Hoài Vương thấy Hoàng hậu đã nói đến chuyện này, thì cũng không giấu giếm gì nữa, mà kề sát Hoàng hậu nhỏ giọng nói:
"Chỉ cần mẫu hậu thay con làm chuyện đó, thì chuyện sau này, cứ giao cho nhi tử là được rồi. Trước đây không phải con đã để cho Kỷ Sóc rời khỏi kinh thành sao? Gần đây, ông ta nói bên kia đã có trả lời. Mặc dù một ít tướng lĩnh Bắc Mạc vẫn không đồng ý xuất binh, còn đang quan sát, nhưng Tổng binh Sơn Tây Trần Đức Xương đã quy hàng. Hơn nữa, trong Ngũ thành Binh mã tư có bộ hạ cũ của Kỷ Sóc, trong cấm quân con cũng liên lạc với không ít người, mà Thái tử tháng sau phải rời khỏi kinh, đi thị sát đập mới ở Đông Hải. Tháng sau chính là cơ hội để chúng ta ra tay. Mẫu hậu chỉ cần nắm được phụ hoàng, người của con sẽ trong ứng ngoại hợp. Thừa dịp Thái tử không ở trong cung, chúng ta chiếm lấy hoàng thành này, bên ngoài lại có Ngũ thành và binh của Trần Đức Xương phối hợp, cô lập Thái tử ca ca ở bên ngoài. Chúng ta chỉ cần khống chế trong cung, để Trung thư lệnh viết xuống di chiếu của phụ hoàng, đóng ngọc tỷ lên, thì chuyện của chúng ta liền thành công. Mẫu hậu ngài có thể trực tiếp làm Thái hậu, từ nay về sau, sẽ không bao giờ có người dám cãi lời ngài, hậu cung chính là thiên hạ của ngài..."
Hoàng hậu nhìn sắc mặt Hoài vương, chỉ cảm thấy ánh nến của cả phòng cũng không tài nào chiếu sáng được mặt đứa con trai này, vẻ u ám làm cho bà ta sợ hãi.
Bà ta nói: "Vì sao con có thể chắc chắn rằng Kỷ Sóc sẽ chạy vạy cho con? Sẽ trung thành với con?"
Hoài vương cười cười, nói: "Con hứa với ông ta vinh hoa phú quý, còn có cưới đích nữ Kỷ gia nhà ông ta làm vợ..."
Hoàng hậu ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi: "Cái gì? Nhưng lúc trước con nói với ta, không phải là muốn cưới Quách gia đại tiểu thư sao?”
Hoài Vương lại không chút để ý: "Có thể cưới được Quách Liên Khanh là tốt nhất, nhưng nếu như không cưới được, vậy cũng không sao, dù sao Kỷ gia cũng có chút tác dụng. Mẫu hậu sẽ không cho rằng con chỉ chuẩn bị mỗi một phương án chứ?”
Chuyện này, nhi tử chưa từng nói qua với bà ta. Lúc trước hắn biểu hiện muốn cưới Quách Liên Khanh làm vợ, nói là muốn mượn lực của Quách gia, làm cho hắn an toàn một chút, không đến mức bị Thái tử hoàn toàn bắt chẹt. Nhưng hôm nay nghe được mưu toan của đứa con trai này, thì tuyệt đối không hề đơn giản như hắn nói với bà ta. Hắn thực sự muốn thí quân đoạt vị, thừa dịp Thái tử rời kinh, muốn xúi giục mưu phản, hơn nữa còn muốn đổi trắng thay đen. Nói là vì bà ta, nhưng rốt cuộc sau cùng vẫn là vì bản thân mà thôi. Tiểu nhi tử này không phải là người bằng lòng với hiện tại, hắn có dã tâm, chỉ có điều gặp phải tình thế Thái tử quá mạnh, cho nên hắn mới vô kế khả thi mà thôi. Mà bà ta đối với hắn tận hết trách nhiệm làm mẫu thân, từ nhỏ đã không cho Thái tử tình mẫu tử, tất cả đều dồn hết lên người hắn. Nhưng hôm nay, lại nuôi hắn thành một người không biết trời cao đất dày như vậy. Bà ta rũ mắt xuống, hít sâu một hơn. Hoài Vương thấy bà ta còn đang do dự, thì lại tiến lại gần nói một câu khiến hoàng hậu tâm thần tan rã.
