trước mặt, hành lễ với Hoàng hậu, sau đó hỏi:
"Mẫu hậu đến thăm phụ hoàng?"Hoàng hậu xoay người lại, gật đầu: "Ừ, vốn muốn đến thăm phụ hoàng con, ai ngờ người lại đang ngủ. Con có việc gì cần thương nghị với phụ hoàng con sao?”
Đứa con trai lớn trước mắt này, Hoàng hậu phát hiện mình đã rất lâu không nhìn thấy hắn. Bà ta vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của hắn lúc nằm trong tã, khóc không ngừng, nhưng bà ta lại không cho hắn một ngụm sữa, đã trực tiếp đưa hắn đến cung của cố Hoàng hậu. Nếu không phải tiểu nhi tử đột nhiên thay đổi tính tình, có lẽ Hoàng hậu cũng sẽ không xét lại những gì bà ta làm trong quá khứ. Nhưng khi bà ta phát hiện, tiểu nhi tử vẫn luôn nói gì nghe nấy của bà ta biến thành lòng muông dạ thú như bây giờ, bà ta mới đến ngẫm lại việc mình làm trước kia có bao nhiêu sai trái.
"Phụ hoàng ngủ rồi?" Tiêu Tề Dự hỏi, Hoàng hậu cho rằng hắn còn phải đi, không nghĩ tới, Tiêu Tề Dự lại chuyển đề tài, nói với Hoàng hậu:
"Nếu phụ hoàng ngủ rồi, thì nhi tử sẽ không đến đó quấy nhiễu nữa. Không biết mẫu hậu có rảnh rỗi, bồi nhi tử đi trong lương đình ngồi một chút hay không?"
Lời nói của Tiêu Tề Dự khiến Hoàng hậu kinh ngạc giương mắt lên, đây là lần đầu tiên nhi tử chủ động mời bà ta... Bà ta làm sao có thể nói không được đây? Hai mẹ con liền đi ra hành lang, đi về phía lương đình trong hoa viên. Sau khi vào đình, Hoàng hậu liền hiểu được, kỳ thật thái tử chưa chắc đã muốn đi tìm Hoàng đế, hắn căn bản chính là tới tìm mình. Trong lòng bà ta lại căng thẳng, bất giác nắm bình thuốc trong túi tay áo, cúi đầu nhìn hoa văn tinh xảo ở cổ tay áo.
Tiêu Tề Dự nhìn bà ta, cũng không có ý định vòng vo với bà ta, trực tiếp mở miệng hỏi:
"Lúc nãy, mẫu hậu đổi thuốc gì cho phụ hoàng?"
Hoàng hậu ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Tiêu Tề Dự, cũng quên cả che giấu thần sắc trên mặt, không biết vì sao, đối diện với đôi mắt sắc bén này của nhi tử, bà ta không thể không hoảng hốt. Trước đây, lúc bà ta xử tử phi tần, đánh cung tỳ, tình cảnh đó so với hiện tại càng tanh hơn, nhưng bà ta vẫn có thể không chớp mắt, không hốt hoảng, nhưng chỉ một câu nói của Thái tử đã khiến bà ta lạc mất hồn phách, sau lưng đều là mồ hôi lạnh.
Tay bất giác xiết chặt, vẻ mặt cứng đờ nói:
"Cái gì?"
Bà ta phát hiện mình dùng hết khí lực cũng chỉ có thể nói ra hai chữ này.
Biểu tình trên mặt Thái tử dường như có chút không kiên nhẫn, sau một lát trầm ngâm, mới mở miệng nói với bà ta:
"Mẫu hậu, người thật sự muốn theo Nhị đệ làm chuyện hồ đồ kia sao? Ngài ở trong mắt ta, vẫn luôn là nữ nhân thông minh, nhưng lần này làm việc lại không hề thông minh chút nào! Ngài cho rằng người giúp nó làm những điều này, nó liền có thể thực sự thay thế ta sao?”
Nó biết rồi! Nó vậy mà lại biết hết tất cả!
