Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

chương 107

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Đa tạ ý tốt của phụ hoàng cùng mẫu phi, nhi thần... không muốn lấy nàng."

Giọng nói của Tiêu Tề Hoàn bình tĩnh lại kiên định, vang vọng khắp Nguyên Dương điện, Tinh Đức Đế vừa ngồi xuống, đã bị một câu nói của hắn làm cho kinh ngạc mà đứng lên, trầm giọng nói:

"Ngươi nói cái gì? Vì sao không cưới? Đích trưởng nữ của phủ Trấn Quốc công còn không xứng với ngươi hay sao?" Tinh Đức Đế vỗ long án, dựng thẳng lông mày giận dữ nói. Tiêu Tề Dự cũng giương mắt nhìn về phía Tiêu Tề Hoàn, hít sâu một hơi, lồng hai tay vào trong tay áo, lông mày cũng cau lại.

Tiêu Tề Hoàn biết bản thân mình nói sai, nhưng lại không muốn rút lại lời nói, "bịch" một tiếng quỳ xuống, nhìn Tiêu Tề Dự nói:

"Nhi thần mới mười sáu, không vội cưới vợ, hoàng huynh còn chưa lấy? Sao con lại có thể gấp gáp như vậy?"

Tiêu Tề Dự nhướn mày, thầm nghĩ tiểu tử này còn không tính là đần, biết dẫn chuyện lên trên người hắn, Tinh Đức Đế cũng bị những lời nói này của Tiêu Tề Hoàn làm cho bối rối, nói:

"Cái gì mà vội hay không vội? Chỉ cần thích hợp là được, hoàng huynh ngươi là Thái Tử, việc chọn lựa Thái Tử Phi chính là đạo trời, nhất định phải chọn một cô nương bát tự phù hợp, chuyện của hắn đã có trẫm quan tâm, ngươi chỉ cần để ý đến chuyện cưới Vương phi của ngươi, thay hoàng gia khai chi tán diệp là được rồi."

Mặc dù Tinh Đức Đế nói như vậy, nhưng trong lòng ông cũng đang phát sầu.

Tiểu nhi tử nào biết rằng vì chuyện đại nhi tử cưới vợ mà ông hao hết bao nhiêu tâm sức, tốn bao nhiêu lời nói. Tất cả các danh môn khuê tú đều đã được chọn lựa, mà không biết tại làm sao mà đại nhi tử không hề động tâm chút nào, nữ tử nào hắn cũng có thể chỉ ra một đống tật xấu, cứ như thế kéo dài một năm rồi lại một năm. Mặc khác mấy năm này xác thực cũng quá bận, chuyện quốc gia trong trong ngoài ngoài cứ một chuyện lại một chuyện, đại nhi tử lao tâm vì nước vì dân, nên việc cưới vợ cứ như thế mà hoãn lại.

Tiêu Tề Hoàn thấy Tiêu Tề Dự vững như núi Thái Sơn, như thể chủ đề mà phụ tử bọn họ thảo luận không có bất cứ liên quan nào tới hắn, còn bình tĩnh như thể đang nghe bọn họ trò chuyện về thời tiết hôm nay thế nào.

Quay đầu lại, nhìn về một góc của long án, nói: "Ta không muốn cưới người mà ngài định ra, nếu đổi người, thì ta có thể thay hoàng gia khai chi tán diệp!"

Tiêu Tề Dự khóe mắt giật giật, tiểu tử này thật sự dám nói!

Tinh Đức Đế rốt cục hiểu ra mấu chốt trong lời nói của Tiêu Tề Hoàn, híp mắt nói: "Ngươi không muốn lấy khuê nữ Tống gia? Vậy ngươi muốn thành thân với ai?"

Tiêu Tề Hoàn lập tức ngẩng đầu nói: "Là Tống gia, nhưng..."Còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Tề Dự cắt đứt, đi tới chặn trước mặt Tiêu Tề Hoàn, ôm quyền nói với Tinh Đức Đế: "Phụ hoàng, Tứ đệ ngựa xe mệt nhọc, có lẽ là mệt mỏi, nên nói chuyện có chút hồ đồ. Theo nhi thần thấy, không bằng để cho đệ ấy về trước, nghỉ ngơi hai hôm, đến lúc đó đầu óc thanh tỉnh, nói không chừng liền hiểu được ý tốt của phụ hoàng và Tô phi nương nương."

Tinh Đức Đế nhìn tiểu nhi tử, cũng hiểu được suy nghĩ của hắn có vấn đề, nói không muốn lấy khuê nữ Tống gia, nhưng hỏi hắn thì hắn còn nói không phải, đúng là Tống gia.

