Tác giả: Trang Mun
---------------------------------------------------
Ba người đi càn quét cả một khu phố suốt một buổi chiều, mua sắm xong hiện tại nhóm người Diệp Vy đang nghỉ ngơi trong một quán đồ uống.
"Dạo này sao rồi?" Diệp Vy hỏi hai người bạn đã lâu không gặp.
Hà Như cầm cốc nước chanh lên, tu một hơi hết nửa cốc, "Vừa mới nộp hồ sơ, đang chờ điện thoại gọi đến phỏng vấn." Hà Như chán chường nói, "Nhưng chắc không được nhận, haizzz!"
Diệp Vy mỉm cười, "Yên tâm là nghề của bọn mình sẽ không thất nghiệp được." Cô quay sang Bảo Nghi, "Còn cậu đang làm ở đâu rồi?"
Diệp Vy hỏi với vẻ chắc chắn, thành tích của Bảo Nghi tốt như vậy, khi còn đi học, đã có rất nhiều bệnh viện đến mời cô đến làm việc, lúc đó Bảo Nghi vẫn còn phân vân nên ở lại đây để làm việc hay đi về nhà.
"Tớ đang thực tập trong một bệnh viện lớn ở thành phố." Bảo Nghi nói.
Diệp Vy cũng không bất ngờ, "Cậu quyết định ở lại đây à?"
Bảo Nghi gật đầu, "Ừ, tớ muốn kiếm tiền rồi mua nhà, sau đó đón ba mẹ đến thành phố này ở." Bảo Nghi nói, đôi mắt cô loé lên vẻ kiên định.
Hà Như ngồi bên cạnh giơ ngón tay cái với cô, "Chúc cậu thành công!" Hai người biết hoàn cảnh của Bảo Nghi có chút khó khăn nên cô ấy phải nỗ lực gấp hai lần người bình thường, nhiều khi nhìn thấy cô vất vả như vậy, hai người cũng chỉ biết đau lòng.
"Kiếm tiền là một chuyện, nhưng phải để ý đến sức khoẻ đấy." Diệp Vy nói.
"Tớ biết rồi mà." Bảo Nghi nhìn Diệp Vy, cười nói.
"Vy, còn cậu thì sao? Haizzz, chắc cậu không phải lo lắng gì rồi, nhà cậu có quyền thế mà, lại có một bạn trai giàu có như vậy nữa." Hà Như hâm mộ nói, khi biết cô là chị gái của tổng giám đốc Diệp thị, hai người các cô đã sốc một thời gian dài, không ngờ người bạn cùng phòng của các cô suốt năm trời lại là tiểu thư của Diệp thị, nếu cô không nói chắc chẳng ai biết vì Diệp Vy sống rất khiêm tốn, không có xe đưa đón hay những đồ hàng hiệu, thậm chí nhiều lúc cô còn tỏ ra thiếu thốn, Hà Như không thể nào hợp hai người làm một.
Diệp Vy nghe vậy cũng chỉ cười không nói, cô cũng muốn đi tìm việc làm, nhưng Hàn Phong nhất định không đồng ý, anh luôn nói là cô mới tốt nghiệp, nên dành thời gian để nghỉ ngơi hoặc đi du lịch, cô cũng lén gửi hồ sơ, nhưng tất cả đều mất tích không có hồi âm.
Ba người cũng khá lâu không gặp nên hàn huyên rất lâu, thấy trời cũng tối rồi mà Diệp Vy vẫn không thấy Hàn Phong gọi, nên cô quyết định cùng hai cô bạn của mình đi ăn tối.
Ăn tối xong Diệp Vy đang định về căn hộ của mình thì Hàn Phong gọi cho cô.
"Em đang ở đâu?" Đâu dây bên kia Hàn Phong vừa lái xe vừa hỏi cô.
"Em đang ở gần trường, anh tan làm rồi à?"
"Ừ, ở yên đấy bây giờ anh đến đón em." Nói xong Hàn Phong cúp máy.
Diệp Vy nhìn chằm chằm điện thoại, cô còn chưa kịp nói gì mà, sao hôm nay anh có vẻ vội vàng vậy.
Diệp Vy vừa nghi hoặc vừa suy nghĩ xem có chuyện gì xảy ra, rất nhanh thì Hàn Phong đã đến.
Diệp Vy mở cửa xe ngồi lên, cô thắt dây an toàn xong thì Hàn Phong lái xe đi.
Diệp Vy nhìn đồng hồ, cũng đã giờ tối, cô quay sang nhìn anh, "Anh ăn tối chưa?"
Hàn Phong gật đầu, "Anh ăn rồi." Giọng nói của anh bình thường, nhưng để ý kĩ sẽ thấy anh nói có chút cứng nhắc, anh đang khẩn trường.
