Hôm nay bầu trời trong xanh mát mẻ , cô đi vào khách sạn để gặp Thiên Bảo cùng đối tác.
Vì lần này cô là người mẫu đại diện cho Âu Dương thị nên phải đến gặp mặt , mà cô cũng không hiểu tại sao những người này lại thích vào khách sạn nữa.
Nghe nói ở đây có một nhà hàng rất nổi tiếng vì có một đầu bếp nấu ăn tài ba.
Đối tác rất muốn thưởng thức nó nên đã yêu cầu đến đây.
Cô đi vào nhà hàng liền thấy Thiên Bảo ngồi cùng một người đàn ông trung niên.
Gương mặt ông ta sắc bén vì từng trải đời , đôi mắt như nhìn thấu mọi thứ.
Là một người Anh quốc , cô bước lại chào hỏi
" Tuyết Tuyết , tới rồi ? Ngồi đi "
Thiên Bảo đứng dậy kéo ghế cho cô.
" Đây là người mẫu đại diện cho công ty ngài ? "
Người đàn ông đó nhìn cô đánh giá hỏi
" Phải "
" Rất vui được gặp cô , tôi là Rezin.
Là một nhà thiết kế "
" Chào ông , nghe danh đã lâu.
Hôm nay gặp mặt thật rất vinh hạnh "
Cô mỉm cười bắt tay Rezin
" Lần hợp tác này sẽ bay một chuyến qua Anh quốc.
Cực khổ cho hai người "
Rezin hiền từ nói
" Không đâu ! Ngài đã đích thân qua tới đây đã là rất tốt.
Mong lần hợp tác này được thuận lợi "
Thiên Bảo mỉm cười nâng ly rượu.
Cứ thế cô cùng hai người dùng bữa , sẵn tiện nhìn xung quanh quan sát.
Nếu như nói thì thật sự rất trùng hợp , nơi này là chi nhánh của Nam Cung gia.
Chuyên về các khu du lịch nổi tiếng , khách sạn này gần biển.
Không khí thuận hòa , vô cùng thoải mái cho người thư giản.
Nếu nói Lâm thị đứng đầu mọi nghành thì Nam Cung gia đứng thứ hai về du lịch.
Còn Âu Dương thị lại đứng thứ nhì về điện ảnh , quả là Lâm thị khiến người người nể phục ...!
" Ngài Rezin , về bản mẫu thiết kế thì ...!"
Thiên Bảo đặt ly rượu xuống nói.
Rezin nghe vậy liền lục lọi trong cặp của mình
" Ah ! Thôi xong , ta thật hồ đồ.
Để quên trong phòng.
Thật xin lỗi , để ta đi lấy "
Rezin giật mình nhớ ra , muốn đứng lên thì từ trong túi quần vang lên tiếng điện thoại
" Alo ? "
" ...!"
" Cái gì ? Tìm được tiểu thư rồi ? Nó ở đâu ? "
Cô nhìn vẻ mặt Rezin hoảng hốt , sao lại quay qua vẻ mặt gấp rút
" Xin lỗi , ta có chuyện gấp phải làm.
Để ta cho trợ lý lấy "
" Không cần ! Để chúng tôi tự lấy , dù sao cũng kế bên "
" Ah ! Vậy làm phiền hai người rồi.
Ta đã trả phòng sáng nay , các người cứ đến quầy nói lấy chìa khóa phòng Vip .
Chắc ta đã để nó trong hộp tủ , có lẽ bây giờ vẫn còn đó.
Thật xin lỗi , lần sau gặp "
Rezin bắt tay Thiên Bảo rồi rời đi
" Chúng ta đi thôi "
Cô cùng Thiên Bảo qua khách sạn để lấy chìa khóa , bước ra khỏi thang máy liền tìm phòng Vip .
Mở cửa bước vào trong , cô bước lại hộp tủ mở ra liền thấy một cái phong bì to.
" Đây này "
Thiên Bảo đi lại mỉm cười
" Tìm được rồi , đi thôi "
Cô cùng Thiên Bảo vừa bước ra liền thấy một đoàn vệ sĩ mặc áo đen , từ giữa đi đến là Hoàng Phong bước đến.
