"Tổng giám đốc.... Ngài có.... Chuyện gì sao?" Triệu Đình Cảnh dè dặt hỏi, từ khi bước vào văn phòng, anh đã cảm nhận được không khí có chút khác lạ, không lạnh lẽo như mọi ngày, còn thay đổi như thế nào anh cũng không nói được.
Bây giờ nhìn tổng giám đốc mọi ngày luôn nghiêm túc trong công việc (thỉnh thoảng cũng có trốn việc), hiện tại trên tay anh đang cầm tập tài liệu nhưng mắt lại không đặt vào đó, dường như đang suy nghĩ việc gì đấy.
Trời mới biết mấy ngày gần đây Hàn Phong đang buồn phiền chuyện làm thế nào để khiến cho Diệp Vy đồng ý kết hôn với anh, anh cũng làm theo mọi người lên mạng để xin ý kiến, mọi người bảo nên cầu hôn cô ấy một cách lãng mạn nhất, nhưng những ý tưởng đó đều không có cái nào thuyết phục, cái gì mà chỉ cần đưa hết giấy tờ nhà đất, tài sản của mình cho cô ấy, không cần một lời nào cô ấy cũng sẽ đồng ý kết hôn với bạn, anh biết Diệp Vy không phải là người mê tiền tài hay danh vọng.
Hàn Phong lướt qua một lượt thấy không có chút nào khả thi, những ý tưởng mà anh thấy có thể áp dụng thì lại lo sợ cô sẽ không đồng ý, vì thế mà mấy ngày hôm nay Hàn Phong buồn phiền không thôi.
Hàn Phong ném tập tài liệu lên bàn, "Không có gì, cậu ra ngoài đi." Hàn Phong xoa thái dương, mệt mỏi nói.
"Vâng!" Triệu Đình Cảnh cũng không dám lưu lại, xoay người định rời đi.
"Khoan đã." Đột nhiên Hàn Phong lên tiếng.
Triệu Đình Cảnh quay người lại, "Ngài còn có gì căn dặn." Anh nghi hoặc hỏi.
"Khụ...." Hàn Phong có chút mất tự nhiên lảng tránh ánh mắt của thư ký mình, đến khi sự nghi hoặc trong mắt Triệu Đình Cảnh càng sâu, Hàn Phong mới lên tiếng, "Nghe nói cậu mới kết hôn?"
Triệu Đình Cảnh nghe Hàn Phong hỏi vậy, cậu khẽ nuốt nước bọt, đây là ý gì? Sao đột nhiên hôm nay tổng giám đốc lại hỏi chuyện này? Nếu cậu nói thật thì có xảy ra chuyện gì không? Còn nếu nói dối..... Trong mắt Triệu Đình Cảnh loé qua tia hoảng sợ, anh không dám tưởng tượng hậu quả.
Đợi một lúc lâu cũng không thấy câu trả lời, Hàn Phong nhíu mày nhìn thư ký, "Còn không mau trả lời!" Giọng nói Hàn Phong có chút lạnh xuống.
Triệu Đình Cảnh giống như sắp khóc, anh không đoán được tâm tư của tổng giám đốc nhà mình, anh chỉ cầu trời tổng giám đốc chỉ bình thường hỏi vậy thôi, khó khăn lắm anh mới lấy được vợ.
Trong đầu Triệu Đình Cảnh lúc này hiện lên hàng loạt các tình huống cẩu huyết hay xuất hiện trên phim, đến khi anh nhìn khuôn mặt càng ngày càng mất kiên nhẫn của Hàn Phong, anh dè dặt hỏi, "Tổng giám đốc muốn biết chuyện này để làm gì?"
Hàn Phong nhìn Triệu Đình Cảnh, cái nhìn lạnh lùng khiến anh khẽ rùng mình.
"Vâng.... Tôi mới kết hôn.... Được hai tháng....." Triệu Đình Cảnh liều chết nói.
Hàn Phong ngả lưng vào ghế, nghe thư ký của mình nói vậy, trong mắt anh loé qua tia sáng.
"Làm thế nào cô ấy đồng ý kết hôn với cậu?" Hàn Phong hỏi.
Lúc này Triệu Đình Cảnh không còn bình tĩnh được nữa, anh mở to mắt, lắp bắp nói, "Tổng giám đốc, ngài..... Ngài biết.... Vợ tôi sao?" Chẳng lẽ tổng giám đốc quen biết vợ anh từ trước? Bây giờ muốn hỏi vậy là để cướp người sao?
Càng nghĩ Triệu Đình Cảnh càng thấy hoảng sợ, thậm chí trong đầu anh còn suy nghĩ nếu tổng giám đốc muốn ra tay thì anh có nên rút lui không, dù sao tổng giám đốc là người anh không so nổi.
Phi!!! Anh đang suy nghĩ vớ vẩn gì vậy, làm sao anh có thể chấp tay nhường vợ mình cho người khác.
