Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

chương 108

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuộc sống ở Trữ Tú Cung đối với Tống Ngọc Tịch mà nói, kỳ thật cùng không có gì khác với khi ở Tống gia, đều là dậy sớm ngủ sớm, nội dung huấn luyện và giáo dưỡng cũng không khác nhau lắm, chỉ có điều là nhiều người hơn so với lúc trong nhà một chút, chung quanh cũng không thiếu sắc đẹp hoa dung nguyệt mạo [1]. Dung mạo của Tống Ngọc Tịch xác thực cũng xem như là xuất sắc nhất, chỉ tiếc nàng ít khi xuất hiện, lại không tranh giành, bất kể là làm chuyện gì, cũng đều là hạng chót, bản thân vừa được thanh tịnh, lại thuận tiện cho mấy thiếu nữ khác.

[1] hoa dung nguyệt mạo: dung mạo như hoa như trăng

Trong những ngày qua, mỗi ngày đều có vài nhóm thiếu nữ được truyền triệu vào cung của quý nhân, bởi vì ở trong Tố Ngọc Các đều là tiểu thư thế gia, cho nên mỗi người phần lớn đều có chút nhân mạch ở trong cung, ở đây có rất nhiều phi tử mỹ nhân, nên thời điểm này chính là lúc các nàng lôi kéo thế lực, cho nên, chỉ ngắn ngủn vài ngày, trong Tố Ngọc Các vô cùng bận rộn. Tống Ngọc Thiền và Kỷ Uyển Ninh mỗi ngày đều được Tô phi và Hoàng hậu truyền triệu vài lần, Tống Ngọc Mộng cũng đi theo tiểu thư phủ Tín Quốc công đến chỗ Nạp Lan quý nhân hai lần. Chỉ có Tống Ngọc Tịch mỗi ngày sau khi làm xong bài học do các ma ma sắp xếp, thì ở lại trong phòng của mình đọc sách hoặc ngủ, cuộc sống trôi qua rõ ràng còn thoải mái hơn so với lúc ở ngoài cung.

Ngày hôm đó, sáng sớm nàng đã học tập xong, đại đa số thiếu nữ của Tố Ngọc Các đều được tuyên triệu tiến vào hậu cung, nàng cùng số ít cô nương không có nhân mạch trở về phòng. Bởi vì tất cả đều xuất thân từ thế gia, cho nên mỗi nhà đều có phòng riêng của mình, Tống gia cũng không ngoại lệ. Sau khi Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Mộng đều đi ra ngoài, thì trong phòng chỉ có mỗi Tống Ngọc Tịch. Xem thư tịch về nhuộm vải mượn từ chỗ ma ma của Y Cục được một lát, thì nàng cảm thấy mắt cứ díu cả lại. Tuy nói gian phòng rất đẹp, nhưng rốt cuộc cũng là ba nữ tử ở chung một gian, buổi tối lúc ngủ ít nhiều gì sẽ có chút ảnh hưởng. Nàng để thư tịch sang một bên, kéo lên chăn mỏng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cũng không biết ngủ được bao lâu, thì mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng lật sách, nàng xoay người, dụi má hai lần trên chiếc gối thêu, lúc này mới chậm rãi mở mắt, từ ánh sáng ngược nắng mờ ảo nàng trông thấy một sườn mặt tuấn tú phiêu dật giống như tượng tạc, phong lưu thanh nhã. Tiêu Tề Dự thần thái sáng láng xuất hiện ở trên chiếc ghế bên giường mà lúc trước nàng ngồi đọc sách, nhàn nhã tự nhiên lật xem thư tịch về nhuộm vải của nàng.

Bởi vì vừa tỉnh, nên Tống Ngọc Tịch còn tưởng mình đang nằm mơ, cho đến khi giọng nói cố ý đè thấp của Tiêu Tề Dự vang lên bên tai nàng: "Tỉnh?"

Tống Ngọc Tịch giật mình, chợt bừng tỉnh, kéo chăn mỏng, từ trên giường ngồi dậy, trừng mắt hỏi: "Người, người vào bằng cách nào?"

Nơi này chính là Trữ Tú Cung, tất cả đều có tú nữ ở, hắn, hắn sẽ không phải là ngang nhiên bước vào chứ?

