Sở Quân Huân đưa Lâm Liên Kiều đến một nhà giam dưới lòng đất, nơi này vừa bước vào đã cảm giác ngột ngạt, nóng bức đến khó chịu, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi khiến cô không kiềm chế được mà ho lên vài tiếng.
"Nếu không chịu được thì để anh cho người chuyển hắn ta đi nơi khác sạch sẽ hơn rồi hẳn gặp."
Lâm Liên Kiều vội lắc đầu, ánh mắt chứa đựng sự quyết tâm.
"Không cần đâu, em không sao."
Cô vẫn tiếp tục đi, bước chân chắc chắn vội vã không một chút chần chừ.
Sở Quân Huân không biết được, điều kiện của nơi này đối với cô vừa lạ mà lại vừa quen.
Chính kiếp trước, cô phải chịu đựng sự hành hạ, tra tấn rồi cuối cùng là chết tức tưởi ở nơi gọi là nhà giam như thế này.
Giờ đây trở lại nơi y hệt như lúc trước, nó không khiến cô sợ hãi mà ngược lại chỉ thấy hận, hận đến tận xương tủy.
Cô phải chính mắt nhìn Tiêu An trải qua cảm giác mà cô đã từng trải cô mới thấy hả dạ.
Lính canh thấy Sở Quân Huân lần đầu tiên mang một người lạ đến, anh ta có chút bất ngờ, miệng vô tình thốt ra ý tò mò.
"Sở Quân gia, người này…"
"Không cần quan tâm, tất cả lui ra ngoài hết đi, không được gọi thì tuyệt đối không được vào."
"Vâng."
Sở Quân Huân lạnh giọng ra chỉ thị, toàn bộ lính canh đều ngay lập tức răm rắp nghe theo, lần lượt kéo ra ngoài hết.
Ở buồng trong cùng, là nơi Tiêu An đang bị xích lại trên một thanh gỗ, anh ta bị bắt đứng hơn cả buổi rồi, người vừa đói, vừa mỏi, toàn thân đều mệt lả không còn chút sức sống.
Sở Quân Huân bước vào, từng bước chân nhẹ tênh không phát ra tiếng động, nhưng ánh đèn chiếu sáng lên người anh đã hắt bóng lên người Tiêu An, khiến anh ta nhận ra.
Đôi mắt lờ đờ như phê thuốc phiện khi nhìn thấy Sở Quân Huân đột nhiên sáng bừng, toàn bộ cơ mặt cũng nở ra tươi tỉnh hẳn.
"Ngài Sở Quân, ngài Sở Quân, ngài đã bắt được tại trận rồi đúng không? Vậy, vậy có thể thả tôi ra rồi không, tôi không nói dối mà…"
Tiêu An phấn khích, nói ra một tràng.
Còn mộng tưởng mình sắp được thả ra rồi, nhưng bất chợt anh ta lại nhận được một cú sốc đến đơ cứng miệng.
Lâm Liên Kiều bước ra, cô xuất hiện từ phía sau Sở Quân Huân, đôi mắt sắc lẹm nhìn Tiêu An như muốn băm dằm anh ta thành trăm, thành nghìn mảnh.
Tiêu An còn cho rằng mình bị hoa mắt, anh ta nhắm rồi mở, nhắm rồi mở mấy lần nhưng hình ảnh của Lâm Liên Kiều trước mắt của anh ta không hề biết mất.
Đến khi nhận ra đây chính là Lâm Liên Kiều thật bằng da bằng thịt, còn sống sờ sờ đứng trước mặt anh ta, đôi môi tái xanh của anh ta mới lập bập mấp máy.
"Lâm… Lâm Liên Kiều, tại sao cô lại ở… đây?"
Lâm Liên Kiều tiến lại gần hơn, cô nhướng mày, cất giọng lạnh lùng chế giễu.
"Sao, thấy tôi còn sống anh không vui à?"
Lâm Liên Kiều nhếch môi cười khẩy một cái rồi lại bè giễu nói tiếp.
"Đúng rồi, làm sao anh vui được.
Anh gọi ba tên đàn ông hôi hám đến để hủy hoại tiết hạnh của tôi, tôi không chết dưới tay ba tên đó thì cũng nhục nhã mà đi tìm cái chết.
Đó là điều mà anh muốn mà, đúng không?"
Lâm Liên Kiều nói trúng từng mục đích một trong tim đen của Tiêu An, giống như moi ra từng thứ một, phơi bày trước ánh sáng.
Tiêu An giật mình lo sợ nhìn về phía Sở Quân Huân, liền chạm phải đôi mắt gườm sâu u ám.
Sợ anh sẽ tin lời Lâm Liên Kiều nói, anh ta ngay tức khắc trưng ra bộ mặt dày mà chối bay chối biến.
"Lâm Liên Kiều, cô đang nói cái quái gì vậy? Việc cô làm thì đừng có ngậm máu phun người mà đổ tội cho tôi.