"Mẫu hậu, đừng do dự nữa! Chuyện năm đó ngài độc sát cố hoàng hậu, nếu bị Thái tử và phụ hoàng biết được, ngài cảm thấy bọn họ sẽ tha cho ngài sao?”
Lời nói của Hoài vương giống như là bùa đòi mạng, làm cho Hoàng hậu hoàn toàn thất thủ, khiếp sợ trừng hai mắt, nhìn Hoài vương, tròng mắt cũng như muốn rớt xuống. Chỉ thấy Hoài vương ngước từ dưới lên nhìn bà ta, trên mặt lộ ra nụ cười âm trầm. Gió đêm thổi vào trong điện, ánh nến thoáng khẽ động, chiếu lên khuôn mặt của Hoài Vương, thần sắc âm tình bất định giống như yêu ma quỷ quái, khiến Hoàng hậu kinh hồn bạt vía, run rẩy cánh môi, ngay cả giọng nói cũng biến đổi, ngoài mạnh trong yếu nói:
"Con, con nói bậy cái gì đó?"
Chuyện năm đó bà ta làm cực kỳ bí mật, ngay cả Hoàng Thượng cũng chưa từng phát hiện, làm sao mà nó có thể biết được?Chỉ thấy Hoài Vương từ trên mặt đất đứng lên, đi tới một bên rót cho Hoàng hậu một chén trà nóng, đưa đến trước mặt bà ta. Ngữ khí lạnh như băng, hoàn toàn không hề sợ hãi kinh hoảng giống như lúc trước, thì ra từ lúc hắn ta tiến vào, tất cả đều là giả bộ. Ban đầu hắn ta muốn làm ra dáng vẻ sợ hãi để hoàng hậu đáp ứng những gì hắn muốn, nhưng hắn lại phát hiện giả bộ đáng thương hoàn toàn vô dụng, Hoàng hậu căn bản không tín nhiệm hắn ta, còn đang phân vân rốt cuộc nên đặt lực lượng của bà ta lên trên người nhi tử nào. Bởi vì bà ta cũng biết, cho dù Thái tử có không thích bà ta, nhưng suy cho cùng cũng sẽ không thật sự làm chuyện gì đối với bà ta, cho nên, bà ta còn chưa đến tuyệt cảnh, thì sẽ không cùng hắn ta ăn cả ngã về không.
Nhưng Hoài Vương tin rằng một khi nói ra chuyện này, thì Hoàng hậu chỉ có thể nhận mệnh, bởi vì chuyện hắn đang có trong tay thật sự quá lớn, đủ để phá hủy tất cả mọi thứ của Hoàng hậu ngày hôm nay.
Tay Hoàng hậu run run, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn. Cố Hoàng hậu đúng thật là do bà ta độc sát, bởi vì nếu như cố Hoàng hậu không chết, thì bà ta vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên được. Cho dù nhi tử của bà ta làm Thái tử, nhưng mẹ đẻ là bà ta lại chẳng là gì cả, còn phải nhìn sắc mặt của cố Hoàng hậu ở khắp mọi nơi, số phận đều nằm trong tay người khác. Cho nên bà ta mới không cam lòng, không cam lòng khuất phục dưới cố Hoàng hậu. Nhưng Đế Hậu hòa thuận, cho dù dưới gối cố Hoàng hậu không có con trai trưởng, cũng không hề ảnh hưởng đến sự sủng ái của Hoàng đế đối với bà ấy. Bà ta cũng không còn cách nào khác, mới có thể đi tới nước cờ kia, nhưng chuyện này từ trước đến nay chỉ có vài người biết, Hoài vương từ đâu mà biết được?
"Mẫu hậu cũng không cần giấu giếm ta. Con là con ruột của ngài, con sẽ không hại ngài, chỉ cần ngài làm chuyện kia cho con, thì tháng sau, tháng sau con có thể để cho ngài yên tâm làm Thái hậu. Ngài không cần nôn nóng toan tính, lo lắng sợ hãi, chuyện này tốt biết bao, ngài vì sao lại không chịu đồng ý chứ?”