Ông cảm thấy có chút mất kiên nhẫn và không vui, phất tay nói: "Đều lui ra đi, ngươi khuyên nhủ hắn cho tốt vào, loại chuyện này cũng không phải dựa vào tính tình của hắn mà làm càn."

Tiêu Tề Dự lĩnh mệnh: "Nhi thần biết."

Sau khi nói xong, Tinh Đức Đế liền đỡ trán, khởi giá đi đan phòng (phòng luyện đan), Tinh Đức Đế yêu thích luyện đan, để trường sinh, để bảo vệ sức khoẻ, chỉ cần là có ích đối với cơ thể thì ông đều luyện. Khi không thượng triều hay việc triều đình, thì ông nhất định ở trong đan phòng nghiên cứu luyện thuốc trường sinh bất lão.

Tiêu Tề Hoàn thấy Tinh Đức Đế rời đi, thì không nén nổi thất vọng trong lòng, nhìn thoáng qua Tiêu Tề Dự rồi ôm quyền hành lễ, nhưng sau đó lập tức xoay người đi ra khỏi Nguyên Dương điện. Tiêu Tề Dự đi ra ngay theo sau lưng hắn, Tiêu Tề Hoàn đột ngột xoay người, nói với Tiêu Tề Dự:

"Hoàng huynh, huynh biết ta không muốn lấy nàng ta."

Tiêu Tề Dự nhìn hắn một cái, cũng không dừng lại, mà tiếp tục đi về phía trước. Tiêu Tề Hoàn muốn tiếp tục nói chuyện với hắn, nên đi theo hắn tiến về phía trước, Tiêu Tề Dự nhẹ giọng nói:

"Ta biết."

"Huynh biết, vì sao còn muốn ta lấy chứ? Lúc trước ta đã nói với huynh, ta muốn lấy một nữ tử mà mình thích, cho dù không có được ủng hộ từ gia tộc thê tử thì ta cũng không quan tâm."

Sau khi nói xong, Tiêu Tề Dự liền dừng bước lại, hai cặp mắt hoa đào chính thức chạm nhau, một lạnh lùng bình tĩnh, một nóng bỏng bất lực, chỉ nghe Tiêu Tề Dự nói:

"Đệ không quan tâm, nhưng phụ hoàng quan tâm, Tô phi quan tâm. Đệ thật sự từng nói với ta muốn thành thân với nữ tử mình thích, ta hoàn toàn tán đồng, nhưng đệ có thể cưới nàng trước, rồi sau đó chậm rãi thích nàng."

Tiêu Tề Hoàn thở ra một hơi, thu lại sự mong đợi trong mắt, nhìn người hoàng huynh này, nói:

"Tại sao hoàng huynh lại trì hoãn việc chung thân đại sự nhiều năm như vậy? Tại sao huynh không cưới một quý nữ cao môn đại hộ có thân phận phù hợp về, rồi chậm rãi thích nàng? Đích nữ của Tống gia, hừ, để huynh lấy, thì huynh sẽ lấy sao? Điều mình không muốn, thì chớ áp đặt lên người khác."

Tiêu Tề Dự im lặng chờ đợi Tiêu Tề Hoàn nói xong, rồi mới lạnh giọng nói một câu: "Ta đương nhiên sẽ không lấy, đương nhiên ta có thể cự tuyệt lấy một người mà ta không thích, thế nhưng đệ đừng quên... đệ, không phải là ta. Tứ đệ, ngươi vĩnh viễn đừng có suy nghĩ muốn những thứ không thuộc về ngươi, Trấn Quốc công Tống Dật là một nhạc phụ tốt, đích nữ Tống gia mới là lương xứng với đệ, các ngươi có duyên phận từ kiếp trước đến kiếp này, đây là thiên ý."

Nói xong, Tiêu Tề Dự chắp tay trong tay áo, rũ mắt xuống thở dài, xoay người rời đi, để lại Tiêu Tề Hoàn một mình bực tức ở trong hoa viên, đối với bóng lưng của Tiêu Tề Dự hét lên một câu:

"Huynh đừng lấy tính toán của các người nhầm lẫn với thiên ý, ta không muốn tuân theo thiên ý này đó, thì sao hả?"

Chỉ tiếc Tiêu Tề Dự không có quay đầu lại.

Rất nhanh đã đến tuyển tú tháng năm, Tống Ngọc Tịch cảm thán những ngày tháng chịu khổ của mình sắp kết thúc. Hai mươi tháng năm là ngày chính thức tuyển tú, các tú nữ đến từ khắp nơi sẽ phải vượt qua vòng tuyển chọn đầu tiên, đến mười sáu tháng năm sẽ bắt đầu tiến cung, ở lại Trữ Tú cung một thời gian ngắn, nhận huấn luyện cuối cùng, đến ngày hai mươi mới tham gia tuyển chọn chính thức.