Tiêu Tề Dự nhướng đôi mày tuấn tú, nói: "Nơi này là nhà của ta, có chỗ nào là ta không thể vào tới? Nàng lau nước miếng đi...""..." Tống Ngọc Tịch vội đưa tay quẹt quẹt môi, khóe miệng ướt át làm cho mặt của nàng lập tức đỏ lên, lại thấy Tiêu Tề Dự đưa cho nàng một chiếc khăn sạch, Tống Ngọc Tịch sững sờ nhận lấy, nhỏ giọng nói một câu: cảm ơn, sau đó lau đi. Ánh mắt của Tiêu Tề Dự một khắc cũng không dời nhìn chằm chằm vào bờ môi của Tống Ngọc Tịch vì bị nàng chà lau mà dần dần trở nên phơn phớt hồng nhuận, không đánh phấn mà đã đỏ mọng khiến người không thể dời mắt, lúc đóng mở, lộ ra hàm răng, động tác bởi vì e lệ mà hàm răng khẽ cắn môi dưới chỉ có nàng làm là đẹp mắt nhất, đột nhiên hắn muốn được hàm răng của nàng cắn...

Ý thức được sự điên cuồng trong ý nghĩa mình, Tiêu Tề Dự dứt khoát dời đi ánh mắt, không thể không nói, tướng mạo của Tống Ngọc Tịch bất luận là chỗ nào, cũng đều vô cùng hợp với khiếu thẩm mỹ của hắn, cho nên kiếp trước hắn mới làm ra chuyện liều lĩnh là có được nàng trước, sau đó chính là vương vấn cả đời, nhìn nàng trăn trở dần dần suy tàn, cái cảm giác bất lực đó còn kinh khủng hơn so với lúc hắn bị đoạt ngôi vị Hoàng đế, hắn thật sự không ngờ rằng một nữ nhân lại có lực sát thương lớn như vậy đối với hắn.

"Bao nhiêu tuổi rồi, mà ngủ còn chảy nước miếng." Tiêu Tề Dự nói sau khi dời đi ánh mắt.

Tống Ngọc Tịch còn không biết rằng mình đã bị người ta nhớ thương trong trong ngoài ngoài, sau khi lau sạch khóe miệng, mới lên tiếng: "Ta bao nhiêu tuổi á? Ta mới mười ba tuổi, thân thể còn chưa có nảy nở đâu, ngủ chảy nước miếng là chuyện rất bình thường."

Đây quả thực là chuyện rất bình thường, hài tử ở tuổi này đều thích ngủ, một khi đã ngủ rồi thì làm sao có thể lo lắng những chuyện khác nữa chứ. Cho nên Tống Ngọc Tịch vẫn luôn thấy khó hiểu, lúc những thế gia kia đưa hài tử mười ba mười bốn tuổi vào trong cung kính hiến cho Hoàng Thượng là tâm tình gì. Hoàng Thượng chẳng lẽ còn muốn một hài tử đủ làm cháu gái của ông, mà lúc ngủ còn chảy cả nước miếng sao? Những cô nương này được đưa vào cung, cùng lắm là làm người liên lạc giữa hoàng thất và gia tộc, có khả năng cả đời sẽ ở trong hậu cung, không được người nhớ tới.

Tiêu Tề Dự không dám nhìn nàng nữa, lúc này Tống Ngọc Tịch mới hỏi liên tục mấy vấn đề: "Người tìm đến ta làm cái gì thế? Không có ai nhìn thấy chứ? Nếu người không muốn xảy ra chuyện gì, thì đi nhanh đi, đợi lát nữa hai vị tỷ tỷ của ta trở về, bị các nàng nhìn thấy người ở đây, thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được đâu."

Đối mặt vỡi những câu hỏi liên tiếp của nàng, Tiêu Tề Dự đứng dậy, cầm thư tịch của Tống Ngọc Tịch ở sau lưng, nói: "Nàng cứ yên tâm, ta đã ở trong cung cũng được bốn mươi năm rồi, nhắm mắt lại cũng biết nên đi như thế nào sẽ không bị phát hiện. Hai vị tỷ tỷ của nàng bây giờ rất bận rộn, Định Vương phi thì không cần phải nói, đương nhiên là ở trong cung của Tô phi, còn người khác thì đang ở trong cung của Nạp Lan quý nhân, mới chẳng quan tâm đến việc các nàng còn có một tiểu muội muội lẻ loi trơ trọi nằm ngủ ở trong phòng đâu."

