Cô giữ Nguyệt Nguyệt lại , sau đó đi đến gần Hàn Như Yên đang khóc lóc
" Hàn tiểu thư thật sự có thai ? "
" Phải "
" Vậy cô có chắc đó là con của Diệp thiếu ? "
Mọi người ai nấy đều kinh ngạc khi nghe đến.
Diệp Chi Lăng cũng sững người nhìn cô
" Phượng tiểu thư , tôi và cô không thù không oán.
Sao cô có thể nhiều lần đổ tội cho tôi ? Bây giờ lại còn nghi ngờ cái thai trong bụng tôi.
Cô có ý gì chứ "
Hàn Như Yên nước mắt chảy dài uất ức nói.
Cô không nói gì cúi xuống lấy từ trong túi sách sấp hình đưa ra
" Vậy mời mọi người xem nó "
Cô quăng sấp hình đó lên
trong hình là hình ảnh Hàn Như Yên cùng đàn ông vào khách sạn , thậm chí là mỗi tấm hình là từng người khác nhau.
Gương mặt cô ta cười nói , còn có hình ảnh cô ta vào quán bar , lõa thể làm chuyện bại hoại.
Ai nấy đều nhìn thấy , Diệp Chi Lăng cũng không khỏi điếng người tức giận ...!
" Hàn Như Yên ! "
" K...không ...!không thể như ...!vậy ...!"
Cô ta sợ hãi lắc đầu nhìn về hướng người con trai đứng trong đám đông.
Cô nheo mài lại ...!
Họ có quen biết ...!?
Cô không quan tâm đi đến Nguyệt Nguyệt
" Đây là toàn bộ ảnh do một người chụp lại.
Ông ta vốn làm việc trong một nhà báo , biết được tin tức về Diệp thiếu và cô ta quen nhau nên đã theo dõi.
Và đã chụp được những bức ảnh này đây , nhưng không hiểu tại sao ông ta lại đột nhiên chết không lý do.
Tất cả dữ liệu hình ảnh đều bị chặn lại nên không thể tìm ra.
Không biết Hàn tiểu thư có liên quan đến ? "
" Không ...!không có ...!cô vu cáo cho tôi.
Đồ ác độc ...!cô hại tôi ...!"
" Ha ! Vậy mời mọi người đi kiểm chứng xem ảnh này có phải là giả "
Mọi người giờ đây ai cũng nhìn ả một cách khinh bỉ và dơ bẩn.
- Không ngờ lại lăng loàn như vậy
- Tôi cũng bị gạt
- Đúng là đồ đàn bà dơ bẩn.
Tởm hơn cả rác
- Ha ! Thật đê tiện , một đêm bao nhiêu tiền vậy ?
- Cái thai trong bụng không biết là nghiệt súc của ai đây ?
- Ha ha ! Thật đáng ghê sợ
....!
Hàn Như Yên nước mắt chảy dài , ôm tai lắc đầu
" Không ! Không phải như vậy "
" Như Yên ! Em không sao chứ "
Mạc Thanh chạy lại lo lắng , nhưng cô ta lại điên tiết lên tức giận
" Đồ ngu ! Ai mượn anh ra nói giúp.
Biến đi , thằng đần "
Rốt cuộc bản chất của cô ả cũng lộ ra , gương mặt vì giận giữ mà vặn vẹo chạy đi.
Mạc Thanh thấy cô ta tức giận với mình liền căm phẫn nhìn qua cô
" Là do cô Như Yên mới ghét tôi.
Đồ ả đàn bà thối.
Người đâu ...!"
Xung quanh bỗng xuất hiện hơn tên mặc áo đen vây quanh cô và Nguyệt Nguyệt , trên tay còn cầm súng.
" Mạc thiếu gia đây là có ý gì ? "
Cô vẫn bình tĩnh hỏi
" Làm gì ? Bên ngoài tao còn hơn người , để tao xem Phượng đại tiểu thư mày chạy thoát như thế nào "
" Ha ! Ngài làm như vậy là đối nghịch với Phượng gia.
Cả giớ truyền thông đều sẽ biết hành vi của ngài "
" Ha ha ha ! Tao không sợ.
Mạc gia nằm trong đại gia tộc quyền lực nhất , phía sau còn có hắc đạo chống lưng.
Ai nhìn đến cũng phải kiêng kị phần , tao xem ai dám chống đối "
Mạc Thanh điên cuồng đi lại gần cô
" Mạc thiếu muốn làm gì ? "
Cô nhìn xung quanh ai cũng đang lo lắng , bình tĩnh hỏi
" Ha ha ! Tao sẽ giúp Như Yên trả thù.
Tao sẽ cho bọn mày cảm nhận khoái lạc.
Tin tức Phượng gia đại tiểu thư và Nam Cung tiểu thư bị cưỡng bức ngài mai sẽ được truyền xa.