Những cô nương thế gia như Tống Ngọc Thiền, Tống Ngọc Tịch không cần tham gia vòng tuyển chọn đầu tiên, mà các nàng chỉ cần trực tiếp tiến cung vào ngày mười sáu tháng năm. Dù sao phi tử của hoàng thượng cũng không thể chọn từ những cô nương nhỏ tuổi ở thế gia. Hoàng đế không phải vừa mới đăng cơ, mà đã ngoài bốn mươi, nên không có hứng thú với tiểu cô nương mới mười ba mười bốn tuổi, các cô nương mười lăm mười sáu tuổi là dành cho các hoàng tử và con cháu nhà quan lại chọn lựa, mười bảy mười tám tuổi thì có thể được lựa chọn, mười chín tuổi là vừa vặn, hai mươi tuổi cũng không quá lớn...

Nữ nhi thế gia ở Tố Ngọc Các, phía đông của Trữ Tú Cung, tách biệt với các tú nữ bình thường khác.

Kỷ gia năm nay chỉ có một mình Kỷ Uyển Ninh tham gia. Sau khi trông thấy Tống Ngọc Thiền, Kỷ Uyển Ninh bỏ qua mấy cô nương đang nói chuyện sang một bên, rồi chạy tới chào hỏi các nàng, khen xiêm y và đồ trang sức của Tống Ngọc Thiền một phen, sau đó Kỷ Uyển Ninh liền kéo tay Tống Ngọc Thiền, nói:

"Qua tháng này, thì tỷ cũng đừng bỏ mặc ta đấy."

Tống Ngọc Thiền cười cười, nói: "Nói gì vậy! Sao ta có thể không để ý tới muội?"

Kỷ Uyển Ninh có biểu cảm "Đừng giấu giếm ta, ta biết hết rồi", thần thần bí bí nói mấy câu bên tai Tống Ngọc Thiền, làm cho Tống Ngọc Thiền đỏ cả mặt, đưa tay ra giả vờ muốn nhéo nhéo miệng Kỷ Uyển Ninh. Sau khi hai người ồn ào trong chốc lát, Kỷ Uyển Ninh mới như có như không liếc nhìn Tống Ngọc Tịch, hỏi: "Thất muội muội từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ? Lần trước nghe nói ngươi vô cùng uy phong ở Kỷ gia, chỉ tiếc ta không có ở đấy, Tam thẩm nương đúng là xui xẻo, không biết tự lượng sức mình mà đắc tội với Thất muội muội."

Mấy tháng trước, chuyện Tống Ngọc Tịch gọi Tần thị đi Tam phòng Kỷ gia làm ầm ĩ đã không còn là bí mật, may mắn Kỷ gia phạm sai, nên Trữ thị cũng không dám thể hiện chỉ trích quá mức, thế nhưng Kỷ Uyển Ninh lại không thể giấu giếm được.

Mấy người Tống Ngọc Thiền còn chưa biết chuyện này, nên nghe Kỷ Uyển Ninh nói, thì lập tức muốn hỏi cho rõ. Tống Ngọc Tịch thấy các nàng muốn hỏi, thì cũng không ngại ngùng, mà trực tiếp hỏi Kỷ Uyển Ninh: "Nghe nói Tam phu nhân bị cạo đầu đưa đi từ đường, bây giờ đã ổn chưa? Lão thái quân không có Tam phu nhân chăm sóc, phải chăng đã quay về sống ở phủ Bình Dương Hầu? Sau khi xong mấy chuyện này, ta cũng nên đến thỉnh an thăm hỏi."

Lời nói này khiến Kỷ Uyển Ninh hận đến nghiến răng nghiến lợi. Tống Ngọc Thiền giờ cũng không muốn trở thành kẻ ngốc, may váy cưới cho người khác [1]. Con người chính là như vậy, thời điểm không xung đột lợi ích, mọi người có thể chung sống hoà bình, thậm chí còn vô cùng hòa thuận, nhưng một khi chạm đến điểm mấu chốt của bản thân, phát sinh tranh chấp quyền lợi, thì lòng người sẽ thay đổi nhanh chóng, bởi vì vốn cũng không có tình nghĩa thâm hậu gì.

[1] may váy cưới cho người khác: ý chỉ là bản thân mình bận rộn làm việc, lại chẳng kiếm được chỗ tốt gì, trái lại còn thúc đẩy chuyện tốt của người khác.

