Cuối cùng Tiêu Chiến từ bỏ, đem miếng dán ngăn cách dán lên vùng da mẫn cảm phía sau gáy, xoay người nhìn Vương Nhất Bác cùng Naru thúc nói: "Không làm được, chỉ mới tương tác đã như vậy, muốn thu thập nguyên vật liệu càng không thể."
Vương Nhất Bác sắc mặt bất biến trả lời: "Tôi sẽ sắp xếp linh thực sư thu thập gửi đến cho cậu."
Nghe được như vậy, Tiêu Chiến chờ mong mà nhìn hắn: "Đến lúc đó tôi có thể hiện trường xem một lần không?"
Vương Nhất Bác gật gật đầu: "Có thể, hôm nay sẽ thu trân châu ngưng lộ cùng lạc ti kim ngân.
Cậu vừa lúc có thể trực tiếp mang đi."
Rất nhanh, linh thực sư cấp A do Vương thị mời đã đến, là một Omega nam tóc vàng, mới hơn ba mươi tuổi, diện mạo thực văn nhã.
Vương Nhất Bác đơn giản giới thiệu: "Đạt Thuỵ, đây là Tiêu Chiến cùng Naru."
Sau khi mọi người nhận thức nhau xong, Đạt Thuỵ hai mắt sáng rực nhìn ba cây linh thực, tay đan vào nhau đặt trước ngực, vẻ mặt xuất hiện biểu tình mơ mộng: "Đây chính là thiên đường."
Mùi trứng thối của Tiêu Chiến toả ra đã tan đi, nhóm linh thực lúc này cũng đã khôi phục thái độ bình thường, đang toả ra mùi hương chứng tỏ sự ưu tú của bản thân.
Cánh mũi của Tiêu Chiến khẽ nhúc nhích, khi Đạt Thuỵ nói chuyện, cậu ngửi được một loại mùi vị ngọt nị, là từ trên người đối phương truyền đến.
Cảm thán xong, Đạt Thuỵ cầm ba cái bình thuỷ tinh tinh xảo, chậm rãi tiếp cận ba cây linh thực.
Ba cây linh thực không có công kích Đạt Thuỵ, phi thường phối hợp.
Thấu Cốt Thảo hạ cánh hoa thon dài xuống, từng hạt trân châu trong suốt ngưng lộ lại từ trong nhuỵ hoa chảy ra, theo cánh hoa rơi vào trong bình thủy tinh.
Hồng Cầu Quả mở ra một cái miệng dưới đáy của viên cầu, phun ra dịch thể màu đỏ tươi đẹp.
Những bông hoa nhỏ trên dây đằng khúc chiết của Đoạn Trường Thảo đều hạ xuống, từ hoa tâm rơi ra từng sợi nhuỵ hoa kim sắc ngân sắc lấp lánh.
Thu xong, Đạt Thuỵ đem ba bình thủy tinh đưa cho Vương Nhất Bác, lúc đối phương đang chuẩn bị rời đi thì Tiêu Chiến đã gọi lại.
Thấy Đạt Thuỵ dừng cước bộ, Tiêu Chiến liền hỏi: " Xin hỏi ngài dùng cách gì để giao lưu cùng chúng nó vậy?"
Đạt Thuỵ chỉ chỉ sau cổ: "Khống chế tin tức tố.
Chúng nó so với ta đoán thì dịu ngoan hơn rất nhiều."
Tiêu Chiến nói cảm tạ, sau khi trở về quyết định sẽ tìm tư liệu khống chế tin tức tố bắt đầu học tập.
Đem trân châu ngưng lộ cùng kim ngân ti đưa cho cậu, Vương Nhất Bác nói: "Cậu có thể tùy thời tới luyện tập."
Tiêu Chiến cười tiếp nhận: "Vậy thì quá tốt rồi, bây giờ chúng tôi sẽ đi trước."
Vương Nhất Bác gật đầu: "Tôi cho người đưa hai người trở về, thời điểm cậu muốn tới cứ nói trước một tiếng, tôi an bài tài xế đến đón."