Lúc Tống Ngọc Tịch nghe hắn nói đã ở trong cung được bốn mươi năm, thì khẽ động tâm, càng thêm xác định về cuộc gặp gỡ kỳ diệu giữa hai người, nhìn hắn một cái, đôi mắt hoa đào, mũi huyền đảm, mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, là một mỹ nam tử mười phân vẹn mười, thấy hắn cúi đầu tiếp tục lật nhìn thư tịch của mình, Tống Ngọc Tịch sợ hắn làm hư bản đơn lẻ của mình, vội xốc chăn đi xuống giường, nói:

"Nè, sách này là của ta, là ta mượn từ ma ma ở Y Cục đấy, trong cung chỉ có một quyển này, không thể làm hỏng, xem xong rồi còn phải trả cho người ta đó."

Vừa nói nàng vừa đi đến trước mặt Tiêu Tề Dự, đưa tay muốn đoạt lại, lại bị Tiêu Tề Dự nhanh tay lẹ mắt giơ tay cao lên, nói: "Thiệt là đứa nhỏ keo kiệt, không phải chỉ là một quyển sách thôi sao? Trong cung chỉ có một quyển này thì sao, ta còn là độc nhất vô nhị trong cung này, mà còn chưa thấy nàng trân trọng ta như vậy đâu đấy."

Tiêu Tề Dự từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt nàng đang gần ngay trước mắt, nhất thời nổi lên tâm tư trêu chọc, hắn giơ tay cao hơn, cố ý để nàng không lấy được. Mặc dù Tống Ngọc Tịch có cao thêm một chút, nhưng cũng chỉ là một chút ít, còn Tiêu Tề Dự đúng là cao lên thêm không ít, giữa hai người vẫn có sự chênh lệch lớn về chiều cao. Tiêu Tề Dự đưa sách lên cao quá cả đỉnh đầu, cho dù Tống Ngọc Tịch có nhảy lên cũng không với tới.

Tống Ngọc Tịch một lòng muốn lấy lại sách của mình, cho nên không cảm giác được mình càng nhảy thì cách Tiêu Tề Dự càng gần, cộng thêm Tiêu Tề Dự cố tình dẫn dắt, nên sau một cú nhảy cuối của Tống Ngọc Tịch, chân bị giẫm hụt, cả người liền nhào vô trên người của Tiêu Tề Dự, sau đó... hai người cùng ngã xuống giường mà Tống Ngọc Tịch ngủ.

Tống Ngọc Tịch đập đầu vào của Tiêu Tề Dự, khiến người nào đó bị đụng đau, nhưng vẫn không quên đỡ Tống Ngọc Tịch để cho nàng không lăn xuống, giữ nguyên tư thế đè lên người mình.

Tống Ngọc Tịch mũi đỏ lên vì bị đụng, có chút đau xót, trong hốc mắt lập tức nổi lên một tầng hơi nước, bụm lấy cái mũi ngẩng đầu, cảnh này quá đẹp khiến Tiêu Tề Dự nhìn đến ngây người. Thế nên khi Tống Ngọc Tịch phản ứng lại, muốn đứng dậy thì hai tay của hắn vẫn giống như kìm sắt siết chặt lấy, ngăn cản nàng đứng dậy, lật người lại, đè nàng ở dưới thân. Sự xúc động đã lâu không có lập tức cuốn tới, Tiêu Tề Dự nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút kinh ngạc, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của hai người, hơi thở của nàng như hoa lan, xâm lấn khắp dây thần kinh của Tiêu Tề Dự, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tựa hồ chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của hai người. Tiêu Tề Dự nuốt nước bọt, ma xui quỷ khiến hắn từ từ hạ mặt xuống.

Ngược lại Tống Ngọc Tịch không có nhiều cảm giác như vậy, trông thấy Tiêu Tề Dự từ từ hạ mặt xuống, nàng vô thức đưa tay đẩy hắn ra một chút, sau đó tát vào khuôn mặt tuấn tú của hắn một cái, trong căn phòng yên tĩnh lại trống trải, vang lên một tiếng "chát", sau đó chính là sự yên tĩnh vô hạn.

