"Thiếu gia, màn thầu của cậu đây."
Nhà bếp đưa lên món màn thầu mộc mạc, Lâm Liên Kiều lại nhìn sang bát của Sở Quân Huân chẳng có hạt cơm nào, cô vô tình thốt lên.
"Anh không ăn cơm sao?"
Không đợi Sở Quân Huân lên tiếng, Sở Quân Bội Nhi chớp lấy cơ hội này, thể hiện mình là người hiểu anh trai hơn bất kỳ ai.
Cô ta nói rõ rành rọt, tỏ ra am hiểu tường tận thói quen của anh.
"Anh của tôi coi màn thầu là món chính, chỉ khi không có màn thầu anh ấy mới ăn cơm thôi."
Lâm Liên Kiều nghe xong, cô nhìn Sở Quân Huân, hai mắt hơi nhíu lại như vừa nhớ ra điều gì.
"Nhắc đến màn thầu thì đột nhiên em lại nhớ ra một chuyện…"
Cô nhướng mắt nhìn chếch lên trần nhà, vừa nghĩ vừa kể lại.
"Cách đây rất lâu rồi, hình như em đã từng gặp một người, người đó trông khá giống thương binh.
Khi đó em vẫn còn nhỏ nên chỉ cho anh ta được vài chiếc màn thầu chứ chẳng giúp được gì.
Không biết bây giờ anh ta thế nào rồi, có khi anh ta đang làm cấp dưới của anh cũng nên."
Lâm Liên Kiều chỉ hồi tưởng lại một ít, ngay cả hình dáng người đó gầy béo ra sao cô cũng quên mất, điều duy nhất để lại ấn tượng với cô là người đó trông rất thảm hại ngồi dưới trời mưa.
"Em tò mò cuộc sống hiện giờ của người đó đến vậy à?"
Sở Quân Huân đột nhiên hạ thấp giọng hỏi một câu khiến cô sững sờ.
Không hiểu vì sao anh lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ đó, nó làm cô căng thẳng đâm ra nhiều suy đoán.
"Không lẽ anh ấy ghen? Nhưng đôi mắt đó không giống như đang tức giận, thế thì là gì? Mình đã nói gì không nên sao?"
Trong mấy giây ngắn ngủi mà loạt câu nghi vấn cứ trào ra trong đầu, cô hối hận, biết thế cô đừng nói ra, anh có ăn màn thầu hay thứ gì cô cũng nên mặc kệ anh mới phải.
Không ai để ý đến nét mặt của Sở Quân Bội Nhi có phần cau có, cô ta biết Sở Quân Huân luôn muốn để Lâm Liên Kiều nhớ ra chuyện khi xưa.
Cô ta càng không ngờ chính cô ta là người khơi mào để Lâm Liên Kiều nhớ ra.
Nhìn thái độ hiện tại của anh, chắc chắn rằng anh sắp nói hết ra, anh sẽ thừa nhận bản thân chính là người thương binh đó.
Nếu vậy thì mối gắn kết của hai người lại tiến thêm một bậc.
Sở Quân Bội Nhi lo lắng vị trí của mình trong lòng anh trai sẽ hoàn toàn bị thay thế, cô ta cắn môi không muốn tưởng tượng ra viễn cảnh đó, cô ta tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.
Sở Quân Bội Nhi cười cười chen ngang, chủ động gắp thức ăn vào bát của hai người trước mặt, hối thúc hai người dùng bữa.
"Thôi được rồi, hai người mãi nói chuyện mà thức ăn nguội cả rồi này.
Trong bữa ăn thì đừng nên nói nhiều, mau ăn đi, nào."
Lâm Liên Kiều không hiểu được thái độ của Sở Quân Huân, cô còn cho rằng anh đang không vui khi cô tò mò về cuộc sống của một người đàn ông khác vì những người như anh, bản tính độc chiếm luôn luôn cao ngất.
Sở Quân Bội Nhi lên tiếng đúng lúc như thế, cô còn cảm thấy biết ơn cô ta vì đã giải vây giúp cô.
Cô cười sượng trân, giả vờ ân cần gắp thức ăn cho Sở Quân Huân, đánh lạc hướng anh sang chuyện khác.
"Anh… anh cũng ăn nhiều vào mới có sức làm việc."
Dưới lớp tóc đen óng mượt là những giọt mồ hôi đang lẳng lặng chảy xuống gáy.
Quả thật, Sở Quân Huân đối xử rất tốt với cô, nhưng điều đó lại khiến cô lo lắng, áp lực hơn cả.
Với kinh nghiệm của một người từng trải, cô không vì một vài việc tốt anh đã làm cho cô mà ảo tưởng vị trí của mình trong lòng anh.
Ngược lại, cô tự nhủ sau này sẽ phải cẩn thận hơn, vì cô đang ở cùng cọp, chỉ cần một chút sơ suất, thì cô không còn cơ hội để làm lại nữa.
Giữa bữa tối, Lâm Liên Kiều sực nhớ ra phải báo tin cho cha biết để ông ấy không lo lắng.
Cô xin phép ra phòng khách dùng điện thoại bàn để gọi về nhà.
Cô rời đi rồi, trên bàn ăn hiện chỉ còn Sở Quân Huân và Sở Quân Bội Nhi.
Cô ta lúc này mới có thể thắng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
"Anh, anh có cần chỉ vì vài cái màn thầu mà cố chấp vậy không?"