Nghĩ đến vị trí biệt thự, người bình thường như cậu chỉ sợ không vào được, vì thế không có cự tuyệt: "Vậy làm phiền anh rồi."
Khi rời đi, Tiêu Chiến định vị nơi này lưu vào vòng tay cá nhân.
Sau đó cậu ngồi vào ghế sau xe tìm kiếm những tư liệu có liên quan đến thu thập nguyên vật liệu linh thực để xem.
Naru vỗ vai cậu vui vẻ nói: "Wow, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị truyền ra ngoài, may mà chúng ta đem chúng đặt tại nhà Vương tổng, nếu đặt trong cửa hàng thì một chút cũng không an toàn."
Không hiểu Naru thúc đang nói về cái gì, Tiêu Chiến nghiêng đầu sang nhìn thử liền thấy trên màn hình thực tế ảo của Naru thúc đang mở ra khu tin tức.
Ba cây linh thực cấp A xuất thế!!
Nội dung bình luân dưới tin tức vô cùng phô trương.
[ Há miệng chờ dưa rụng ]: Theo nguồn tin đáng tin cậy, ba cây linh thực cấp A gửi tại công ty bảo hiểm Đế Quốc ngày hôm nay đã được lấy ra.
[ Băng qua đại dương để gặp cậu ]: Theo điều tra, hôm nay tại công ty bảo hiểm xác thật xuất hiện hương vị thần bí mê người.
[ Đam mê cái đẹp ]: Hiện tại mọi người đều đang đồn đoán xôn xao về việc ai là chủ sở hữu của ba cây linh thực cấp A trân quý này, trước mắt còn chưa kết luận được, bất quá nếu đã lấy ra, chắc chắn sẽ rất nhanh có thể biết được danh tính của vị đại gia này.
[ Truy tung ] Hiện tại đang có nhiều hào môn thế gia nguyện ý ra giá cao mua lại, cuối cùng kết quả sẽ như thế nào đây? Phải tiếp tục theo dõi mới đươc.
......
Tiêu Chiến có chút mờ mịt, nhịn không được hỏi Naru thúc: "Linh thực cấp A thật sự rất quý giá sao?"
"Đương nhiên, chúng nó toàn thân đều là bảo, hiệu dụng phi thường cao, nguyên vật liệu đứng đầu để điều trị thời kỳ xao động và rối loạn tin tức tố của Alpha và Omega" Naru nhanh chóng giải đáp, sau đó lại nói tiếp "Không chỉ như vậy, ngoài giá trị dược liệu, nếu lấy nguyên vật liệu của linh thực cấp A chế thành hương chế phẩm khác, hiệu quả rất kinh người."
Tầm mắt Tiêu Chiến từ màn hình dời đi: "Nếu như vậy, nguyên vật liệu giá cả khẳng định rất cao, trân châu ngưng lộ cùng kim ngân lạc ti phải xử lý như thế nào đây? Trực tiếp bán sao?"
Naru hơi suy tư: "Bán đi, trong tiệm không cần tiếp tục chi trả phí cho công ty bảo hiểm nữa, có thể dư ra một số tiền, nhưng cửa hàng nhiều năm không có trang hoàng lại, so với các cửa hàng khác kém rất nhiều, nên tích cóp chút tiền trang hoàng đi."
"Bất quá đến chợ đen bán đi, nếu chúng ta trực tiếp bán sẽ khiến cho bên ngoài đều biết linh thực cấp A đang ở cửa hàng của chúng ta, từ công ty mua bán tin tức có thể tra ra cửa hàng này đang ở trong tay con, Tiêu Viễn sẽ......"
Ngưng lại một chút Naru mới tiếp tục nói, âm thanh giảm đi rất nhiều: "Tạm thời không tiết lộ ra ngoài sẽ tốt hơn."
Hiểu rõ ý tứ của Naru thúc, Tiêu Chiến nghĩ nghĩ: "Thúc giúp con tìm một người luật sư, con muốn cùng Tiêu gia đoạn tuyệt quan hệ."