Đang lúc Triệu Đình Cảnh quyết tâm chiến đấu đến cùng thì Hàn Phong ngồi đối diện đang nhìn anh như nhìn một bệnh nhân thần kinh.
"Nếu còn không nói tiền lương tháng này coi như không có, tiền thưởng cuối năm cũng mất luôn." Hàn Phong lạnh nhạt nói.
"Tôi nói, tôi nói." Triệu Đình Cảnh vội vàng la lên, mọi thứ anh nghĩ từ nãy giờ bị anh quăng ra sau đầu, tất cả không có quan trọng bằng tiền thưởng và tiền lương.
"Tổng giám đốc, ngài phải cầu hôn cô ấy." Triệu Đình Cảnh nói, anh nghĩ đến cảnh hôm đó, vợ anh bật khóc và gật đầu lia lịa đồng ý kết hôn với anh, trên mặt Triệu Đình Cảnh hiện lên vẻ tự hào.
"Cầu hôn như thế nào?" Hàn Phong hỏi, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào thư ký, không muốn bỏ sót bấy kỳ từ ngữ nào.
Triệu Đình Cảnh đang đắm chìm vào chuyện xưa nên cũng không để ý Hàn Phong, anh mỉm cười nói, "Ngài phải tạo ra một khung cảnh thật lãng mạn, con gái thường thích dưới ánh nến, một người đàn ông đẹp trai xuất hiện, trên tay cầm một bó hoa hồng to tặng cho cô ấy, một thứ không thể nào thiếu đó là nhẫn kim cương, khi đó ngài sẽ quỳ xuống cầu hôn cô ấy, nói với cô ấy những lời tình tứ, tôi đảm bảo không có cô gái nào không đồng ý." Triệu Đình Cảnh đưa kết luận, không tin hãy nhìn anh mà xem, không phải bây giờ anh đã ôm vợ về rồi sao, nhưng nghĩ đến chiếc nhẫn kim cương mà anh đã tốn mất nửa năm tiền lương của mình, trong lòng Triệu Đình Cảnh lại đau như dao cắt.
Hàn Phong nuốt những lời nói của Triệu Đình Cảnh, anh có chút suy tư, thật sự làm như vậy sẽ thành công sao?
Hàn Phong lại lên mạng tìm hiểu lần nữa, anh thấy nếu áp dụng theo cách này thì % là thành công, % còn lại thì là do người đàn ông không đủ đẹp trai.
Đọc đến đây Hàn Phong đưa tay sờ mặt mình, với khuôn mặt này chắc có lẽ thành công.
......
Diệp Vy chống cằm nhìn người trước mặt đang hì hục ăn như sắp chết đói đến nơi, Diệp Vy không còn lời nào để nói.
Khi cô thấy có vài ánh mắt nhìn lại đây thì Diệp Vy không chịu nổi nữa, cô lên tiếng nhắc nhở người từ nãy đến giờ vẫn khua đũa không ngừng trước mặt cô, "Mày có thôi đi không, ăn từ từ thôi, người ta đang nhìn kia."
Động tác của Hân Nhi lúc này mới hơi ngừng lại, cô cầm cốc nước trên bàn, một hơi tu hết sạch.
Ăn xong Hân Nhi dựa vào ghế, thở một hơi dài thoả mãn, "Cuối cùng cũng sống lại rồi."
Diệp Vy bật cười, cô cầm cốc nước cam lên uống một ngụm, "Có ai bỏ đói mày đâu, là do mày không chịu ăn uống đúng bữa chứ."
Hân Nhi nghe vậy thì như bùng nổ, "Cái gì mà không bỏ đói tao? Không những phải làm tăng ca đến giờ tối mới về, tao lại phải thức đêm làm cho xong bản thiết kế, sáng mai lại dậy sớm chạy đến công ty, cả tháng nay không mì tôm thì cơm hộp, ai mà có thể chịu được, nhà tư bản thật bóc lột sức lao động mà." Hân Nhi tức giận nói.
"Còn nữa, tao chưa thấy tổng giám đốc nào keo kiệt như tổng giám đốc cái công ty này, nhân viên ngày ngày tăng ca nhưng không mua cho được một bữa cơm nào, xong việc cũng không mời được đi ăn, chỉ để lại một câu "Mọi người vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi" rồi đi thẳng, mày xem, thảo nào đến bây giờ vẫn còn độc thân."
Diệp Vy vừa cười vừa nhìn cô bạn thở phì phò nguyền rủa tổng giám đốc của cô sẽ mãi không tìm được người yêu.
Đột nhiên có một người đàn ông mặc bộ đồ tây đi đến, khuôn mặt mặc dù đẹp trai nhưng vẻ lạnh lùng kia khiến người khác không dám đến gần, Diệp Vy có chút nghĩ hoặc, hình như người này đang đến chỗ các cô thì phải.