Lưu Nhân bên cạnh y phục tươm tất , vẻ mặt trong rất căng thẳng
" Hai người làm gì ở đây ? "
Hoàng Phong gương mặt âm trầm hỏi , cô nheo mài lại
" Sao anh lại ở đây ? "
" Ha ! Đến tìm em "
" Tìm tôi ? Có chuyện gì ? "
Cô lạnh nhạt hỏi , hắn bỗng nhiên bước lên đánh vào mặt Thiên Bảo
" Anh làm gì vậy ? "
Cô hốt hoảng đỡ Thiên Bảo lên , khóe môi Thiên Bải đã chảy máu.
Còn hắn lại lạnh lẽo nhìn đến
" Làm gì ? Hai người làm gì ở đây ? "
" Tôi cùng Thiên Bảo chỉ bàn chuyện với đối tác "
" Đối tác ? Ha ! Bàn chuyện lại vào khách sạn ? Em nghĩ tôi là thằng ngốc sao ? "
Hắn tức giận quát , gương mặt lạnh lẽo nhìn cô
" Anh không tin thì thôi "
" Ha ! Thừa nhận rồi sao ? "
Hắn nở nụ cười lạnh nhìn vào cô.
Cạch !
Bỗng từ phòng Vip Gia Huy bước ra , một tay dịnh lấy eo.
Nhìn thấy người quen liền kinh ngạc
" Sao tụ hội ở đây hết vậy ? Có tiệc sao ? Vậy mà cũng không mời tôi , bạn bè vô nghĩa "
Gia Huy hướng Hoàng Phong nói , đứng thẳng người nở nụ cười lãng tử.
Lưu Nhân bước đến cúi đầu
" Thiếu gia đang tức giận , xin Thương Quan thiếu khuyên giải giúp "
" Hử ? Sao vậy ? "
Gia Huy nhìn qua cô đang đỡ Thiên Bảo , trên mặt Thiên Bảo còn có vết thương liền hiểu ra
" Ah ! Hiểu lầm thôi , hôm qua tôi thấy một ông già ở phòng bên cạnh.
Hai người họ không có gì đâu "
Hoàng Phong nhìn qua , ánh mắt giết người hỏi
" Sao cậu ở đây ? Sao lại chắc chắn như vậy "
" À ! Tại hôm qua tôi thấy ông ta có nhắc đến Âu Dương thị.
Trên tay còn cầm một phong bì nói rất quan trọng.
Chắc lão già đó để quên ở trong phòng nên hai người họ mới đến lấy , kìa ...!phong bì còn trên tay họ "
Gia Huy chỉ đến phong bì trên tay cô , hắn nghe vậy liền thả lỏng gương mặt.
Đôi mắt nhìn cô
" Anh xin lỗi , anh hơi nóng tính "
" Anh từ bao giờ trở nên nóng nảy như vậy ? Nói xin lỗi là xong sao ? "
Dưới sự tức giận của cô hắn không biết nói gì.
Chỉ đành im lặng , còn cô như nhớ ra gì đó liền quay qua Gia Huy
" Sao anh lại ở khách sạn ? Có nhà không ở ? "
Gia Huy lúng túng , nở nụ cười
" A ...!anh ...!anh hôm qua muốn đổi gió.
Nên đến đây ...!"
Gia Huy chưa nói xong thì từ trong phòng Tử Doanh bước ra , trên cơ thể là chiếc áo choàng tắm , trên mái tóc còn nhỏ nước.
Gia Huy xoay lại run rẩy , nhanh chóng đi qua phía Hoàng Phong nói
" Chúng ta về thôi , cho tôi đi chung với.
Tôi thấy trong người không khỏe "
Tử Doanh nâng mắt kính , ánh sáng lạnh phản chiếu khiến lòng người run rẩy.
Tử Doanh bước qua ôm lấy eo Gia Huy kéo lại hướng Hoàng Phong nói
" Trùng hợp "
Hắn nhìn đến lạnh lùng , sau lại gật nhẹ đầu hướng Gia Huy nói
" Nối lại tình cũ , vui vẻ "
" Nối cái đầu nhà anh "
Gia Huy như mèo xù lông tức giận phản bác , cố thoát khỏi vòng tay của Tử Doanh
" Hoàng Phong , tôi và anh dù sao cũng là bạn.