Ba Tiêu thái độ quá rõ ràng, chỉ cần cậu không đồng ý xin hệ thống phân phối kết hôn, liền sẽ không cần cậu nữa, còn không bằng trực tiếp đoạn tuyệt.
Miễn cho về sau lại xuất hiện tranh chấp tài sản.
Naru không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ dứt khoát như vậy: "Con quyết định rồi?"
Tiêu Chiến gật đầu: "Đúng vậy, con muốn mau chóng giải quyết cho xong chuyện này."
Naru đánh giá cậu một chút, bảo đảm thái độ của cậu là thật sự nghiêm túc, không phải do giận dỗi.
Ông cùng một vị bằng hữu làm trong ngành luật liên lạc, sau khi kết thúc cuộc gọi lại nói: "Cùng song thân đoạn tuyệt quan hệ, yêu cầu hai bên gặp mặt xử lý thủ tục."
Tiêu Chiến cũng hiểu muốn đi tới một bước kia thì chắn chắc phải gặp lại những người đó, cậu khẽ thở dài nói: "Vậy trực tiếp đi Tiêu gia, hẳn là bọn họ đều đang ở nhà."
·
Bầu không khí đình trệ lúc sáng Tiêu Chiến để lại sớm đã biến mất, hiện tại Tiêu gia phi thường náo nhiệt.
Trong đại sảnh, quản gia người máy vội tới vội đi bố trí tiệc sinh nhật, Tiêu Ngạo ở một bên chỉ huy, em út ở bên cạnh ngẫu nhiên phát biểu ý kiến.
Lúc này Tiêu Viễn cùng Triệu Hàm ngồi trên sô pha, Tiêu Viễn xem tin tức, Triệu Hàm mặt mang ý cười mà nhìn hai đứa con trai của mình, thần sắc vô cùng tự hào.
"Linh thực cấp A!" Tiêu Viễn đột nhiên hô nhỏ.
Triệu Hàm lập tức quay đầu nhìn về phía màn hình thực tế ảo trước mặt Tiêu Viễn, sau khi xem xong liền ôm lấy cánh tay của ông mà nói: "Nếu có thể lấy được chúng, cửa hàng của Tiêu khẳng định danh khí sẽ càng cao."
Tiêu Viễn gật đầu tán đồng: "Ta thử điều tra tin tức một chút, tranh thủ bắt được vào tay."
Khi Tiêu Chiến mang theo luật sư đến trước cửa lớn của Tiêu gia, đại sảnh đã hoàn toàn thay đổi hình dạng trước đó, không khí tràn ngập vui mừng, bốn chữ HAPPY BIRTHDAY TO YOU ở giữa đại sảnh đặc biệt lớn, bước vào liền đập vào mắt.
Người đầu tiên phát hiện ra cậu chính là Tiêu Ngạo, gương mặt tươi cười của cậu ta liền u ám xuống: "Mày sao lại trở về?"
Tiêu Chiến cũng không trả lời, hướng luật sư giới thiệu hai người đang ngồi trên sô pha: "Đây là ba và mẹ kế của tôi."
Triệu Hàm nhìn thấy Tiêu Chiến cùng một người đàn ông đang hướng bên này đi tới, lôi kéo cánh tay của Tiêu Viễn, cười nói: "A Chiến đã trở lại, nó khẳng định đã suy nghĩ rõ ràng."
Ba Tiêu hừ nhẹ: "Không biết trời cao đất dày, cho rằng thành niên cánh cứng rồi muốn làm gì thì làm sao? Không có ai nuôi, nó ở bên ngoài một ngày cũng không sống nổi."
Khi ông dứt lời, Tiêu Chiến cũng vừa vặn đi đến, cậu mời luật sư ngồi xuống ghế sô pha đối diện hai người kia, chính mình cũng ngồi bên cạnh.
Sắc mặt Tiêu Viễn không quá đẹp, không thèm bắt bẻ Tiêu Chiến mà nhìn về phía người đàn ông tinh anh mặc tây trang giày da lịch sự hỏi: "Đây là...?"
