Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, hô hấp theo bản năng đều ngừng lại.
Cậu thật sự đã xuyên vào quyển sách kia sao?
Ánh mắt Vương Nhất Bác lại dừng ở trên mặt cậu, thật nhanh liền cho đáp án: "Không quen biết.
"
Trút được nỗi lo lắng, Tiêu Chiến thở ra một hơi, nở nụ cười, nhỏ giọng nói thầm: "Không quen biết thì tốt rồi.
"
Nhưng ở trong đầu cậu liền rất nhanh tự hỏi, lấy tuổi tác Vương Nhất Bác, hiện tại nếu không quen biết Triệu Kỳ, như vậy rất có thể không phải quyển sách kia.
Nhưng mà cậu không có hoàn toàn chắc chắn, rốt cuộc trong sách Vương Nhất Bác kết hôn với Triệu Kỳ cũng không phải bởi vì cảm tình, chỉ là vì báo đáp ân tình mà thôi, cho nên hoàn toàn có khả năng vừa mới nhận thức liền kết hôn.
Nếu như đây thật sự chính là thế giới trong quyển sách kia, như vậy hai người cũng sẽ mau quen biết thôi.
Cậu chỉ cần chú ý Vương Nhất Bác một chút, sớm muộn cũng sẽ biết rốt cuộc phải hay không.
Cuối cùng Tiêu Chiến mới đem vân tay lăn vào hiệp ước rồi cười nói: "Bây giờ anh có thể cho người đem chúng nó mang đi rồi, hôm nay tôi sẽ đi theo để biết nơi ở của bọn chúng".
Vương Nhất Bác gật đầu, sau đó hai gã bảo tiêu nhanh chóng tiến vào đi đến bên cạnh ba hộp phòng hộ, chuẩn bị đem linh thực mang đi.
Một tên bảo tiêu cắt tóc đầu đinh chạm tay vào nắp hộp đang chuẩn bị đóng lại, cành khô của Hồng Cầu Quả đột nhiên hướng gã uốn lượn, những sợ tơ mềm mại trên bề mặt viên cầu đỏ đều cương cứng lên giống như ngân châm, hướng tay gã đâm tới.
Cánh hoa của Thấu Cốt Thảo màu trắng thon dài, cùng với lạc ti kim ngân mỏng manh của Đoạn Trường Thảo, đồng thời đều hướng tay gã tấn công.
"Cẩn thận!" Tên bảo tiêu còn lại gấp gáp hô.
Tên bảo tiêu đầu đinh nhanh chóng thoái lui về phía sau, né tránh công kích của ba cây linh thực, trong thoáng chốc trên trán gã toát ra một tầng mồ hôi lạnh
Tiêu Chiến bỗng nhiên cảm thấy mùi hương dễ chịu trong không khí đã phai nhạt rất nhiều.
Cậu tò mò mà nhìn ba cây linh thực, quá kỳ lạ.
Naru thở nhẹ: "Thật hung dữ.
"
Vương Nhất Bác không hoảng loạn mở miệng: "Linh thực cấp A có tính cách rất biệt lập, ý thức lãnh địa cũng rất mạnh, chúng nó hữu ích cũng có độc, rất nguy hiểm.
Cậu có thể hỗ trợ đóng nắp hộp lại không?"
Tiêu Chiến nhìn về phía hắn, lại nhìn hình dạng cầu gai của Hồng Cầu Quả: "Để tôi thử xem.
"
Cậu đến gần hộp phòng hộ, ba cây linh thực bộ dáng hùng hổ giờ đây hoàn toàn thay đổi, khôi phục hình dáng như trước, trên bên mặt viên cầu đỏ những sợi tơ đã trở nên mềm mại hướng về phía cậu rung rinh.
Đôi mắt của Tiêu Chiến cười đến híp lại thành hai đường cong, tuy rằng không có ngôn ngữ, cũng không có nhiều giác quan cảm thụ như con người, nhưng từ trạng thái của linh thực, cậu cũng có thể biết linh thực thật sự thích mình.
"Ngoan ngoãn một chút nha, chúng ta đổi nơi ở mới.
"
Khi làm thực nghiệm, Tiêu Chiến cũng thường thường nói chuyện với vật mẫu, làm chúng nó không sợ hãi, tốt hơn còn hy vọng những biến hoá mới.
Cậu đưa tay tới nắp hộp, ba cây linh thực vô cùng an phận, một chút trở ngại cũng không có, nắp hộp phòng hộ thuận lợi đóng lại.
Hai gã bảo tiêu lại lần nữa tiến lên nâng hộp phòng hộ cầm trên tay.
Bốn chiếc siêu xe chạy ở trên đường, một trước một sau là xe bảo tiêu, ba người Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cùng Naru thúc ngồi chung trong chiếc xe ở vị trí thứ hai, chiếc xe phía sau bọn họ chở ba cây linh thực.
Tiêu Chiến ngồi ở ghế sau xe, trong xe phi thường an tĩnh, cậu có chút không được tự nhiên.
Trừ bỏ phòng thí nghiệm, cậu thực không thích khi có hai người trở lên mà bầu không khí lại quá mức an tĩnh, không nói chuyện sẽ làm cậu cảm thấy khó chịu.
Sau đó cậu lại đưa mắt đánh giá Vương Nhất Bác đang ngồi bên cạnh, có vẻ như hắn đang xử lý công việc, tầm mắt luôn nhìn trên màn hình thực tế ảo, thần sắc chuyên chú nghiêm túc.
Thành thục trọng ổn, trông thật đẹp trai!
Nghĩ đến tên của hắn, tim Tiêu Chiến lại đập nhanh hơn một chút, nếu thật là vị tổng tài nhà giàu xấu số trong sách kia thì phải làm sao bây giờ?
Đương nhiên là phải bắt lấy nha >_.