Hoàng hậu gào thét trong lòng, cổ họng khô khốc không thốt nên lời, Tiêu Tề Dự lại không chút để ý, nhếch môi cười, rồi lại nói: "Mẫu hậu vẫn cảm thấy ta không chịu thân cận với ngài, có biết là vì sao không?”
Hoàng hậu cúi đầu, cố gắng điều chỉnh tâm trạng, nói: "Trước kia ta không nghĩ ra, chẳng qua hiện tại ta đã hiểu." Một tiếng "đã hiểu" này thật sự rất chán nản, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, lại nói:
"Đã hiểu thì sao chứ? Nếu con đã biết chuyện hôm nay, vậy ta cũng không có gì để giấu giếm, con muốn xử ta như thế nào, thì trực tiếp nói ra là được rồi. Cả đời ta sai trái, nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại rơi vào tay hai đứa con trai của mình..."
Tiêu Tề Dự lắc đầu: "Mẫu hậu là ngã vào tay của chính người! Chẳng qua... Cũng may sai lầm lớn còn chưa thành.”
Hoàng hậu ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ: "Ta biết chuyện này không thể giấu được con! Nói đi, con muốn xử trí ta như thế nào, xử trí Hoài Vương như thế nào. Đừng trách ta không nhắc nhở con, cho dù ta và Hoài vương làm sai chuyện gì, ta vẫn là mẹ đẻ của con, Hoài vương là em trai ruột của con.”
"Ta sẽ không làm gì người! Phụ hoàng không có băng hà, người sẽ vẫn là Hoàng hậu. Về phần Hoài vương, ta thật sự lo lắng cho nó, nên sẽ giam giữ lại thôi, ở trong phủ suy ngẫm lại sai lầm, cả đời nếu không có tâm tư gì khác, thì ta bảo vệ nó một đời vinh hoa.”
Tuy Tiêu Tề Dự nói có vẻ có tình, nhưng Hoàng hậu lại nghe ra ý tứ bên trong, thở hắt ra một hơi, nói:
"Con đối với đệ đệ ruột của mình như vậy, không cảm thấy lương tâm bất an sao? Nó có ngày hôm nay, có thể nói là do một tay con tạo thành? Nếu như con đối xử giống như anh trai ruột thịt, luôn luôn đề bạt nó, làm cho nó không đến mức sống trong lo lắng sợ hãi, thì làm sao nó có thể bí quá hóa liều mà mạo hiểm, phạm phải lỗi lớn như bây giờ chứ?”
Những lời này của Hoàng hậu khiến Tiêu Tề Dự bật cười. Kiếp trước hắn tận tâm bồi dưỡng Hoài vương, ra sức đề bạt, để cho quyền trong tay gã lớn mạnh. Nhưng về sau, gã nào có thể nhớ tới anh trai của gã là người đã từng đề bạt gã chứ. Quyền lợi trong tay càng lớn, lại càng có thể làm tốt chuyện đoạt vị. Kiếp trước, trong tay Tiêu Tề Thai có cấm quân và binh lực ngũ thành, hơn nữa cộng thêm binh lực bên ngoài, mới có thể thành công vây hắn ở ngoài thành, mới có trận chóc kia, chính là bởi vì năm đó hắn tự tay bỏ mặc.
"Nó có tâm tính như thế nào, mẫu hậu cho tới hôm nay vẫn còn tự lừa mình dối người, không cần ta nhắc nhở ngài chứ."
Ở kiếp trước kết quả của việc Hoàng hậu giúp Hoài vương cũng không tốt hơn bao nhiêu so với thời điểm bà ta làm hoàng hậu. Phong một thái hậu trên danh nghĩa, sau đó bà ta liền bị nhốt trong điện, mãi cho đến khi hắn đoạt lại được ngôi vị, bà ta mới được thả ra.
