- A? Cái gì kiểm tra? Ngọc thể của bổn cung có hay không các ngươi cũng muốn chạm vào? - Thiên Hi ôm cơ thể nhìn anh cùng viện trưởng. Mặt viện trưởng co quắp, kia thiếu phu nhân nói cái gì bổn cung? Cái gì ngọc thể?
- Ông thấy chưa? Cô ta mở miệng là bổn cung, đem cô ta đi kiểm tra đi! Các ngươi nhất định đem cô ta chữa thành điên rồi! - Tử Hiên gào lên, lần đầu tiên anh tức giận như vậy, con mẹ nó, cô ta chọc anh điên rồi.
- Vâng... Vâng...- viện trưởng lau mồ hôi hột, kêu người đưa cổ đi khám sức khoẻ toàn thân
Tử Hiên sau khi phát tiết cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh ngồi xuống tao nhã uống trà. Khoảng phút sau Thiên Hi trở lại, anh nhìn thấy cô thì hốt hoảng, mắt cô đỏ ửng, môi mím chặt
- Cô... Cô làm sao vậy?
- Tên tiện nhân,dám kêu người đem mấy thứ ghê tởm kia chạm vào thân thể ta, ngọc thể của ta bị các ngươi chạm vào hết rồi, hức...hức... - nói xong, không kìm được mà khóc ô ô lên. Cô sống lại ở nơi này đã không gặp được phụ hoàng cùng mẫu thân,không gặp được tỷ muội,cùng huynh đệ thì thôi đi. Mới tỉnh lại đã bị hạ nhân chạm từ trên xuống, còn gắn mấy thứ kia vào người, ngọc thể bị chạm qua, nếu thiên hạ biết được, cô như thế nào lấy chồng?
- Cô... Chỉ là kiểm tra thôi mà? Cô khóc cái gì? - thấy cô vẫn khóc thút thít, anh vội vàng bước lại,tay chân luống cuống, anh chưa dỗ con gái bao giờ, bây giờ làm sao? Vẫn là đem cô gái nhỏ ôm vào trong lòng
Viện trưởng sợ hãi chạy vào
- Thiếu phu nhân.... Cô... Còn chưa kiểm tra... xong... - nhìn thấy cảnh kia,viện trưởng giọng nhỏ dần rồi im lặng hẳn, ông bối rối, thế là ngượng ngùng bước ra. Tử Hiện đang ôm cô nghe thấy tiếng viện trưởng thì mặt đỏ lên, không biết làm sao, anh liền giả vờ không nghe thấy gì, tiếp tục ôm lấy cô.
Khóc một hồi cô mới thôi, đẩy anh ra thì áo anh đã ướt một mảng lớn, cô ngượng ngùng lấy khăn giấy lau cho anh
- Mặc dù không muốn nhưng ta... Ta xin lỗi... Vì đã làm ướt áo ngươi... Ta... - Thiên Hi mím mím môi,lại không nói cái gì,tiếp tục lau áo. Anh nhìn cô có chút ngẩn ngơ, lần đầu tiên anh nhìn cô gần như vậy, mái tóc đen xõa xuống như thác nước, miệng nhỏ hơi bặm, đôi mắt to tròn còn vương nước, da trắng hồng, mịn màng mềm mại, hai cái má có chút phụng phịu, trông dễ thương chết đi được, anh nhịn không được véo một cái
- Ngươi dám véo má ta, có tin hay không ta...
- Im miệng, chúng ta về...
- Về đâu? - cô thắc mắc, không nghĩ ra là cô có nhà,anh cầm lấy tay cô kéo đi
- Nhà! Cô không định về nhà sao?
- Nhà tôi à?
- Là của tôi!
- Về nhà anh làm gì? - nghe cô hỏi thế anh đứng lại nhìn cô chăm chú, sau đó nói
- Tôi là chồng cô, không về nhà tôi chẳng lẽ đem cô ra bãi rác? - Nghe anh nói, thế giới quan của cô thoáng chốc sụp đổ, cô có phu quân? Tên hạ nhân này là phu quân của cô? Cái... Gì đang xảy ra???
Thấy cô đơ người, anh tiếp tục kéo cô đi
- Lục Thiếu.... - viện trưởng hốt hoảng chạy lại,miệng thở hồng hộc
- Lục thiếu... Kết quả kiểm tra
- cơ thể bị làm sao à?
- Không... Cơ thể hoàn toàn bình thường, không có bất cứ vấn đề gì,chỉ là vấn đề thiếu phu nhân luôn miệng nói bổn cung vẫn chưa tìm ra nên cần kiểm...
- Không cần, như vậy là được rồi, tôi đưa cô ấy đi trước
- Vâng vâng...
Anh định kéo cô đi thi thấy cô không nhúc nhích, quay lại thì thấy cô co chân lại, mũi đỏ ủng, môi mím chặt
- Lạnh?
- Ân...
Cô gái nhỏ này có bị ngốc hay không? Lạnh cũng không nói, anh đem áo khoác cởi ra, choàng lên người cô, may mà cô chỉ làm ướt áo sơ mi....