Luật sư trực tiếp lấy ra hai phần đơn từ, thái độ ôn hoà trả lời: "Xin chào, tôi là luật sư đã nhận được sự uỷ thác của Tiêu Chiến - Tiêu tiên sinh, tới đây nhằm mục địch giúp Tô tiên sinh cùng Tiêu gia xử lý thủ tục đoạn tuyệt quan hệ."
Phòng khách chớp mắt một cái thoáng chốc trở nên an tĩnh, Tiêu Ngạo từ sau khi Tiêu Chiến tiến vào vẫn luôn ngóng lỗ tai theo, lúc này nghe được những lời này, đôi mắt xoát cái liền trợn lớn, không thể tin tưởng mà nhìn Tiêu Chiến.
Đứa em út cùng cậu ta biểu tình không sai biệt mấy.
Triệu Hàm ngẩn người, không khống chế được biểu tình mà lộ ra ý cười, lại rất nhanh giấu đi.
Ba Tiêu tức giận, đột nhiên nhìn về phía Tiêu Chiến mắng: "Mày mời luật sư về nhà làm gì?"
Tiêu Chiến ngữ khí bình thản: "Xử lý thủ tục đoạn tuyệt quan hệ, người không phải đã nói như vậy sao? Hiện tại ký tên vào đơn này liền sẽ không có quan hệ với đứa con trai này."
Ba Tiêu tức đến không nói thành lời: "Mày...!mày...".
Cậu cười cười: "Tôi sẽ không ký tên xin hôn phối, còn muốn làm phiền người ký tên vào đơn đoạn tuyệt quan hệ."
Luật sư rất phối hợp, đem đơn từ đưa tới trước mặt Tiêu Viễn.
Ba Tiêu nhìn chằm chằm Tiêu Chiến: "Mày thật sự nguyện ý? Sau khi đoạn tuyệt quan hệ, mày cho dù chết ở trước mặt tao thì tao cũng sẽ không quan tâm."
Tiêu Chiến gật gật đầu.
Tiêu Viễn thấy cậu dứt khoát như thế, hừ mạnh một tiếng, cầm lấy bút chuẩn bị ký tên.
Luật sư lúc này mới nói: "Xin chờ một lát, kế tiếp toàn bộ quá trình sẽ ghi hình và lưu lại, để bảo đảm hai bên đã đoạn tuyệt quan hệ trong hoà bình, không tồn tại hành vi cưỡng chế ép buộc."
Sau khi trưng cầu ý kiến của hai bên, luật sư mở ra vòng tay ấn vào một cái nút, nhìn về phía Tiêu Chiến hỏi: "Tiêu Chiến, ngài tự nguyện cùng Tiêu gia đoạn tuyệt quan hệ có phải không?"
Tiêu Chiến kiên định trả lời: "Đúng vậy."
Luật sư hỏi sang ba Tiêu: "Tiêu Viễn, ngài đồng ý cùng Tiêu Chiến đoạn tuyệt quan hệ không?"
Ba Tiêu điều chỉnh tư thế, ngồi ngay ngắn trên sô pha hướng luật sư trả lời: "Mặc dù quyết định như thế ta rất khó chịu, bất quá ta tôn trọng lựa chọn của nó."
Tiêu Chiến giương mắt nhìn phòng khách đang được trang hoàng mà cười lạnh: "Người rất khó chịu sao? Còn tưởng người đang vui vẻ chuẩn bị cùng Tiêu Ngạo mừng sinh nhật nha?"
Tiêu Viễn sắc mặt khẽ biến, nhưng không đợi ông trả lời, Tiêu Chiến đã tiếp tục hỏi: "Tiêu tiên sinh biết sinh nhật tôi là ngày nào sao?"
Tiêu Viễn nhíu nhíu mi mắt: "Là mấy ngày trước, vừa mới qua."
Tiêu Chiến nhướng mày: "Cụ thể là ngày nào nha? Là ngày hay là , Tiêu tiên sinh có thể nhớ rõ không?"
