Tác giả: Luna Huang
Đến đêm, trời đêm nay không trăng không sao rất thích hợp để làm chuyện xấu. Cả Diệp phủ chìm vào trong tĩnh lặng, xung quanh ngoại trừ tiếng gió cùng tiếng dế kêu thì không còn bất kỳ âm thanh gì khác.
Có một bóng đen lén la lén lút chạy từ khố phòng Diệp phủ chạy đến Nghi Thủy viên. Người đó lại gặp một người khác đang đứng trước phòng Diệp Cẩn Huy an bài cho Kha ma ma.
Hai người dùng mắt trao đổi xong liền cầm một ống trúc không ngắn không dài chọc thủng một lỗ nhỏ trên cửa phòng, rồi thổi khói mê vào. Đợi một chút liền dùng khăn che mũi đẩy cửa tiến vào trong.
Ngay lúc này đột nhiên có một loạt tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến ròi dừng lại ở trước cửa phòng. Hai người kia vì bất ngờ mà không kịp tránh né. Đang tối tĩnh mịch lại một trận mang quang của đèn lồng truyền đến khiến họ nâng tay lên che mặt lại.
Diệp Nghêu nhìn thấy cảnh kia liền cao giọng hạ lệnh: "Người đến, mau bắt hai tiện tỳ này trói lại cho ta."
Bách Hợp cùng Hải Đường vội vã quỳ dưới đất dùng đầu gối đi đến bên chân Diệp Nghêu cầu xin tha thứ: "Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng."
Bọn họ nhận được tin hôm nay Diệp Cẩn Huy không trở về phủ, Diệp Nghêu lại bận rộn đến quân doanh nên mới đám hành động. Nếu không phải vì hai lần đều thất bại thì cũng không cần họ giở lại thủ đoạn cũ. Vì sao giờ lại thành như vậy?
Diệp Nghêu hạ mắt nhìn hai tỳ nữ khóc lóc không hề động tâm mà càng hung hăng hơn đá cho mỗi người một cái: "Nói vì sao các ngươi làm như vậy? Nếu nói ta sẽ chừa cho các ngươi con đường sống."
Diệp Cẩn Huy bên cạnh hừ một tiếng: "Ta tự hỏi mẫu thân cùng Kha ma ma bình thường đối với các ngươi không tệ. Hôm nay các ngươi làm như vậy còn mặt mũi cầu xin tha mạng?"
"Khương Văn." Diệp Nghêu lạnh lùng gọi một tiếng.
Khương Văn bên cạnh bước đến ôm quyền cúi người: "Có học trò."
"Chuyện này giao cho ngươi." Nói xong Diệp Nghêu phất tay áo rời đi.
Khương Văn lạnh mắt nhìn hai nữ tử rồi hạ lệnh cho người trói họ lại mang xuống từ từ thẩm tra. Hai nữ nhân luôn miệng xin tha cực kỳ ôn ào liền bị nhét khăn vào miệng mang đi.
Diệp Cẩn Huy cúi người ôm quyền hướng Khương Văn nói: "Đa tạ Khương công tử tương trợ." Nếu hôm đó hắn ở trong phòng nhờ Diệp Nghêu cùng mình hợp tác, không có Khương Văn vô tình nghe được tán thành Diệp Nghêu còn lâu mới tin tưởng kế hoạch của một phá gia chi tử như hắn.
"Diệp thiếu quá lời rồi, đây là chuyện nên làm." Khương Văn cũng cung kính ôm quyền cúi người.
"Không còn sớm, người của Khương công tử còn thương vẫn là sớm trở về nghỉ ngơi." Diệp Cẩn Huy tùy không có hảo cảm với Khương Văn nhưng được người ta giúp cũng phải thể hiện một chút lòng thành.
"Diệp thiếu cũng vậy." Khương Văn nói xong xoay người rời đi. Trên đường về Lê viên đi ngang Nghênh Xuân viện. Hắn dừng chân đứng đó rất lâu mới trở về.
Chuyện này êm gọn chỉ giải quyết trong một đêm, thần không biết quỷ không hay.