Sở Quân Huân biết cô ta đang nói đến chuyện gì, anh vẫn dửng dưng đáp.
"Em không ở trong tình cảnh của anh nên em không hiểu được đâu.
Em đừng quên, cũng nhờ mấy cái màn thầu đó mà bây giờ mới có Sở Quân Huân anh và Sở Quân Bội Nhi em."
Sở Quân Bội Nhi thở hắc ra, dù Sở Quân Huân đã nói đến thế nhưng cô ta vẫn tỏ vẻ không coi trọng lại nói.
"Như vậy thì Lâm Liên Kiều cùng lắm chỉ là ân nhân, có nhiều cách để trả ơn mà, anh nhất định phải dùng tình cảm cả đời để báo đáp sao?"
Sở Quân Huân nhìn cô ta không đáp lại, ánh mắt thay lời nói lên tất cả, anh không hài lòng về thái độ của cô ta.
Cô ta dẫu biết nhưng vẫn cố lấn tới.
"Anh à, tình cảm không thể miễn cưỡng, anh là đang trả ơn chứ không phải thật lòng yêu cô ấy."
"Trước đây có thể chỉ là trả ơn, nhưng giờ thì anh thật lòng rồi."
Sở Quân Huân trả lời nhanh gọn, nghe xong câu trả lời này, Sở Quân Bội Nhi cảm thấy thật mỉa mai, lòng ngực như có ai đó chèn ép rất khó chịu.
"Thật lòng sao? Thật nực cười."
Sở Quân Bội Nhi không cam tâm, cô ta cảm thấy Lâm Liên Kiều kém cỏi, không xứng với địa vị của Sở Quân Huân, cũng không có tư cách làm chị dâu của cô ta.
Cô ta không ngại nói thẳng.
"Anh, nhưng theo em thấy thì Lâm Liên Kiều không thật lòng với anh, đúng hơn là cô ta đang lợi dụng anh đấy."
"Vậy thì đã sao? Là anh cố ý để cô ấy làm thế."
Nghe Sở Quân Huân dễ dàng đồng thuận, không hề có ý phản bác, Sở Quân Bội Nhi tức đến không làm chủ được lời nói, cô ta cao giọng mắng anh.
"Anh điên rồi."
"Đúng vậy, yêu vào khiến con người điên đảo, quả là không sai."
Sở Quân Huân bị mắng mà lại lấy đó làm niềm vui.
Anh như biến thành người khác từ sau khi ở gần với Lâm Liên Kiều khiến cho Sở Quân Bội Nhi tức anh ách.
Cô ta lấy trớn định nói tiếp thì bất chợt anh thay đổi thái độ một cách nhanh chóng như lật mặt bàn tay.
"Bội Nhi, em đừng nghĩ sẽ làm gì bất lợi với Kiều Kiều, anh không chắc sẽ bao dung cho em, mặc dù em là em gái của anh."
Ánh mắt của anh thu lại, không còn vui vẻ, đôi mắt đó nhìn cô ta với một ý cảnh cáo mạnh mẽ.
Sở Quân Bội Nhi biết cô ta đã nhầm rồi, anh vẫn là Sở Quân Huân khí khái từng chinh chiến ở xa trường, là người lãnh đạo nghiêm khắc khiến ai cũng nể sợ.
Đôi mắt anh giận dữ quét qua, tuyệt nhiên không một ai dám kháng lệnh, chỉ là anh trở nên dịu dàng hơn khi ở bên cạnh Lâm Liên Kiều thôi.
Ly gián không thành, còn bị Sở Quân Huân trực tiếp cảnh cáo, hai tay của Sở Quân Bội Nhi chầm chậm rút xuống mặt bàn, ở nơi góc khuất không bị anh nhìn thấy, cô ta siết chặt bàn tay lại thành đấm, cố đè nén cảm xúc đến run người.
"Em biết rồi, người của anh thì em nào dám làm gì chứ? Em chỉ muốn tốt cho anh nên nói vậy thôi."
Sở Quân Bội Nhi rất biết cách tỏ ra hiểu chuyện, cô ta biết lúc nào nên làm gì và lúc nào không, đó là ưu điểm mà Sở Quân Huân hài lòng nhất ở cô ta.
Thấy cô ta rụt người e dè, Sở Quân Huân cũng không muốn làm quá lên.
Anh chỉ muốn cho cô ta biết rõ ràng lập trường của mình để cô ta hành xử có chừng mực.
Lâm Liên Kiều đúng lúc quay lại, nhìn thấy bầu không khí có gì đó không đúng.
Có vẻ giữa Sở Quân Huân và Sở Quân Bội Nhi đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng cô cũng không tiện hỏi, tốt nhất lúc này là cô nên chuồn nhanh khỏi đây thì hơn.
"Em gọi cho cha xong rồi, giờ anh cho người đưa em đi gặp Tiêu An được không?"
"Được, đi thôi."
Sở Quân Huân lập tức đứng dậy, anh khoác eo cô nhanh chóng di chuyển.
Cô lúng túng muốn nói hình như anh nghe lầm ý cô rồi, cô nói anh cho người đưa cô đi, không phải đích thân anh đưa cô đi.
Nhưng khi định nói lại nhìn lên khuôn mặt nghiêm nghị quá mức cần thiết của anh, cô không thốt nổi nên lời, chỉ đành bất lực thở dài.
"Thôi vậy, ai đưa đi cũng được.".