Tôi lại vừa mới giúp anh đó , đưa tôi đi chung đi "
Hắn nhìn đến Gia Huy nhướn mài , sao lại liếc qua cô đang ngây ngẩn mà thở dài
" Tôi không nhìn thấy gì cả "
Nói rồi hắn quay lưng đi , trước khi đi còn để lại câu nói cho cô
" Chiều anh đến thăm em "
Gia Huy thấy hắn bỏ đi liền vươn tay lên gọi , Lưu Nhân nhìn đến
" Tôi cũng không thấy gì , mạnh khỏe "
Nói rồi cũng đi theo sau hắn , Gia Huy tức giận kêu lên.
Khi bọn họ khuất bóng liền nhìn qua cô
Cô trở lại trạng thái ổn định , nhẹ quay qua Thiên Bảo
" Dạo này mắt em không tốt.
Cũng chẳng thấy gì , chúng ta đi thôi "
Cô cùng Thiên Bảo rời đi , Gia Huy nhìn theo la lên
" Các người giỏi lắm , tại các người mà tôi mới không đi được.
Giờ lại bỏ tôi lại , đồ vong ân bội nghĩa "
Gia Huy cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh phía sau liền lạnh gáy , quay đầu nở nụ cười gượng
" Muốn trốn ? "
" Không ...!không có ...!A ! "
Tử Doanh không nói gì nữa lôi Gia Huy vào phòng
Rầm !
Tiếng cửa đóng sập lại mạnh mẽ
_______________
Cô đưa Thiên Bảo ra ngoài liền nói
" Anh về trước đi "
" Để anh đưa em về "
" Không cần ! Em có hẹn "
" Vậy sao ? Vậy anh về trước , em chú ý an toàn "
Nói rồi Thiên Bảo lên xe , cô nhìn theo chiếc xe đến khi khuất bóng.
Liền lấy điện thoại ra điện cho ai đó
" Alo ? "
Đầu dây bên kia lên tiếng
" Nguyệt Nguyệt , hẹn ở quán cà phê Thiên Sương "
" Hả ...!a ...!ờ ...!"
Cô chưa để Nguyệt Nguyệt nói gì liền tắt máy , đón taxi đi ....!
Khoảng sau cô đến nơi , vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Nguyệt Nguyệt ngồi ở bàn gần cửa sổ
" Tuyết Tuyết , ở đây "
Cô bước lại , nở nụ cười nhẹ nhàng.
Nhưng ánh mắt lại mang theo hưng phấn
" Sao vậy ? Gọi tớ ra đây có gì không ? "
Nguyệt Nguyệt cầm tách cà phê lên uống , cô ngồi đối diện cũng mỉm cười hỏi
" Theo như cậu thấy hai người nam nhân vào khách sạn làm gì ? "
" Phụt ...!khụ khụ ...!"
Nguyệt Nguyệt lau miệng nhìn cô nở nụ cười nham hiểm
" Ý cậu là ...!"
" Phải ! Anh trai cậu với Thượng Quan Gia Huy ở trong khách sạn , tớ vừa ở đó thấy "
Nguyệt Nguyệt đưa tay lên xoa cằm
" Biết ngay mà , hôm qua mờ mờ ám ám là nghi rồi.
He he , không ngờ lại đúng như mình nghĩ "
" Cậu đó , trông thảnh thơi nhỉ.
Tin tốt chứ ? "
Cô nở nụ cười cầm tách cà phê lên thưởng thức
" Tất nhiên là tốt , tớ muốn đón chị dâu về nhà nhanh nha~ "
Nguyệt Nguyệt vui vẻ nói chuyện cùng cô , cô cũng kể lại mọi chuyện , cả hai cứ luyên thuyên cho tới chiều.
Nhưng chủ đề điều xoay quanh ông anh và chị dâu tương lai của Nguyệt Nguyệt.
______________
Tại một nơi khác trên sân thượng :
Một người nam nhân đứng đó , đôi mắt hổ phách lạnh lẽo âm tàn.
Mái tóc vàng tung bay trong gió.
Người nam nhân đứng đó anh khí , tuấn mĩ động lòng người.
Từ trên tay đưa lên điếu thuốc hút một hơi , phả ra làn khỏi mập mờ
" Ha ! Bắt đầu cuộc vui nào "
Bầu trời rộng lớn trong xanh , mọi thứ như một trang giấy đang được dệt lên bằng nét chữ.
Tạo ra một câu chuyện ly kì , mọi thứ rồi sẽ đi về đâu ...!