Sáng hôm sau, Diệp Cẩn Huyên vừa tức dậy liền gọi ra phòng ăn chung cùng dùng điểm tâm. Nàng vẫn đơn giản một thân thuần sắc, cài hoa nhỏ ôm Vô Sự đến phòng Hồ thị.
Lúc này Hồ thị cũng là vừa bước ra khỏi phòng hai người cùng nhau đến tiền thính. Hai mẫu nữ đến sớm nhất nên vẫn ngồi đó đợi.
Diệp Cẩn Huyên mang mạn che mặt tránh có người bảo nàng phá hỏng khẩu vị. Nàng bế Vô Sự lên lắc qua lắc lại trước mặt, cười khúc khích. Hồ thị thấy nữ nhi vui vẻ cũng là cao hứng quên mất bên mình thiếu hết hai nha hoàn.
Kha ma ma bên cạnh hầu hạ, tuy tướng đi vẫn có chút kỳ quái nhưng dùng dược của hoàng cung nên vết thương cũng khỏi rất nhanh. Nàng nhận lấy ấm trà châm cho Hồ thị cùng Diệp Cẩn Huyên.
Lát sau mọi người đến đông đủ liền cùng nhau đến phòng ăn chung. Trên bàn ăn Diệp Nghêu đặc biệt hứng cười không khép được mồm tuyên bố: "Huy nhi, năm sau là thi khoa cử ngươi cũng tham gia đi."
Hồ thị nghe được lập tức tái mặt nhìn Diệp Cẩn Huy rồi lại nhìn Diệp Nghêu hỏi: "Lão gia, Huy nhi hắn, hắn có được không?"
Diệp Cẩn Huyên cùng Diệp Cẩn Huy thụ sủng nhược kinh nhìn nhau trấn trối không khép được mồm. Vì sao đột nhiên Diệp Nghêu lại nói như vậy?
"Hắn không được thì ai được đây." Diệp Nghêu cười ha hả bảo Khương Văn kể lại chuyện hôm qua.
Rốt cuộc thì hắn cũng dát vàng đầy mặt rồi. Qua sự kiện trên mới cảm thấy Diệp Cẩn Huy là giấu tài chứ không phải phá gia chi tử như đã thấy. Lần này hắn phải một lượt lấy lại hết mặt mũi.
Kha ma ma nghe được giải oan vội quỳ xuống cảm tạ từng người, nước mắt rung rưng xúc động.
"Đứng lên đi." Diệp Nghêu ôm lấy vai Hồ thị cười nói: "Lúc đó ta giận đến hồ đồ, giờ mọi chuyện đã rõ, nói không chừng cũng là các nàng hạ độc nàng."
"Tạ ơn lão gia, giúp Kha ma ma giải được oan là được rồi." Hồ thị kinh ngạc lại vui mừng nói: "Huy nhi a, ngươi nên nghe lời phụ thân thôi, Diệp gia có thể oai tông diệu tổ rồi." Nàng mặc kệ luôn hai nha hoàn phản chủ, tâm trạng nàng lúc này đặt hết vào hài tử nhà mình.
"Chúc mừng phụ thân, chúc mừng đại ca." Diệp Cẩn Liên, Diệp Cẩn Linh cùng đồng thanh.
Diệp Cẩn Ninh giấu vẻ không vui dưới đáy lòng nở một nụ cười khuynh đảo nhân tâm: "Hóa ra đại ca là giấu tài, hiện cách khoa cử rất gần, muội chúc đại ca thị đậu khoa cử, rạng danh tổ tông."
Diệp Cẩn Huyên lập tức buông đũa xuống phản đối: "Không được, đại ca không thể làm quan." Mắt nàng lúc này lạnh lùng không một tia ôn độ.
Diệp Cẩn Huy làm quan thì phải phò trợ một trong ba vương tử mới có thể tại chức lâu dài. Nàng trọng sinh càng khôn luân dịch chuyển có một số chuyện không theo ý muốn. Cho dù theo ai cũng là nguy hiểm, mất mạng.
"Làm càn, ta bảo hắn làm quan không phải ngươi." Diệp Nghêu tuy là quát nhưng cũng không ảnh hưởng tâm trạng vui vẻ hiện tại.