Diệp Vy chăm chú nhìn Hàn Phong, sao hôm nay cô cảm thấy anh có chút khác lạ vậy.
"Anh chưa ăn." Giống như nhớ ra cái gì Hàn Phong vội nói.
Diệp Vy gật đầu, "Vậy về anh ăn đi, em ăn cùng bạn rồi."
Hàn Phong nghe vậy nhíu mày, "Em ăn rồi sao?" Anh trầm ngâm suy nghĩ một lát, "Vậy về ăn tiếp!"
Diệp Vy có chút thú vị nhìn Hàn Phong, cô xem hôm nay anh định làm gì.
Cuối cùng xe cũng đến trước căn hộ của Hàn Phong, anh dừng xe lại, khẩn trương không biết nên làm gì.
"Anh sao vậy? Xuống xe đi!" Diệp Vy nhìn Hàn Phong vẫn ngồi im lặng trên ghế, tay nắm chặt vô lăng.
"Hả? À.... Ừ...." Hàn Phong hít một hơi sâu để làm mình bình tĩnh hơn, rồi anh xuống xe.
Căn hộ của Hàn Phong nằm ở tầng , hai người đang đứng đợi thang máy.
Ting!
Cửa thang máy mở ra, Diệp Vy đang định bước vào, bỗng chân cô khựng lại, có chút ngạc nhiên nhìn thứ trong thang máy.
Dưới sàn được trải đầy hoa hồng xếp thành hình trái tim, hai góc là những chùm bóng bay màu hồng, thang máy không có ai, Diệp Vy cảm thấy nếu có bước vào đây, nó sẽ đưa cô đến thứ càng ngạc nhiên hơn.
Diệp Vy quay sang nhìn Hàn Phong, thấy khuôn mặt anh bình tĩnh nhìn khung cảnh lãng mạn này, không có bất kỳ biểu cảm gì.
"Cái này..." Diệp Vy có chút không xác định, không biết có phải do anh làm ra không.
"Vào thôi." Hàn Phong cầm tay Diệp Vy, kéo cô vào thang máy.
"Nhưng...." Diệp Vy đang định nói, nếu cái này do người khác chuẩn bị, vậy mình nên đi thang máy khác thì hơn, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, cô cũng không nói nữa.
Trong không gian kín mít của thang máy, hai người im lặng không nói gì, thỉnh thoảng Diệp Vy lại lén nhìn sang Hàn Phong, thấy anh không có biểu cảm gì, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước.
Nhưng chính vì điều này cô mới cảm thấy anh bất thường, mọi lần trước khi đi với cô, anh tuy không nói nhiều nhưng cũng không im lặng như thế này, với lại lúc nào anh cũng muốn cầm tay cô, nhưng bây giờ....
Diệp Vy liếc nhìn xuống tay Hàn Phong, thấy tay anh đang nắm chặt lại với nhau.
Diệp Vy càng ngày càng nghi hoặc, cô miên man suy nghĩ đến khi thang máy mở ra.
Diệp Vy đứng từ trong thang máy thấy hành lang tối om, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt, trong đầu cô suy nghĩ, chẳng lẽ mất điện.
Diệp Vy bước ra khỏi thang máy, đôi chân cô lại khựng lại lần nữa, khi nhìn thấy dọc hai bên hành lang, từ thang máy đến cửa nhà được cắm đầy nến, ở giữa tạo thành một lối đi, xung quanh không có đèn, chỉ có ánh sáng từ những chiếc nên toả ra, lúc này cô không còn nghi ngờ gì nữa, những thứ này là do Hàn Phong chuẩn bị.
Hàn Phong nhìn những thứ mà một tay anh tự làm ra, lại quay sang nhìn Diệp Vy, thấy cô mỉm cười nhìn khung cảnh trước, trong lòng anh đã bớt khẩn trương, thật may là cô thích.
Hàn Phong đưa tay xuống nắm chặt lấy tay cô, dưới ánh mắt chứa đầy ý cười của cô, anh dẫn cô đến trước cửa nhà, ở đó có một bó hoa hồng to lẳng lặng nằm đó, Hàn Phong cầm lên, đưa đến trước mặt Diệp Vy, "Tặng em!"
Diệp Vy nhìn Hàn Phong, rồi cúi xuống nhìn bó hoa to đùng trước mặt, "Ngày gì mà tặng em vậy?" Cô vừa nói vừa nhận lấy, trong đầu cô liệt kê những ngày kỉ niệm, nhưng tất cả đều không phải ngày hôm nay, sinh nhật cô cũng chưa đến mà.
Hàn Phong cũng không trả lời cô, anh hít một hơi thật sâu, tay đặt trên nắm cửa, bên trong này mới là thứ quan trọng nhất mà anh đã chuẩn bị mấy ngày hôm nay.