Tiêu Viễn nghẹn lại một cái, không biết trả lời thế nào, Triệu Hàm thấy thế liền đi tới gần ông, muốn nhắc một chút nhưng lại bị Tiêu Chiến nhìn bà cười một cái.
Cậu nhìn ba Tiêu: "Không phải cũng không phải , là ngày , Tiêu tiên sinh nếu như thật sự biết liền có thể trả lời.
Trên thực tế, sinh nhật của tôi ngày nào người cũng không hề biết.
Không thèm để ý thì cứ nói thẳng ra, đừng giả bộ nói cái gì mà cảm thấy khó chịu, nghe rất buồn cười."
Sắc mặt Tiêu Viễn dần trở nên khó coi, cố kỵ toàn bộ quá trình đang được ghi hình, chỉ có thể nhịn xuống mà thở ra một hơi.
"Khi con còn nhỏ ta đã vì con hao tốn nhiều tâm huyết, bởi vì tin tức tố của con luôn rất khó ngửi mà người một nhà đều nhận hết cười nhạo.
Vì vậy yêu nhiều nhưng cũng tiêu thất ít nhiều."
Tiêu Chiến nhìn ông thích diễn kịch liền thu liễm nét cười trên mặt, thanh âm ảm đạm: "Thực xin lỗi.
Sau khi Tiêu tiên sinh ký tên xong, tôi cùng Tiêu gia hết thảy đều không còn quan hệ, Tiêu gia không cần phải xấu hổ vì một Omega thối nữa đâu."
Nói xong, Tiêu Chiến quay sang hỏi luật sư: "Có thể ký tên rồi đúng không? Tôi không muốn rơi nước mắt trước mặt nhiều người."
Luật sư liếc cậu một cái, gật gật đầu: "Mời hai vị ký tên, sau khi ký tên thì thủ tục cũng hoàn thành, hai bên sẽ không còn quan hệ gì nữa."
Nghe luật sư nói xong, Tiêu Chiến quyết đoán ký tên, Tiêu Viễn thấy cậu ký, cũng không này nọ nữa, liền cầm bút lên ký tên.
Luật sư đem đơn từ thu lại: "Trong vòng giờ, hai vị sẽ nhận được hộ khẩu mới."
Tiêu Chiến hướng luật sư nói cảm tạ, lại hướng Tiêu Viễn tạm biệt, sau đó cùng luật sư rời đi.
Tiêu Ngạo ngơ ngác mà nhìn theo bóng dáng cậu, bởi vì quá mức kinh ngạc, một câu cũng chưa kịp nói.
Tiêu Viễn thả người dựa vào sô pha, thần sắc có chút mạc danh kỳ diệu.
Triệu Hàm thực vui vẻ, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của ông, trong mắt lộ ra một tia không cam lòng: "Anh đừng khó chịu, A Chiến khả năng chỉ là nhất thời xúc động, sau này có thể sẽ trở về Tiêu gia mà."
Tiêu Viễn trầm giọng nói: "Không có khả năng, đời này nó đừng nghĩ trở về!"
Trong mắt Triệu Hàm ý mừng chợt lóe: "Vậy anh còn suy nghĩ chuyện gì?"
Ngữ khí Tiêu Viễn lúc này mang theo nghi hoặc: "Nó vì cái gì dám cắt đứt quan hệ? Một đứa còn chưa tốt nghiệp cao trung, hoàn toàn không có nơi nào nhận."
Nhớ đến bộ dáng sảng khoái rời đi của Tiêu Chiến khi đó thì Triệu Hàm liền nghĩ tới vấn đề này: "A Chiến đã tuổi, hẳn là tiếp quản di sản của chị để lại rồi."
Tiêu Viễn sực nhớ ra: "Lúc trước Lãnh Phỉ Hạnh vì tìm cách trị liệu tin tức tố của nó đến nhà ở cũng bán, cơ hồ đem tiền tiết kiệm dùng hết, để lại cho nó tiền nhiều lắm cũng không quá mười vạn.
Nó cho rằng một chút tiền đó đủ cho nó xài cả đời? Rồi sẽ có lúc nó phải hối hận!".