Chính cô lăng loàn không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt còn mặt dày qua lại với…"
Tiêu An đang nói thì hai mắt đột nhiên trợn trắng, gương mặt chuyển màu đỏ chót.
Bên dưới người của anh ta phát ra tiếng xèo xèo như nướng thịt.
Ngay sau đó là tiếng hét thất thanh, muốn chọc thủng cả màng nhĩ.
"Áaaa…."
Lâm Liên Kiều có hơi giật mình, lần đầu tiên cô ta chính mắt thấy cách tra tấn này, thanh sắt nung trong than hồng trực tiếp áp lên đùi của Tiêu An, bàn sắt nóng đỏ làm thủng lớp quần, phần thịt nơi đó dường như biến thành thịt nướng cháy khét.
Cánh tay của Sở Quân Huân vẫn cầm chắc thanh sắc, gương mặt của anh vẫn một vẻ vô cảm như một người máu lạnh.
Cơn đau thấu tận tim gan, truyền lên bộ não khiến Tiêu An gần như sắp ngất.
Thấy thế, Sở Quân Huân mới thu thanh sắt lại, rồi trực tiếp tạt cho anh ta một gáo nước lạnh.
Tiêu An vật vờ thảm thương, toàn thân đã nhếch nhác, hơi hở ngổn ngang như người sắp chết, nhưng anh ta nhất quyết không thừa nhận chuyện cầm thú mà mình đã làm ra, miệng vẫn còn cố thanh minh cho bản thân, anh ta đuối sức vừa thở mạnh từng hơi vừa nói.
"Ngài Sở Quân, đừng… tin lời cô ta, tôi chắc chắn, cô ta đã phản bội ngài, Lâm Liên Kiều… cô ta là một con ả… á…"
Nghe Tiêu An thốt ra câu nào là lại chướng tai câu nấy, không câu nào mà anh ta nói ra là sạch sẽ, Sở Quân Huân cảm thấy không cần giữ kiên nhẫn với loại người này, anh lại cho anh ta cảm nhận một lần nữa sức nóng từ thanh sắt để bịt miệng thối của anh ta lại.
Tiêu An có thành ra bộ dạng thảm hại đến mức nào cũng không chịu tỉnh ngộ, mỗi giây mỗi phút anh ta đều chỉ muốn gieo rắc vết nhơ nhớp lên người cô.
Nó càng khiến lòng của cô nguội lạnh, dù chỉ là cảm giác thương hại, cô cũng tuyệt nhiên không dành cho loại người tiểu nhân như anh ta.
"Tiêu An, anh biết vì sao anh được an nhàn tới ngày hôm nay không? Bởi vì tôi luôn chờ đợi cơ hội để bắt gian anh và Lâm Diễm Tinh, phơi bày cho cả Thiên Thành biết bộ mặt của đôi cẩu nam cẩu nữ các người.
Nhưng hôm nay anh đã làm một việc chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi, nếu tôi còn chịu đựng thì ông trời cho tôi sống lại còn có ích gì?"
Lâm Liên Kiều vô tình nói ra chuyện trọng sinh, nhưng có vẻ hành động ngay sau đó của cô hoàn toàn làm lời nói trước đó bị mờ nhạt.
Ngay lúc này, tất cả sự chú ý đều tập trung hết vào con dao cô vừa rút ra.
Con dao sắc bén, sáng bóng như gương, ánh đèn chiếu vào con dao đang hắt ánh sáng vào nơi ngã ba, nơi duy nhất có thể chứng minh Tiêu An là đàn ông.
Tiêu An nhìn ánh mắt căm hờn của cô cùng con dao đang nhắm xuống dưới thân mình, dường như anh ta cũng đoán được nơi cô sẽ nhắm vào mà cuống cuồng lên như muốn phát điên.
"Lâm Liên Kiều, cô muốn làm gì, tôi là công tử của Tiêu gia, cô dám động vào một cọng tóc của tôi, cha tôi sẽ không tha cho cô."
Lâm Liên Kiều nhướng mắt lộ ra tia tàn độc, mỉa mai nói.
"Yên tâm, tôi không động vào tóc của anh, tôi chỉ có lòng...!biến anh thành hoạn quan mà thôi."
Dứt câu, hai tay Lâm Liên Kiều nắm chặt con dao lao vụt xuống, động tác vừa nhanh vừa dứt điểm.
Tiêu An sợ đến mức đũng quần ướt sũng, anh ta hèn nhát nhắm mắt la lớn đến lạc cả giọng.
"Aaaa…"
Hét được vài giây, Tiêu An bất chợt ngưng lại, lòng ngực của anh ta phập phồng thở nặng nề từ từ mở mắt nhìn xuống, mũi dao đã ở ngay trước cửa hiểm, chỉ còn cách chắc khoảng chừng một hai đốt tay.
Anh ta thì thở phào vì cơ thể vẫn còn nguyên vẹn, cảm giác nhẹ nhõm đến mức chảy nước mắt trong cơn run rẩy..