Vì Hân Nhi đang ngồi quay lưng lên không thấy người đàn ông đang đến gần, vẫn hăng say nguyền rủa người đứng đầu công ty cô.
Diệp Vy thấy người đàn ông đứng sau lưng Hân Nhi, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đang nói không ngừng kia.
"Khụ...." Diệp Vy ra hiệu, đôi mắt cô đánh về phía đằng sau.
"Mày sao vậy?" Hân Nhi hỏi, "Hừ, mày đừng có cắt ngang tao, tao nguyền rủa cho anh ta đối diện với mãi mãi cũng không cứng được."
"Khụ khụ....." Diệp Vy có chút sặc.
"Vậy sao?" Đột nhiên một giọng nói rét lạnh vang lên.
Hân Nhi đang nói bỗng rùng mình, mắt cô trợn tròn, cô cảm thấy sống lưng lạnh toát, giọng nói này.... Giọng nói này.....
Hân Nhi lúc này không có can đảm quay đầu lại, trong đầu cô đang ngàn cầu vạn cầu người đứng sau lưng không phải là người mà cô đang nghĩ, nhưng giọng nói này, nó đã ám ảnh cô suốt một tháng qua, dù có hoá thành tro cô cũng nhận ra.
Cô nhìn Diệp Vy, nước mắt lưng tròng như muốn hỏi "Đằng sau tao là quái vật sao?"
Diệp Vy có chút ngơ ngác nhìn hai người, ừm, hình như có quen biết.
Hân Nhi chậm rãi quay đầu lại, đến khi khuôn mặt ngàn năm không có biểu cảm kia đập vào mắt cô, Hân Nhi hận sao lúc này không có một bà tiên xuất hiện làm cho cô biến mất khỏi cuộc đời này!!!!
"Tổng.... Tổng giám đốc...." Hân Nhi run rẩy gọi.
Diệp Vy nghe cô gọi thì sững sờ, lập tức Diệp Vy phì cười.
Hai đạo ánh mắt lập tức chiếu vào người cô, Diệp Vy thức thời ngậm miệng lại, nhưng đôi môi mím chặt và bả vai run lên lợi hãi tiết lộ tâm tình của cô lúc này.
Trong đầu Hân Nhi lúc này mắng Diệp Vy cả trăm lần, đã không giúp được gì thì thôi còn cười trên nỗi đau của người khác.
Từ Lệ Nam nhíu mày nhìn cô gái trước mặt, anh lờ mờ nhận ra đây là nhân viên của mình nhưng không biết là ai, khi anh nghe thấy cô hăng say chửi rủa mình thì có chút tức giận xen lẫn tò mò, anh muốn xem ai có lá gan như vậy.
Khi nhìn thấy Hân Nhi, Từ Lệ Nam cố gắng nghĩ nhưng không biết là ai, nhưng dù sao đi nữa anh sẽ không tha cho người đã nói xấu mình như vậy, còn bảo anh mãi mãi....
Nghĩ đến đây trong lòng Từ Lệ Nam càng tức giận, những người quen anh đều biết anh là người rất mang thù, nếu họ biết cô gái này dám nói anh như vậy, hoi cũng chỉ biết thắp cho cô một nén nhang.
"Cô là nhân viên công ty tôi đúng không? Được rồi, kỳ nghỉ của cô đã hết, lập tức đến công ty làm việc." Nói xong anh quay người dời đi, không cho cô cơ hội phản kháng.
"Khoan đã tổng giám đốc, tôi không phải nói anh đâu, anh tha lỗi cho tôi đi mà...." Hân Nhi cầm túi xách vội vàng chạy đuổi theo, trước khi đi cô không quên trừng Diệp Vy một cái.
Đến khi hai người rời đi, Diệp Vy nhịn nãy giờ như muốn bùng nổ, "Ha ha ha...." Diệp Vy đưa tay gạt nước mắt chảy ra vì cười nhiều quá, lúc này cô chỉ biết chúc bạn cô may mắn.
Diệp Vy đứng dậy thanh toán tiền rồi rời đi, khi ra đến cửa cô định gọi điện cho Hàn Phong thì thấy tin nhắn của anh, Diệp Vy nhìn thời gian, thấy được gửi từ phút trước.
Diệp Vy mở ra xem, cô thấy anh nhắn, "Bây giờ em đừng về nhà, hiện tại nhà đang sửa nên hơi ồn, em về tạm chung cư trước kia của em nhé rồi tối anh qua đón."
Hai ngày trước dưới sự dụ dỗ của Hàn Phong, Diệp Vy đã chuyển qua sống với anh, lúc cô đến thì nhà vẫn bình thường mà, có cái gì cần phải sửa đâu.
Mặc dù nghi hoặc nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, Diệp Vy gọi điện cho hai cô bạn cùng phong trước đây là Bảo Nghi và Hân Như đi dạo phố.