Ha ha "
" Thả Nguyệt Nguyệt ra "
Diệp Chi Lăng lớn tiếng quát , giọng nói tràn ngập sợ hãi
" Im đi thằng chó.
Chính mày đã cướp mất Như Yên của tao , mày thì hơn tao được gì ? Gia tộc của mày cũng ở dưới Mạc gia mà thôi.
Tao sẽ không tha cho mày , cô ấy yêu mày tao sẽ khiến mày chết không được , sống cũng không xong "
Diệp Chi Lăng muốn xông lên nhưng bị cô dùng ánh mắt ngăn cản , nhẹ lắc đầu.
Cô nhìn đến Mạc Thanh đang điên loạn
" Thả Nguyệt Nguyệt đi , tôi sẽ ở đây cho anh bắt "
" Không được Tinh Tuyết "
Nguyệt Nguyệt nắm lấy tay cô lắc đầu
" Ha ha ! Mày yên tâm , tao sẽ không để cho đứa nào thoát "
Mạc Thanh rút ra con dao nhỏ sắc bén điên loạn tiến về phía cô.
" Để tao rạch nát mặt mày rồi cho mấy thằng đàn ông chơi đùa "
RẦM !
Từ ngoài cánh cửa mở ra , một đoàn vệ sĩ xông vào bắn chết hết đám người của Mạc Thanh.
Máu chảy khắp nơi , mọi người la hét chạy đi.
Mạc Thanh bị bắt lại , cô nhìn ra liền thấy Hoàng Phong đang âm trầm mặt mài đi vào.
Sát khí trên cơ thể như tử thần bước lại gần , vươn tay ôm cô vào lòng
" Em không sao chứ ? "
Cô nhẹ lắc đầu kinh ngạc
" Mày là ai , thằng chó ...!"
Hắn phất tay lên , vệ sĩ thả Mạc Thanh ra.
" Mày biết điều thì đưa con chó đó cho tao ...!"
Mạc Thanh chưa kịp nói hết lời đã bị một cước đá vào bụng nằm la liệt dưới đất , ho ra máu.
Đôi mắt hắn bây giờ như ác quỷ chết chóc , lại như dã thú khát máu khiến người sợ hãi.
Hắn đưa tay ra , Lưu Nhân phía sau rút kiếm đưa cho hắn
Cô nhìn Hoàng Phong từng bước đến gần Mạc Thanh , trên tay là thanh kiếm sắc nhọn.
Mọi người bàng hoàng nhìn đến
Xoẹt !
Trong chớp nhoáng máu phun khắp nơi
" Aaaaaaaaa "
Tiếng la hét vang vọng cả đại sảnh.
Ai nấy bần thần nhìn cánh tay đang đứt lìa của Mạc Thanh , và một bên lỗ tai trái cũng bị cắt đứt.
Hắn lạnh lẽo đưa kiếm lại cho Lưu Nhân , cầm khăn lau tay
" T...tha ...tha cho tôi ...!tha ...!cho ...!tôi "
Cô nhắm mắt lại không muốn nhìn , lời nói của hắn vang lên tàn bạo
" Mạc gia ? Ngươi nói ai dám chống đối không sao ? Được ! Kể từ bây giờ Lâm gia cùng Mạc gia là kẻ thù không đội trời chung.
Lâm Hoàng Phong này sẽ khiến các ngươi biết thế nào là trời cao đất dày "
Mọi người nghe xong đều nhìn nhau kinh hãi , Tử Doanh cũng không kém phần bất ngờ
- Lâm Hoàng Phong ? Là Lâm tổng ?
- Không phải ngài ấy đang ở Pháp sao ? Sao lại trở về ?
- Nghe nói ngài ấy qua Pháp để kí hợp đồng.
Cả Nam Cung gia cũng đâu thể mời được ngài ấy , sao đột nhiên lại về ?
- Phải ! Chuyện gì đây ?
......!
" Ái chà ! Kịch hay nha~ "
Từ ngoài bước vào chàng trai tuấn mĩ đang mỉm cười.
Thân hình thư sinh khoác lên chiếc áo trắng dài ngang đầu gối.
" Thượng Quan thiếu gia "
Lưu Nhân gật đầu lễ phép
- Cái gì ? Cả Thượng Quan gia cũng ở đây ?
- Nghe nói Thượng Quan gia có một người con trai thiên tài
- Nhưng chẳng phải đã biệt tâm biệt tích rồi sao ?
- Chẳng lẽ đó là Thượng Quan Gia Huy ?
- Đêm nay thật có nhiều chuyện ly kì.
Những nhân vật to lớn đều tụ họp
.....!
Cô mỉm cười gật nhẹ đầu với Gia Huy
" Phượng tiểu thư ! Lâu rồi không gặp "
Gia Huy mỉm cười nhìn cô , hắn bước lại gần ôm cô vào lòng
" Đến đây làm gì ? "
" Ái chà ! Quan tâm dữ vậy ? Làm như tôi cướp mĩ nhân ra khỏi tay anh không bằng.