Diệp Cẩn Huy cũng biết trước sẽ có ngày này rồi, nhưng vì mẫu thân, vì muội muội không thể không nhờ Diệp Nghêu giúp đỡ. Tả thị làm việc quá kỹ lưỡng không thể tìm được một dấu vết nào.
Đôi mày nhíu chặt hắn nói: "Phụ thân, lời của muội muội cũng là lời nhi tử muốn nói."
Mắt Khương Văn lóe lên nhiều hơn một tia kinh ngạc hỏi: "Vì sao Diệp thiếu lại nói vậy? Đại nhân cùng nhị phu nhân rất hy vọng người thi khoa cử vì quốc gia lập công."
Diệp Cẩn Huy nhìn Khương Văn liền mát mẻ: "Chẳng phải Khương công tử cũng như vậy sao, hoàng thượng ban cho chức nhất phẩm đới đao thị vệ cũng đã từ chối sao?"
Khương Văn á khẩu, do hắn có nỗi khổ khó nói ra mới từ chối. Nếu như Diệp Cẩn Huy cũng giữ được chỗ đứng trên triều đình đối với Diệp Nghêu mà nói là oai tông diệu tổ. Lại nói có thể cùng đám quan lại trong triều khoe mẽ một phen. Vì lý do gì thà làm thiếu gia hoàn khố cũng không làm mệnh quan triều đình?
"Các ngươi..." Diệp Nghêu đã có chút không vui, nạt nộ cũng to tiếng hơn.
Tả thị giận đến đen mặt nghe được Diệp Cẩn Huy cùng Diệp Cẩn Huyên nhổ râu hùm mới hoà hoãn lại lên tiếng: "Huy nhi không nên cãi lời phụ thân, ngươi chơi mười tám năm đến nay cũng nên góp chúc sức lực rồi."
"Huy nhi, nghe lời mẫu thân ngoan ngoãn thi khoa cử. Muội muội người không hiểu chuyện không nên nghe nàng." Hồ thị nhẹ giọng khuyên nhủ Diệp Cẩn Huy. Hài tử này của nàng chính là cứng đầu cứng cổ chỉ thích làm theo chính mình.
Diệp Nghêu không hề cho mặt mũi mắng: "Ngươi xem, Huyên nhi đã như vậy rồi ngươi suốt ngày không nên thân sau này làm sao nuôi dưỡng nàng."
"Phụ thân, nữ nhi không cần đại ca nuôi dưỡng chỉ hy vọng đại ca có thể làm việc mình thích." Diệp Cẩn Huyên không chịu thua há mồm đáp trả.
"Hắn thích ăn chơi cả đời cũng để cho hắn làm theo mong muốn của mình sao?" Diệp Nghêu vỗ mạnh bàn, tất cả đều buông hết chén đũa xuống không dám cầm lên.
Diệp Cẩn Huy rút chiết phiến ở thắt lưng ra gác chân chữ ngũ lấy lại vẻ bất cần đời của mình: "Muội muội thật ngoan lúc nào cũng hiểu ta nhất, sợ là bữa cơm này không còn khẩu vị tiếp tục ăn rồi, ta trước đến Túy Hương lâu tìm mỹ nữ bồi tìm hứng thú. Mọi người chậm dùng." Dứt lời hắn đứng dậy tiêu sái ra ngoài.
Diệp Nghêu tức đến râu tóc dựng lên quát hắn dừng lại nhưng hắn vẫn bước về trước đến đầu cũng không quay lại. Diệp Cẩn Huyên ôm lấy Vô Sự đứng dậy nói: "Phụ thân, ngươi ép uổng đại ca hắn vờ thi không đậu vậy càng mất mặt hơn, nữ nhi cũng trở về viện đây." Nói xong nàng cũng bỏ đi.
Hai kiếp làm người lần đầu nàng chống đối Diệp Nghêu công khai như vậy. Nhưng vì tính mạng của Diệp Cẩn Huy không thể không làm vậy. Hoàng thất không một người tốt.
Diệp Nghêu tức giận bỏ luôn bữa ăn đứng dậy. Mọi người cũng đứng dậy theo, chỉ còn mỗi mình Khương Văn ngồi nhìn bàn ăn đầy thức ăn chưa từng có người đụng đũa.