Hoài vương nở nụ cười, nụ cười dường như có chút vặn vẹo, bởi vì sau lưng có ánh sáng rọi vào, nên trông càng thêm u ám. Hoàng hậu thật sự không thể nhận ra hắn ta, lúc trước vẫn chỉ là thương lượng, nhưng hiện tại, cũng có thể coi như hắn ta đang bức bách. Trong lòng Hoàng hậu tức giận, nhưng bà ta lại phát hiện, bà ta có tức giận đến đâu cũng vô dụng! Hoài vương nắm trong tay nhược điểm lớn này, nếu bị Hoàng Thượng và Thái tử biết, thì vị trí Hoàng hậu của bà ta không chỉ không giữ được, mà ngay cả mạng cũng phải giao ra. Bà ta không muốn chết, sau khi làm nhiều chuyện như vậy, bà ta muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, dưới một người, trên vạn người.
Hoài Vương đối với lợi thế trong tay mình rất là tự tin. Hắn ta tin tưởng Hoàng hậu không dám lấy chuyện này ra đánh cuộc. Suy cho cùng lúc trước hắn ta đưa ra kế hoạch, Hoàng hậu không đáp ứng, đó là bởi vì Hoàng hậu còn chưa bị bức đến tuyệt cảnh, nhưng hiện giờ... Đối với bà ta mà nói, có lẽ đây chính là tuyệt cảnh.
Quả nhiên, chỉ thấy Hoàng hậu trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu nói:
"Ta... Ta biết rồi! ”
Hoài vương điện hạ hài lòng nở nụ cười, sau đó làm bộ làm tịch đi tới trước mặt Hoàng hậu, cẩn thận dập đầu với bà ta một cái, nói: "Đa tạ mẫu hậu.”
Sau khi nói xong, Hoài vương không đợi Hoàng hậu mở miệng, đã đứng lên, sau đó lập tức lui ra ngoài. Trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, nhưng trong nháy mắt Hoàng hậu dường như tiều tụy đi hẳn mười tuổi, vô cùng mệt mỏi chống trán. Bà ta chỉ cảm thấy mình như ngọn nến trong lồng đèn kia, không có gió thì không sao, nhưng chỉ cần gió thổi đến, thì sẽ lập tức chập chờn trong gió, không an ổn.
Việc bà ta làm năm đó, rốt cuộc là đúng, hay là sai? Mấy năm nay bà ta làm Hoàng hậu, đã nhận được cái gì chứ? Sự sủng ái của phu quân? Không, từ ngày bà ta leo lên hậu vị, Hoàng Thượng không bao giờ đến chỗ bà ta nữa, chứ nói chi đến sự sủng ái giống như đối với cố Hoàng hậu. Còn nói đến quyền lợi, vậy thì cũng không. Bà ta cho rằng mình nắm hậu cung trong tay, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, thứ bà ta nắm trong tay đều là thứ mà Thái tử nguyện ý cho bà ta kiểm soát, nhưng nếu ngay cả Thái tử mà bà ta cũng muốn khống chế, thì việc Thái tử chặn ý chỉ của bà ta lần trước, chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
Thái tử là nhi tử của bà ta. Năm đó vì để lấy được tín nhiệm của Hoàng hậu, bà ta lợi dụng bề ngoài ngây thơ trong sáng, lừa gạt Hoàng hậu, đưa nhi tử ruột thịt của mình giao cho Hoàng hậu. Hiện ta bà ta nàng muốn vãn hồi tâm nhi tử, nhưng tâm của nhi tử, không phải đã sớm bị bà ta đánh mất rồi sao?
Tình cảm rối rắm muôn hình vạn trạng ập đến, Hoàng hậu rốt cuộc không nhịn được bên trong bên ngoài giáp công mà phiền não đau khổ, nằm sấp trên bàn khóc lên.
Bây giờ tiểu nhi tử mà bà ta yêu thương, lại lợi dụng lỗi lầm của bà ta, buộc bà ta phải đi trượng phu mình... Tâm tính như con sói hoang này, cho dù là nhi tử của mình, thì trong lòng Hoàng hậu cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi không thôi.
Một mật thám dọc theo nóc nhà bay qua, đạp ánh trăng, hướng đông cung lướt tới.
Trong Đông cung, Tiêu Tề Dự đang ngồi dưới ánh đèn xem tấu chương. Bùi Thao đi vào, ở bên tai hắn bẩm báo về chuyện thám tử thám thính được. Tiêu Tề Dự buông tấu chương xuống, quay đầu nhìn Bùi Thao, nói:
"Nghe rõ chứ?"
"Vâng, không thể rõ ràng hơn. Hoài Vương điện hạ sợ là muốn động thủ." Bùi Thao tận trách nói.