Tống Ngọc Tịch yên lặng không dám nhúc nhích, tự bản thân nàng cũng không thể tin được vừa nãy là chuyện gì xảy ra, nàng... đánh Tiêu Tề Dự! Không thể nào... nhưng cảm giác nơi lòng bàn tay hẳn không phải là giả phải không? Tống Ngọc Tịch nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình một lúc lâu, móng tay của ngón út có vẻ đã bị gãy một nửa. Cái móng tay bắt đầu nuôi từ tháng ba năm nay, bởi vì một trong những cách trang điểm của hoàng cung là móng tay đuôi cá, có một đôi móng tay đẹp, cũng được thêm phân hạng, Tống Ngọc Tịch cũng không quan tâm có thể được thêm điểm hay không, chỉ là... Ánh mắt của nàng chậm rãi chuyển hướng về khuôn mặt của Tiêu Tề Dự bị nàng đánh lệch đi, trên gương mặt như ngọc, hiện lên vết xước đỏ do móng tay cào, còn thấm ra vài giọt máu, Tống Ngọc Tịch lập tức thấy hoảng sợ.

Nàng không chỉ đánh Tiêu Tề Dự, mà còn cào xước mặt hắn... CMN, rất có thể ảnh hưởng đến con đường làm quan đấy!

Tiêu Tề Dự cũng không ngờ tới hiếm khi mình động tình, lại có thể bị tát thẳng vào mặt, cảm giác bờ má nóng rát, hắn thò tay xoa xoa đôi má, vài giọt dính lên mu bàn tay, hắn si ngốc nhìn vào mu bàn tay, giọng nói không rõ hỉ nộ, nói với Tống Ngọc Tịch:

"Sao nàng lại đánh ta? Nàng trước sau cộng lại cũng sắp bốn mươi tuổi rồi, lại còn gả ba lần, không đến mức giống như tiểu cô nương chưa từng trải chứ."

Tống Ngọc Tịch vốn vẫn còn lo lắng, nhưng nghe xong lời này của Tiêu Tề Dự, trong lòng lập tức nổi giận, không biết lấy sức lực từ đâu, mà thoáng cái đã đẩy Tiêu Tề Dự ra khỏi người mình. Nàng đứng dậy bắt đầu sửa sang lại y phục của mình, sau đó ảo não của cúi đầu, vẻ mặt giận dữ nói:

"Đúng là ta đã gả ba lần, nhưng không có nghĩa là ta có thể bị ngươi tùy ý khi dễ, cũng không có nghĩa là ta không có liêm sỉ."

Nói xong, Tống Ngọc Tịch cũng không hiểu tại sao hốc mắt liền đỏ lên, càng ngày càng đỏ lên, nước mắt to như những chuỗi hạt trân châu liên tục rơi xuống. Nàng dùng khăn xoa xoa mắt, đột nhiên phát hiện cái khăn này là của Tiêu Tề Dự, thì lập tức lại tức lên, ném khăn cho hắn, lấy khăn tay từ trong tay áo của mình, quay lưng lại lau đi nước mắt. Nàng càng nghĩ càng thấy ủy khuất, nếu là người khác nói nàng như vậy, nàng sẽ cảm thấy không có vấn đề gì, thế nhưng nàng không thể chịu đựng được nếu là Tiêu Tề Dự nói! Cảm giác giống như bản thân mình thật bẩn thỉu, thật... giống như không xứng với hắn.

Không xứng trong chuyện này mang tới cho nàng cảm giác khác với việc thân phận không xứng, Tống Ngọc Tịch bị suy nghĩ này của mình làm cho sợ hãi, nhất thời không nhịn được, liền ngồi xổm xuống, vùi mặt vào đầu gối, nức nở khóc.

Tiêu Tề Dự cũng bị phản ứng của nàng dọa sợ, nhớ tới lời mình nói mà hắn quả thực muốn tát vào mặt mình. Đang yên đang lành tại sao hắn lại nói cái gì mà gả ba lần hả, người khác có thể không biết nàng gả lần là có ý gì, nhưng chẳng lẽ hắn còn không biết sao? Huống chi, sở dĩ nàng phải gả ba lần, kỳ thật còn có quan hệ rất lớn đến hắn... Thật sự là tự chui đầu vào rọ, tự đào hố chôn mình mà! Tiêu Tề Dự gào thét trong lòng!

Truyện Chữ Hay