Kỷ Uyển Ninh dường như cũng nhìn ra sự thay đổi của Tống Ngọc Thiền, hai người họ cũng quý mến nhau, thế nhưng Kỷ Uyển Ninh rốt cuộc cũng có tính toán của riêng mình, nàng ta không biểu hiện ra, vẫn cười trả lời Tống Ngọc Tịch:

"Lão thái quân chuẩn bị quay về sống ở phủ Bình Dương Hầu, mấy ngày này mẫu thân cũng đang thu dọn lại viện nhỏ. Sau khi thu dọn xong, sẽ lập tức đi nghênh đón lão thái quân hồi phủ, đến lúc đó, nhất định sẽ mời các chư vị tỷ muội đến nhà tham gia náo nhiệt."

Vẻ mặt nàng ta hiền hòa, nên Tống Ngọc Tịch cũng không khiêu khích mà chỉ bình tĩnh trả lời một câu:

"Vậy phải đa tạ tỷ tỷ trước rồi."

Trữ thị và Diêm thị đã đấu với nhau cả đời, bây giờ Tam phu nhân được đưa đi từ đường, bà ta lại không có lý do gì để ở lại Tam phòng, nên đành phải quay trở lại phủ Bình Dương Hầu. Trước đây Trữ thị là ở chủ viện, nhưng trước khác nay khác, Diêm thị không có khả năng nhường lại chủ viện cho Trữ thị, không biết đến ở một viện bình thường ở hậu viện của phủ Bình Dương Hầu thì Trữ thị sẽ cảm thấy thế nào đây?

Không ngờ rằng bởi vì nàng trọng sinh, mà vận mệnh của những người này cũng bị ảnh hưởng mà thay đổi. Kiếp trước, Chu thị không bị xử lý nhanh như vậy, mà là mãi về sau này do thân thể Trữ thị càng ngày càng không được tốt, mới quay về phủ Bình Dương Hầu. Lúc đó bà ta cũng không còn khí lực để đấu với Diêm thị, mà chỉ an hưởng tuổi già. Chu thị dựa vào Kỷ Mang được làm nhị phẩm cáo mệnh, đợi đến lúc Tống Ngọc Tịch tỉnh ngộ, thì cũng đã không còn biện pháp nào gây khó dễ được với mấy người bà ta.

Tống Ngọc Thiền muốn biết chuyện xảy ra ở Kỷ gia, nên lôi kéo Kỷ Uyển Ninh sang một bên. Kỷ Uyển Ninh cũng ước gì được như vậy, nên sau khi hai người tụ lại một chỗ nói mấy câu với nhau, thì khi mấy quý nữ khác tới tìm các nàng, Kỷ Uyển Ninh liền giới thiệu Tống Ngọc Thiền với mấy bằng hữu mà nàng ta mới quen. Từ biểu hiện của Tống Ngọc Mộng, thì vòng tròn giao tiếp kia, có lẽ chỉ dành cho đích nữ mới có thể tham gia. Bởi vì Tống Ngọc Mộng hoàn toàn không có ý muốn tới góp vui, điều này không phù hợp với phong cách giao thiệp của Tống Ngọc Mộng trong hai năm qua, sở dĩ nàng ta không đi qua đó góp vui, là bởi vì nàng ta biết, vòng tròn giao thiệp như vậy, thì nàng ta có muốn tới góp vui cũng không chen vào được. Nếu có Tống Ngọc Thiền mang theo, thì có lẽ còn có thể khả thi, nhưng rất rõ ràng là Tống Ngọc Thiền sẽ không mang theo nàng ta.

Thế nhưng cho dù là như vậy, thì Tống Ngọc Mộng cũng có người quen của riêng mình, chưa đầy một lát sau, nàng ta đã tìm được nữ tử muốn đi cùng nàng ta. Quý nữ nói chuyện khéo léo, thanh lịch, có người dùng khăn che mặt, có người cầm quạt mỹ nhân che mặt, thậm chí trên tay của Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Mộng còn thắt một đóa hoa hải đường tươi mới. Cách ăn mặc của Tống Ngọc Tịch là thuần trắng mộc mạc, ngoại trừ trang phục và trang phục do Y Cục trong cung chuẩn bị, thì nàng cũng không thêm trang sức nào, may mắn có khuôn mặt không tệ, như được thiên nhiên điêu khắc mà thành, nhưng về tổng thể mà nói, không giống nữ tử xuất thân từ thế gia tới tham gia tuyển tú, mà giống như từ dân gian.

Sau khi nhìn quanh một vòng, Tống Ngọc Tịch không tìm được người phù hợp với mình, nên cũng giống như mọi khi, nàng không muốn giao tiếp quá nhiều, mà đi tìm một nơi vắng vẻ yên tĩnh.

Truyện Chữ Hay