Má phải đột nhiên trúng một cái tát, đem Trần Ngư thực sự dọa sợ, ngây ngốc một hồi sau không khóc cũng không náo, chỉ là che má phải, dùng đầu lưỡi liếm một chút máu nơi khóe môi, âm trầm nhìn vẻ mặt tức giận của Hồ thị, trong đáy mắt nổi lên nồng đậm hận ý.
Chưa hề hận qua một ai, bao gồm cả kiếp trước. Vô luận kiếp trước mẫu thân thế nào giày vò mình, nhưng cũng chưa bao giờ động thủ, một đời này, vợ chồng Trần gia đối với nàng thương yêu có thừa, căn bản không đành lòng mắng nặng lời một câu, huống chi là bị đánh.
Nàng có tâm muốn quậy lớn chuyện, lại không nghĩ đến Hồ thị tâm ngoan như vậy, đối với hài tử nhỏ tuổi cũng xuống nặng tay được. Giờ khắc này, Trần Ngư mới cảm thấy mình thực nên suy nghĩ rõ ràng một chút, cái Hồ thị này, là cái phát rồ, đúng a, bà ngay cả con trai ruột của mình đều có thể xuống tay được, càng huống chi mình đây là cái hàng lỗ vốn đâu.
“Ngư nhi, Ngư nhi…,” Lâm thị lờ mờ một hồi sau, nhìn Trần Ngư vẫn đang ngây ngốc gắt gao nhìn chòng chọc Hồ thị, kêu sợ hãi gọi: “Ngư nhi a, con đừng dọa nương a, con tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh a…,”
“A nha, Ngư nhi này không phải thực điên rồ đi!?” Trương thị bị ánh mắt âm trầm kia của Trần Ngư nhìn chột dạ không thôi, nhỏ giọng nói thầm.
“Không lớn không nhỏ, dám trừng ta, có tin ta đem con mắt ngươi móc ra hay không?” Hồ thị trong lòng cũng là sợ không thôi, bà chính là cái hổ giấy, mọi người yếu, bà liền mạnh. Những năm này, người trong nhà đều nuông chiều thành quen, bà đã cảm thấy mình không ai bì nổi, ghê gớm. Nhưng bị cháu gái nhỏ này giận dữ nhìn, cũng có chút khiếp đảm, lời nói uy hiếp cũng càng nói càng không giống ban đầu.
“A mẫu,” Lâm thị vừa nghe, lập tức tru lên một tiếng, hồng hốc mắt giận dữ hét: “Đây là cháu gái ruột của ngươi, ngươi làm sao có thể hạ thủ được?”
“Phi, không phải là cái hàng lỗ vốn sao!” Hồ thị cứng rắn chống đỡ tỏ ra ngang ngược.
Trần Ngư vừa rồi thét chói tai đưa tới một vài người, bọn họ ở ngưỡng cửa Trần gia xem náo nhiệt, có mấy người cùng Lâm thị quan hệ tốt, thấy Trần Ngư bị khi dễ, thì rất nhanh chạy đi tìm Trần Đông Sinh, có người, cũng đi tìm Trần lão đầu đang chỉnh lý thuyền đánh cá.
“Ngư nhi là khuê nữ của ta, ta nuôi, không ăn của a mẫu một hạt lương, a mẫu cần gì phải đối với một cái oa nhi ra tay độc ác, muốn móc mắt nàng?” Vì mẫu tắc cường (vì làm mẹ nên mạnh mẽ hơn). Lâm thị chính là người như vậy, nàng có thể tự mình nhận hết ủy khuất, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác khi dễ hài tử của mình.
“A ô, muốn lật trời, thế nhưng dám cùng a mẫu chống đối!” Trương thị hai mắt nháy một cái, muốn làm cho hỗn loạn một chút, đến lúc đó mình có thể lén lút chuồn đi.
Sự tình này, náo loạn có chút lớn.
“Lâm Xuân Nương, ta là a mẫu ngươi, ngươi dám nói chuyện như vậy đối với ta?” