Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp

chương 83

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dưới ánh đèn đường, bốn mắt chạm nhau, buổi tối mùa hè thời tiết nóng nực, nhưng hiện tại lại có chút gì đó lạnh lẽo lạ thường.

Giản Thời Ngọ đứng lặng tại chỗ, vừa mới đây còn mắng chửi người, giờ lại như bị bắt quả tang, chột dạ đến mức tự tin cũng biến mất đâu hết.

Thẩm Thành tiến đến gần, bước từng bước về phía cậu.

Một người đàn ông cao lớn, hơn cậu cả một cái đầu đang từng bước tiến lại, cái cách hắn nhìn từ trên cao xuống tạo ra áp lực nặng nề. Hắn đưa tay nhận lấy đồ trong tay Giản Thời Ngọ, rồi mới mở miệng: "Nếu có việc gì gấp hay quên gì đó ở công ty, thư ký Vương sẽ trở lại lấy."

Giản Thời Ngọ khẽ gật đầu: "Ra là vậy."

Dưới ánh đèn đường, hai người đứng đối diện nhau, bóng người kéo dài trên mặt đất. Gió lạnh thổi qua, Giản Thời Ngọ không tự chủ được mà rùng mình.

Thẩm Thành hỏi: "Sợ đến thế à?"

Giản Thời Ngọ ngượng ngùng, nhưng vẫn cứng miệng: "Không có."

"Để tôi đưa cậu về."

"...Được."

Thật ra, cậu không phải không muốn ở bên Thẩm Thành, chỉ là chưa biết nên dùng thân phận gì để đối diện với người đàn ông này.

Thời gian thật là đáng sợ, lúc trước hai người thân thiết là vậy, giờ lại ngại mở miệng, sợ rằng nói sai một lời sẽ phá vỡ khoảng cách đã tồn tại.

Chiếc Cayenne lại xuất hiện trong tầm nhìn.

Thư ký Vương từ trên xe bước xuống, mở cửa cho hai người: "Thưa sếp."

Cả hai cùng lên xe, mỗi người ngồi một bên.

Giản Thời Ngọ cảm thấy ánh mắt của thư ký Vương nhìn cậu có chút khó hiểu, nhưng cậu cũng không dám nghĩ ngợi nhiều.

Trong xe, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, chiếc xe này dường như giống chủ nhân của nó, kín đáo, điềm đạm nhưng không hề tầm thường. Ghế sau êm ái khiến người ngồi cảm thấy thoải mái, như thể có thể xua tan hết mệt mỏi sau một ngày dài.

Thẩm Thành đưa máy tính và văn kiện lại cho Giản Thời Ngọ, bàn tay to lớn của hắn mang theo hơi ấm, những vết chai cọ nhẹ lên mu bàn tay mềm của cậu, tạo nên cảm giác ngứa ngáy khó tả.

Giản Thời Ngọ cúi đầu, định nói cảm ơn, nhưng nhìn thấy thư ký Vương phía trước, sợ gây ấn tượng không tốt nên đổi thành: "Cảm ơn Thẩm tổng."

Thẩm Thành nhíu mày.

Hắn có vẻ không vui, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Giản Thời Ngọ cúi đầu tranh thủ xem tài liệu. Đã gần nửa đêm, cậu vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng công việc trong tay chưa xong thì không thể nghỉ ngơi. Trong xe chỉ còn tiếng lật giấy và ánh sáng từ màn hình máy tính.

Thẩm Thành ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.

thư ký Vương không kìm được sự tò mò, lén nhìn qua gương chiếu hậu vài lần, phát hiện hai người ngồi phía sau rất hòa hợp, mỗi người làm việc riêng, không ai nói gì.

Tình cảnh này không giống quan hệ cấp trên và cấp dưới, mà giống như đôi vợ chồng già đã quen thuộc với nhau nhiều năm.

Cuối cùng, khi Giản Thời Ngọ đang xem đến một tờ tài liệu, cậu dừng lại.

Trên trang giấy có vài thuật ngữ chuyên ngành cậu không hiểu, nhất là khi toàn bộ đoạn văn đều là từ ngữ chuyên môn, việc dịch trở nên vô cùng khó khăn.

Giản Thời Ngọ nhíu mày, lâm vào suy tư.

Thẩm Thành ngồi bên cạnh chắc chắn hiểu, nhưng hắn đang nhắm mắt dưỡng thần. Giản Thời Ngọ do dự, không biết có nên quấy rầy hay không. Khi cậu còn đang lưỡng lự, người đàn ông bên cạnh đã mở mắt từ lúc nào, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt ấy thâm trầm vô cùng.Thẩm Thành đưa tay ra: "Đưa tôi xem nào."

Tài liệu bị hắn lấy đi, chỉ lướt mắt qua một chút, hắn đã nhàn nhạt nói: "Nếu giải thích bằng tiếng Trung, có thể hiểu là phạm vi số liệu."

Giản Thời Ngọ không tự giác lại tiến gần thêm một chút.

Bốn năm đã trôi qua, cậu trai trẻ ngày nào giờ đã trưởng thành, khuôn mặt non nớt thuở niên thiếu giờ trở nên chín chắn và đầy cuốn hút. Lông mi dày dài, đôi mắt to tròn như đang lấp lánh hơi nước, môi khẽ nhấp, mang theo nụ cười tự nhiên.

Khi nhích lại gần sát thế này, hắn có thể ngửi thấy hương thơm quen thuộc trên người cậu.

Giản Thời Ngọ khẽ gật đầu, suy tư: "Thì ra là vậy."

Thẩm Thành cầm bút viết lên tài liệu vài chữ tiếng Anh. Nét chữ của hắn tinh tế nhưng mang chút sắc bén, dù chỉ là vài nét tùy ý nhưng vẫn rất đẹp, tựa như dấu ấn ký tên mà Giản Thời Ngọ đã thích từ lâu.

Hắn trầm giọng nói: "Còn chỗ này nữa, dịch sai rồi."

"Sai chỗ nào?"

"Nơi này." Giọng hắn trầm thấp: "Phải là lũng đoạn, cậu hiểu sai rồi..."

Giản Thời Ngọ cảm thấy những thuật ngữ chuyên ngành này qua tay Thẩm Thành lại trở nên đơn giản như sách giáo khoa tiểu học. Dù đã lâu không gặp, nhưng việc cùng nhau như thế này, một người dạy, một người nghe, lại tự nhiên và quen thuộc đến lạ.

Khi Thẩm Thành chỉ ra hết những điểm sai trên tờ tài liệu, Giản Thời Ngọ đã học được rất nhiều.

Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt to tròn như ánh lên vẻ sùng bái, giọng cậu mềm mại nhưng đầy chân thành: "Cậu thật sự giỏi quá."

Thẩm Thành thoáng nhíu mày, ánh mắt hơi trầm xuống.

Hắn đưa tài liệu lại cho Giản Thời Ngọ: "Mấy cái này chỉ là những thuật ngữ cơ bản thôi."

Giản Thời Ngọ ngoan ngoãn nhận lại, nghe vậy có chút không hài lòng, lẩm bẩm: "Đó là với cậu thôi, cậu đâu biết tớ vất vả thế nào."

Cách cậu nói giống hệt như người đang làm nũng.

Thư ký phía trước nghe mà thót tim, nếu là người khác trong phòng ban mà dám than vãn vất vả trước mặt Thẩm Thành thì không biết sẽ ra sao.

Huống chi, đây đúng là những thứ cơ bản, mà Thẩm tổng lại luôn ghét nhất những ai không hiểu biết cơ bản mà đã làm việc.

Thế nhưng

Thẩm Thành ngồi ở ghế sau lại không hề tỏ ra bất mãn: "Cố Đoan giao cho cậu nhiều việc lắm à?"

Giản Thời Ngọ nghe vậy liền bực bội như một đứa trẻ vừa tan học về mách cha mẹ: "Rất nhiều, đây chỉ là một phần nhỏ thôi, trên bàn làm việc của tớ còn đầy ra kia, cậu không biết đâu, hắn đưa cho tớ một đống tài liệu lớn..."

Không phải tố cáo ác ý, chỉ là đơn giản than phiền.

Giản Thời Ngọ vừa nói vừa nhìn vào ánh mắt trầm tĩnh của Thẩm Thành, đôi mắt hắn như mực sâu thẳm, đáy mắt dường như có một nét cười nhạt.

Cậu liền im bặt, ngượng ngùng chữa lại: "Thôi, cũng không phải quá nhiều..."

Thẩm Thành không nói gì, chỉ nhướng mày.

Khi Giản Thời Ngọ còn đang cố lảng tránh, cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp bên cạnh: "Mới vào làm thôi mà. Dù có làm không xong cũng không sao, chẳng lẽ có ai làm khó cậu à?"

Giản Thời Ngọ khựng lại.

Không hiểu sao, đây hình như là lần thứ hai hôm nay có người nói vậy với cậu.

Nếu bỏ qua cũng được, nhưng Thẩm Thành đã nói vậy, cậu liền thấy tức tối: "Sao lại không sao chứ, cứ thử xem, mấy thực tập sinh khác chắc chắn sẽ cười nhạo tớ. Cậu là tổng tài, dù sao cũng chẳng có ai dám nói gì, làm sao mà hiểu được nỗi khổ của tớ..."

Người đang phải tăng ca làm việc thường dễ trở nên cáu kỉnh.

Oán trách xong, Giản Thời Ngọ liếc nhìn Thẩm Thành một cách cẩn thận, đúng lúc đó, một tiếng chuông điện thoại vang lên. Cậu không kịp suy nghĩ gì, liền bắt máy: "Alo, chào ngài."

Bên kia là một giọng nói làm cậu hơi bất ngờ: "Giản Thời Ngọ?"

Giản Thời Ngọ sửng sốt: "Sao lại là anh?"

Cố Đoan ở đầu dây bên kia không mấy vui vẻ: "Sao lại không phải là tôi? Tôi không thể gọi điện thoại cho cậu sao?!"

"Không phải." Giản Thời Ngọ chỉ thấy kỳ lạ: "Trễ thế này có chuyện gì vậy?"

Cố Đoan ho nhẹ một tiếng: "Cậu còn chưa ngủ à, công việc tôi giao cho cậu, làm đến đâu rồi?"

......

Đáng giận, đúng là tư bản chủ nghĩa!

Muộn thế này mà còn gọi điện thoại thúc giục công việc?

Giản Thời Ngọ cảm thấy phẫn nộ vô cùng, nhưng không dám thật sự phàn nàn, chỉ đành nói: "Em đang làm đây, chẳng phải anh nói ngày mai mới cần sao?"

Nghe thấy cậu thật sự đang thức khuya làm việc, Cố Đoan bên kia dường như có chút ngỡ ngàng, im lặng một lúc. Nhưng anh ta là người cứng đầu, không biết chịu thua, mở miệng liền nói: "Cậu đúng là không làm tôi bất ngờ chút nào, đến giờ vẫn chưa xong."

Giản Thời Ngọ ngừng lại.

Có lẽ biểu cảm của cậu quá rõ ràng, bên cạnh vang lên giọng nói trầm thấp, đầy từ tính của Thẩm Thành: "Ai gọi vậy?"

Giọng nói của hắn đột ngột vang lên khiến Giản Thời Ngọ chưa kịp phản ứng, nhưng bên kia, Cố Đoan đã lập tức hỏi: "Bên cạnh cậu có người đàn ông nào sao?!"

......

Giọng điệu này là gì vậy?

Giản Thời Ngọ quay sang nhìn Thẩm Thành, phát hiện hắn đang lặng lẽ nhìn mình, ánh mắt này làm cậu cảm thấy mơ hồ bất an, giống như mình đã làm gì sai.

Thẩm Thành hỏi: "Người trong công ty à?"

Dù giọng hắn không lớn, nhưng đầu dây bên kia Cố Đoan vẫn cố gắng nghe ngóng: "Sao nghe giọng quen thế."

Giản Thời Ngọ bị hai bên tấn công, cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.

Hai người này không thể dừng lại một chút sao? Đặc biệt là cậu đó Thẩm tổng, chẳng lẽ không sợ bị đồn đại tai tiếng sao!?

Giản Thời Ngọ vội vàng đáp lời Cố Đoan: "Không, không có ai đâu, chắc anh nghe lầm thôi."

Cố Đoan không tin: "Cậu nghĩ tôi ngu à."

Thẩm Thành nhướng mày, dù hắn không phản đối Giản Thời Ngọ có bạn bè, nhưng nhìn cách cậu né tránh thì hắn lại thấy khó chịu.

Hắn vừa định nói gì đó, nhưng Giản Thời Ngọ đã đoán trước được hành động của hắn, lập tức tiến sát lại gần, đưa tay trắng nõn của mình ra, che kín miệng hắn.

Thư ký phía trước không khỏi ngạc nhiên!

Đúng là biết cách chơi, bây giờ người trẻ tuổi quả thật không thể xem thường!

Vì hành động của cậu có chút quá phận, gần như nhào vào lòng Thẩm Thành, Thẩm tổng vốn định nói gì đó nhưng khi thấy cậu thế này thì chẳng những không nổi giận, ngược lại còn hưởng thụ cái dựa muộn màng này. Tuy nhiên, đúng lúc đó, xe bất ngờ quẹo mạnh, vì không thắt dây an toàn, Giản Thời Ngọ đang dựa gần vào Thẩm Thành suýt nữa bị ngã ra khỏi xe do cú xóc.

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, một đôi tay mạnh mẽ đã vòng qua eo Giản Thời Ngọ, ôm chặt cậu vào lòng, đặt cậu ngồi lên đùi mình, khiến Giản Thời Ngọ không khỏi kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Cố Đoan ở đầu dây bên kia thắc mắc: "Cậu rốt cuộc đang làm gì vậy?"

Giản Thời Ngọ thở gấp, cố gắng nói: "Em đang rất mệt, nên vận động chút cho tỉnh táo, phòng khi không ngủ được. Nếu lãnh đạo còn việc gì cần phân công thì cứ nói, nếu không em cúp máy đây, em rất bận."

Câu chuyện lại quay về chủ đề chính.

Cố Đoan có chút ngượng ngùng, nói: "Thôi được rồi, tôi vừa nhớ ra văn kiện kia cũng không quá gấp, cậu giao sau cũng được. Tôi không muốn ngày mai cậu dậy không nổi, rồi lại đổ lỗi lên đầu tôi!"

Giản Thời Ngọ còn chưa kịp tiêu hóa xong thì điện thoại đã bị cúp máy.

Người gọi thì đã dập máy, nhưng người nhận vẫn đang trong tình thế xấu hổ. Sau khi cuộc gọi kết thúc, Giản Thời Ngọ mới nhận ra tư thế của mình. Một tay cậu đang ôm chặt Thẩm Thành như bạch tuộc, trong khi Thẩm Thành thì lười biếng nằm dựa vào ghế sau, nhìn cậu đầy bình thản.

Ơ...

Giản Thời Ngọ vừa động tay, cảm nhận được dưới lòng bàn tay mình là cơ thể rắn chắc do Thẩm tổng hàng năm chăm chỉ tập luyện mà có được. Khuôn mặt cậu bất giác đỏ lên, lắp bắp: "Xin... xin lỗi vì đã mạo phạm."

Thẩm Thành hỏi: "Gọi xong rồi chứ?"

"Ừm..."

Giản Thời Ngọ lúng túng đứng lên, suýt chút nữa lại ngã khi di chuyển. Thẩm Thành phải đỡ cậu vài lần, càng làm cho cậu thêm xấu hổ, cảm thấy không còn chỗ nào để trốn. May là Thẩm Thành không hỏi thêm gì về cuộc gọi vừa rồi.

Thư ký phía trước bổng mở miệng nói: "Boss, vừa có một văn kiện khẩn cấp từ bên Mỹ gửi tới, cần ngài phê duyệt."

Thẩm Thành đáp: "Tôi biết rồi."

Vì Thẩm Thành bận việc, Giản Thời Ngọ cũng không muốn quấy rầy, dứt khoát thu lại tầm mắt, tiếp tục công việc phiên dịch còn dang dở. Dù Cố Đoan nói không cần vội, nhưng có thời gian thì tốt nhất là làm xong sớm, cậu không thích để việc kéo dài.

......

Thế nhưng, sau khi Thẩm Thành phê duyệt xong văn kiện, quay đầu lại thì thấy Giản Thời Ngọ đã ôm một chồng tài liệu, dựa vào cửa sổ xe mà ngủ thiếp đi.

Giản Thời Ngọ nhắm nghiền mắt, cuộn mình dựa vào ghế mềm, cậu mệt mỏi đến nỗi đôi mắt thâm quầng, khi tỉnh táo thì cậu khó nhận ra, nhưng khi ngủ rồi, sự mệt mỏi ấy không thể che giấu.

Ánh đèn đường thỉnh thoảng chiếu qua, làm cậu ngủ không yên.

Thẩm Thành khẽ nhíu mày, trong khoảnh khắc một chùm ánh sáng vụt qua, hắn nghiêng người về phía trước, cánh tay dài vươn ra, kéo rèm che cửa sổ lên. Động tác này khiến thư ký phía trước nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, liếc nhìn cảnh tượng phía sau, không khỏi kinh ngạc đến trợn tròn mắt!

Chỉ thấy trong xe, thân hình cao lớn của Thẩm Thành cúi xuống, một cánh tay chống giữ trọng lượng, dưới thân là khuôn mặt trắng trẻo đang say ngủ của Giản Thời Ngọ.

Thẩm Thành cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Giản Thời Ngọ. Rõ ràng chỉ là một nụ hôn trán đơn giản, nhưng ánh mắt của Thẩm Thành không rời khỏi cậu, ôn nhu như nước, triền miên mà lưu luyến.

......

Thư ký không khỏi sợ ngây người.

Truyện Chữ Hay