Tác giả: Luna Huang
Diệp Cẩn Huyên một mình trở về Nghênh Xuân viện, cùng Hồ thị dùng qua bữa rồi trở về phòng nghỉ ngơi. Nàng nằm sấp trên giường đối diện với Vô Sự. Giọng nói nhẹ nhàng đầy nghi vấn không to không nhỏ vang lên.
"Ngươi nói xem sau hai chuyện không thành liền có đến chuyện gì nữa không?"
Gâu gâu...
"Ta thực sự nghĩ không ra các nàng làm sao có thể thất thanh thất sắc có thể vu oan Kha ma ma, độc hại mẫu thân."
Gâu gâu...
"Ngươi nói xem đại ca có thể tìm được chứng cứ vạch trần bọn họ không?"
Gâu gâu...
Nàng lăn một cái nằm ngửa, Vô Sự nhào đến bụng nàng nằm như một cái nệm nhỏ. Diệp Cẩn Huyên phì cười một tiếng, duỗi tay lấy lọ sứ rắc phấn dược lên vết thương rồi ôm lấy Vô Sự vào giấc.
Sáng nay nàng mang một ít điểm tâm đích thân dặn trù sư trong viện làm đến mang cho Diệp Cẩn Linh cùng Diệp Cẩn Liên bồi tội. Vừa ra khỏi cửa viện đã thấy Triệu quản gia cầm một lồng thức ăn bước vào.
Hắn cố ý cười đến không thấy cả con mắt để khỏi nhìn dung mạo xấu xí của Diệp Cẩn Huyên, khom người hành lễ: "Nô tài gặp qua tứ tiểu thư."
Diệp Cẩn Huyên nhìn cái lồng thức ăn trong tay của Triệu quản gia không rời mắt, cả buổi trời mới hồi qua thần, nàng một hơi nói thật nhanh: "Đứng lên đi, ngươi chưa từng gặp ta, ta cũng chưa từng gặp ngươi."
Nói xong nàng mang theo Vô Sự cùng Hải Dụ vội vã rời đi. Nàng đường nhiên biết Diệp Nghêu muốn làm gì rồi. Chỉ là nàng thà không gả được cũng không lấy một nam nhân mau thay lòng như Khương Văn.
Triệu quản gia bị Diệp Cẩn Huyên làm cho có chút rối, nàng đi khuất hắn mới hồi hồn. Hắn nhìn lồng thức ăn trong tay ngẩn ra: "Cái này...cái này..." Lão gia dặn hắn phải mang đến bảo Diệp Cẩn Huyên đưa cho Khương Văn. Giờ đây khác nào hắn phải đem đến đó đâu. Cái này không quan tọng, quan trọng chính là thế nào ăn nói cùng lão gia a.
Diệp Cẩn Huyên mang lồng thức ăn đến Tâm Điền viện. Lúc này ba tỷ tỷ của nàng cũng đang đứng đó đợi lão sư đến: "Đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ an hảo."
Diệp Cẩn Ninh nhìn thấy vết sao trên mặt Diệp Cẩn Huyên sưng lên lại đỏ có chút chán ghét, đảo mắt đến nơi khác: "Tứ muội muội nên mang mạn che mặt tránh người thấy lại dọa phải thì không tốt."
"Tam muội muội không nên nói như vậy, phủ chúng ta không có người ngoài làm sao lại dọa người được." Diệp Cẩn Linh chau mày nói.
"Phụ thân mới đặt cách Khương công tử ở đây, nhỡ dọa phải người ta như hôm qua..." Diệp Cẩn Ninh mỉm cười khi nói câu này. Hôm qua nàng thấy được dung mạo kinh khủng của Diệp Cẩn Huyên vừa sợ vừa hả dạ. Quận chúa thì sao vẫn là thứ xuất, vẫn là tiện mạng, vẫn là xú nữ, vẫn là không gia giáo.
"Khương công tử muốn nhìn cũng tìm đến tam tỷ đến nhìn nên sẽ không để một nữ tử không có dung mạo như muội đâu." Diệp Cẩn Huyên khiêm nhường nói xong liền không để ý Diệp Cẩn Ninh nữa.
"Hôm qua muội thất thố, hôm nay cố ý mang điểm tâm đến cùng hai tỷ tỷ bồi tội, hy vọng hai tỷ tỷ không trách."
Diệp Cẩn Liên nhận lấy lồng thức ăn đưa cho Phù Dung rồi cầm tay nàng nhẹ vỗ: "Hôm qua nhị nương như vậy ta biết tứ muội muội kích động làm sao trách được. Ta còn định một chút đến thăm nhị nương cùng tứ muội muội a."
Lúc này lão sư đến bọn họ cùng phải theo lão sư học không có thời gian cùng Diệp Cẩn Huyên trò chuyện. Diệp Cẩn Huyên cùng Vô Sự bước đến hoa viên của Diệp phủ.