Nghe nói anh đột ngột về , nên đến đây xem kịch "
" Thấy rồi ? Cút về đi "
" Trời trời ! Vừa mới đến đã đuổi về ? Chưa nóng mắt nữa mà "
" Hừ ! "
Hắn không nói nữa quay qua xem xét cho cô.
Gia Huy bước đến gần Mạc Thanh
" Ưm ...!! Tôi có thể đem tên này đi thí nghiệm không ? "
" Tùy ! "
" Khe khe ! Mang đi "
Gia Huy nói với vệ sĩ rồi ngước lên , bỗng nhiên chạm mặt với Tử Doanh liền đến gần
" Lâu rồi không gặp.
Nam Cung thiếu vẫn mạnh khỏe chứ ? "
Tử Doanh gương mặt âm trầm , đưa tay nắm lấy tay Gia Huy lôi đi.
Cô nhìn thấy liền híp mắt lại ...!
" Chúng ta về thôi "
Cô nghe vậy liền quay qua nói với Nguyệt Nguyệt
" Tớ về trước.
Gặp cậu sau "
" Ừ ! Cậu về cẩn thận "
______________
Khi lên xe cô liền ngồi vào một góc giữ khoảng cách với hắn
" Em sao vậy ? "
" Không có gì ? Cảm ơn "
Hắn vươn tay kéo cô lại gần
" Em không sao là tốt "
" Anh mới từ Pháp về ? "
" Phải ! Chiều hôm qua có một hợp đồng quan trọng nên anh đã gấp rút bay đi.
Không kịp nói cho em "
" Vậy sao lại về ? "
Cô nhìn vào mắt hắn tra hỏi , nhưng hắn lại quay đi tránh né
" Có chuyện đột xuất "
Cô muốn nói gì nữa nhưng xe đã dừng lại , liền tạm biệt hắn rồi vào nhà ...!
Hắn nhìn qua ô cửa kính thấy cô khuất bóng hẳn mới nói
" Chạy đi "
Chiếc xe lăn bánh , Lưu Nhân nhìn qua gương chiếu hậu hỏi
" Sao ngài không nói cho Phượng tiểu thư biết rằng ngài vì cô ấy nên mới về "
" Không cần "
Hắn ngửa đầu ra phía sau nhắm mắt lại
" Ngài đã ngày đêm không ăn không ngủ.
Sẽ không tốt cho sức khỏe "
" Ta ổn "
" ...!"
Hắn nhìn lên bầu trời tối đen , khóe môi vươn lên nụ cười nhạt ...!
________________
Tại một nơi khác :
Trong con hẻm tối có nam nữ đứng đó
" Tại sao những bức hình lại được tìm thấy ? "
Giọng nói của Hàn Như Yên tức giận vang lên
" ...!"
Người con trai đứng đó đút tay vào túi quần im lặng
" Chẳng phải anh là hacker hàng đầu thế giới sao ? "
" Tôi có nói sao ? "
" Anh ...!tôi sẽ báo cho ông chủ của anh.
Đồ vô dụng "
Bộp !
Người con trai đẩy cô ta vào tường lạnh lẽo , dưới ánh trăng dung nhan tuấn mĩ xuất hiện.
Mái tóc xanh đêm bồng bềnh trước gió.
Đôi mắt như vực sâu hiện lên tia ngạo mạn.
Ý cười vươn lên khóe môi
" Cô nên nhớ cô cũng chỉ là một con điếm được chơi qua thôi.
Đừng tưởng rằng mình là bà chủ "
" LĂNG TRIỆT ! "
Hàn Như Yên tức giận gằng lên từng chữ
" Suỵt ...!chậc chậc ...!thật đáng tiếc cho gương mặt này.
Tôi thấy cô nên nghĩ cách gạ gẫm mấy tên đàn ông khác đi , nhưng tôi nghĩ mặt mũi của cô ngày mai trên giới truyền thông sẽ đầy ấp đó.
Tự mà lo liệu ...! Ha ha "
Người con trai được gọi là Lăng Triệt quay lưng bước đi rời khỏi con hẻm.
Để lại cô ta với gương mặt đầy hận thù và căm phẫn.
Bàn tay đưa lên bụng nắm chặt lại ...!
Người con trai bước đi nhìn lên bầu trời , đôi chân dừng lại cúi đầu xuống.
Đôi vai run lên
" Ha ...!ha ha haaaaa "
Hắn ngước lên với tiếng cười ngạo nghễ vang vọng cả khung trời ...!Nhưng đôi mắt đó vẫn như một màn đêm , một đáy vực sâu thẳm không hề xuất hiện ý cười ...!
" Phượng Tinh Tuyết sao ...!ha ha ...!"