Tiêu Tề Dự khép tấu chương lại, ném lên bàn, tựa vào lưng ghế, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào giá bút vân mây trên mặt bàn, thất thần một lát sau mới tiếp tục hỏi Bùi Thao:
"Phía Mạc Bắc nói như thế nào? Kỷ Sóc khuyên nhủ được bao nhiêu rồi?”
Bùi Thao từ trong lấy ra một tờ mật báo, đưa cho Tiêu Tề Dự, trả lời: "Phía Bắc Mạc tương đối thái bình. Dưới trướng Địch nguyên soái không người nào chào đón Kỷ Sóc, nghe nói Kỷ Sóc cầu kiến, chỉ phái một phó tướng ra khỏi trại nói vài câu, Kỷ Sóc ngay cả quân doanh Bắc Mạc cũng không vào được.”
Tiêu Tề Dự vừa đọc mật báo, vừa nói: "Lỗ phó tướng không phải là biểu cữu của Kỷ Sóc sao? Kỷ Sóc không sử dụng tầng quan hệ này?”
"Lỗ phó tướng và Kỷ Sóc có khi cả tỷ năm không lui tới. Lần này, Kỷ Sóc trở về Bắc Mạc, các tướng lĩnh trong doanh đều gởi thiếp mời, duy chỉ có nhà Lỗ phó tướng là không có, có thể thấy hai người tích oán rất sâu.”
Bùi Thao nói xong, Tiêu Tề Dự cũng không mở miệng. Bùi Thao thấy hắn không nói lời nào, liền tiếp tục hồi bẩm:
"Mối liên lạc duy nhất của Kỷ Sóc hiện giờ, chính là Tổng binh Sơn Tây Trần Đức Xương, nhưng Trần Đức Xương cũng không phải kẻ ngốc, chỉ nói muốn nhìn thấy Nhị hoàng tử khởi thế thành công, mới chịu xuất binh. Tuy nhiên so với sự thờ ơ của tướng lĩnh Bắc Mạc, thì Trần Đức Xương cũng xem như đã nể mặt Kỷ Sóc, cho nên, lúc trước thám tử đã báo qua, chỉ sợ mấy ngày tới trong cung có biến, điện hạ vẫn nên sớm chuẩn bị.”
Tiêu Tề Dự gật đầu, thấy rất hài lòng đối với những tin tức tình báo này. Hắn nói:
"Trong cung đã tăng thêm nhân thủ, lại tăng gấp đôi người giám sát chỗ Hoàng hậu và Hoài vương."
"Vâng, thuộc hạ đã biết. Chỗ Kỷ Sóc, thì vẫn mặc kệ như trước sao?”
Nghe xong câu hỏi của Bùi Thao, Tiêu Tề Dự liền lắc đầu, nói: "Cứ để như vậy đi, không có Kỷ Sóc ở đó, Hoài Vương mắc câu như thế nào? Về phần Trần Đức Xương, đây chính là một hồ ly gian xảo, trong tay có năm vạn binh, nhưng phải xem cuối cùng ông ta lựa chọn như thế nào. Đổi người lãnh năm vạn binh cũng không phải là chuyện khó khăn gì.”
Bùi Thao nghe hiểu ý của Tiêu Tề Dự. Đây chính là nói, điện hạ muốn mượn cơ hội này, thuận tiện thu thập lão hồ ly Trần Đức Xương kia, để ông ta nhìn xem, mình rốt cuộc nên đứng ở phe nào.
Tiêu Tề Dự đưa mật báo cho Bùi Thao, Bùi Thao liền cầm mật báo đến dưới ngọn nến đốt sạch. Nhìn tia lửa biến mất kia, Tiêu Tề Dự thở ra một hơi, nói:
"Chỗ phụ hoàng, đặc biệt phái người theo dõi, tuyệt đối không thể để xảy một tia sơ suất nào. Đồ vật đã từng qua tay Hoàng hậu, không có ngoại lệ, tất cả đều đổi hết cho ta!”
Năm đó Hoàng hậu dám vì hậu vị, độc sát cố Hoàng hậu, hiện giờ bà ta cũng dám vì nhi tử, độc sát Hoàng đế! Đây chính là nguyên nhân, bất luận có như thế nào Tiêu Tề Dự cũng không có cách nào thân thiết với Hoàng hậu, ai cũng không hy vọng mẹ đẻ của mình là người có tâm địa rắn rết.