Không khí trong lành của buổi sáng khiến nàng cảm thấy sảng khoái. Vô Sự hưng phấn không kém chạy nhảy lung tung. Nàng khom người nhặt một nhánh cây dưới đất quơ quơ trước mặt Vô Sự.
"Ta ném, ngươi nhặt, được không?"
Gâu gâu...Vô Sự cao hứng ứng tiếng, đuôi vẫy kịch liệt.
Diệp Cẩn Huyên dùng sức ném nhanh cây ra xa. Vô Sự lập tức chạy theo nhặt rồi chạy về giao cho nàng. Nàng mỉm cười xoa đầy nhỏ của nó tán thưởng: "Vô sự thật rất giỏi a."
Nàng nắm hai chân trước của Vô Sự để nó đi bằng hai chân sau. Bản thân ngồi xổm xuống chậm rãi lui về phía sau dẫn dắt Vô Sự. Vô sự lè lưỡi nhỏ run rẩy bước theo nàng bằng hai chân sau cực khì khả ái, nàng nhịn không được cười khanh khách một trận.
Vết thương trên mặt truyền đến cơn đau nhẹ nhưng nàng đã quen rồi nên không để ý nữa. Lúc này Khương Văn cùng Hình Trùng Xuyên ở gần đó thu được một màn kia vào mắt trong lòng cũng an tâm không ít. Bọn họ còn nghĩ rằng nàng sẽ không thể cười được vui vẻ thế này nữa.
Bọn hắn chậm rãi bước đến phía sau Diệp Cẩn Huyên. Hải Dụ muốn hành lễ nhưng bọn hắn cho miễn tránh làm mất nhã hứng của nàng. Nàng cứ từng chút từng chút lùi về phía sau, cười khanh khách.
Đến khi lưng có cái gì đó chạm vào để lưng nàng có chút nhột nhột liền quay lại. Nụ cười trên môi cũng đông lại lập tức ôm lấy Vô Sự đứng lên: "Khương công tử, Hình công tử hảo."
Hóa ra vạt áo của bọn hắn bị gió nhẹ thổi bay bay. Nàng lại cứ thụt lùi liền bay vào lưng nàng cọ cọ. Mà Bọn hắn thấy thế cũng không lùi xuống mà nhìn nàng chơi đến ngẩng ngơ.
"Tứ tiểu thư hảo." Cả hai đồng thanh.
Hình Trùng Xuyên ho chữa ngượng hai tiếng rồi mỉm cười: "Hôm nay tâm trạng của tứ tiểu thư không tệ a." Hắn còn đang bận nghĩ vì sao Diệp Cẩn Huyên lại không thích Khương Văn trong khi nàng nói chuyện với hắn rất bình thường.
"Ta mỗi ngày đều như vậy." Diệp Cẩn Huyên nhẹ giọng đáp: "Ngược lại phải là hai vị công tử đây tâm trạng tốt mới đúng."
Khương Văn vẫn là khuôn mặt không biểu cảm, đôi mày nhíu lại. Vì sao nàng vừa nhìn thấy hắn liền thu nụ cười? Dáng môi của nàng không cười cũng như cười để hắn tự an ủi bản thân là nàng cũng cười với mình: "Chúng ta đang muôn xuất phủ một chuyến, tứ tiểu thư có muốn đi cùng?"
"Không muốn, ta còn có việc, hai vị công tử đi thông thả." Diệp Cẩn Huyên nói xong liền bỏ đi, Hải Dụ thi lễ xong cũng theo nàng.
Thấy Diệp Cẩn Huyên mỗi lần đều vội vã bỏ đi như vậy tâm của hai tên nam nhân có chúc tổn thương. Bọn họ nghĩ mãi không hiểu vì sao nàng lại có thái độ như vậy với mình.
Hải Dụ vì muốn thu thấp thông tin cho mẫu nữ Tả thị nên khi đi xa liền hỏi: "Tiểu thư, ngươi không thích hai vị công tử sao?"
Diệp Cẩn Huyên lạnh giọng phun ra một câu: "Đó không phải là chuyện của ngươi." Đời trước nàng ngu muội chuyện gì cũng tâm sự cùng nàng ta để đến cuối cùng bị bán đứng. Đời này đừng mong lấy được bất cứ tin tức gì từ nàng.
Tuy Hải Dụ mỗi đem đều ngủ bên giường nàng nhưng vẫn cách một bức sa trướng, nàng ta không thấy được nàng sử dụng bột hắc san hô. Đến khi nàng lăn xuống giường thì hắc san hô cũng đã thấm vào vết thương nên không nhìn thấy nữa.
Hải Dụ lập tức tự vả vào miệng mình: "Nô tỳ biết lỗi, nô tỳ biết lỗi." Diệp Cẩn Huyên không rảnh rỗi để ý những chuyện giả tình giả ý nàng ta làm nên cứ thế mà bước.