Sắc mặt Hoàng hậu thay đổi, chỉ là vẫn bình tĩnh, nói:
"Kỳ thật ngay từ đầu con đã đề phòng nó, đề phòng ta, đúng không? Chuyện đã đến nước này, ta cũng không còn gì để nói nữa.”
Tiêu Tề Dự nhìn chằm chằm hoàng hậu trong chốc lát, sau đó mới mở miệng nói một câu: "Mẫu hậu có hối hận vì chuyện năm đó không?”
Hoàng hậu dường như già đi trong nháy mắt, ánh mắt cũng trở nên không còn thần thái, phượng quan trên đầu giờ phút này chỉ cảm thấy nặng tưạ như núi. Nghe Tiêu Tề Dự hỏi, bà ta ngước đầu nhìn hắn một cái, thều thào nói:
"Thái tử là đang nói đến chuyện năm đó ư? Chuyện của cố Hoàng hậu? Ta không hối hận, chẳng hối hận chút nào cả!”
Tiêu Tề Dự không lập tức trả lời, mà nhìn dáng vẻ già nua của bà ta, một lúc lâu sau mới hỏi thêm một câu:
"Không phải chuyện đó! Mà là... Chuyện năm đó người tặng ta đi, không chịu nhận ta..."
Trong lòng Hoàng hậu lại là một trận chấn động, bà ta không hề nghĩ rằng Thái tử lại đột nhiên hỏi bà ta vấn đề này. Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết của hắn, nước mắt rốt cuộc không nhịn được mà rơi xuống, vùi mặt vào trong hai tay, nức nở truyền ra tiếng khóc không kiềm chế được.
Tiêu Tề Dự đứng dậy, nhìn nữ nhân khóc rống này, xoay người đi ra khỏi đình, nhưng trong đầu hồi tưởng lại một số chuyện đã xảy ra từ rất lâu trước kia.
Năm đó hắn biết được mẹ đẻ của mình không phải là cố Hoàng hậu, mà là bà ta, thì đã từng len lén đi tìm bà ta, muốn tới gần bà ta, lại bị bà ta vô tình ngăn cản, có được đồ tốt, muốn chia sẻ với bà ta, lại bị bà ta vứt đi ngay tại chỗ, được phụ hoàng khen ngợi, hy vọng được bà ta khen ngợi, nhưng bà ta lại chỉ lạnh lùng liếc xéo mình. Hắn cũng từng muốn gần gũi bà ta, thân thiết với bà ta, nhưng bà ta vì muốn cố Hoàng hậu yên tâm với bà ta, nên thật sự đã chặn hắn ngoài cửa.
Nhưng cho dù là vậy, hắn cũng không sinh ra quá nhiều hận ý với bà ta. Kiếp trước, thậm chí sau khi biết bà ta cố Hoàng hậu, hắn còn che chở bà ta nhiều hơn, chỉ là bà ta không biết mà thôi. Bằng không chỉ với tình yêu của phụ hoàng đối với cố Hoàng hậu, nếu biết bà ta cố Hoàng hậu, thì ngũ mã phân thây vẫn là nhẹ, khám nhà diệt tộc, ngay cả gây hại đến cửu tộc cũng có khả năng. Nhưng bà ta lại bị ma quỷ ám ảnh, không nhìn thấy che chở của hắn, chỉ một lòng trù tính cho tiểu nhi tử, vừa có cơ hội, liền nhanh chóng vứt bỏ hắn ở bên ngoài, nâng đỡ tiểu nhi tử của bà ta lên ngôi!
Kiếp này Tiêu Tề Dự dĩ nhiên sẽ không để cho chuyện này lặp lại. Bi kịch kiếp trước sẽ không phát sinh nữa, mà không phát sinh, cũng không có nghĩa là bọn họ không làm, bọn họ chỉ là không làm được như kiếp trước mà thôi. Nhưng thực chất trong lòng vẫn muốn đẩy hắn vào chỗ chết, chỉ là năng lực không đủ, không thể làm được mà thôi.
Tiêu Tề Dự tự hỏi xử lý như vậy, đã không phụ lòng bọn họ.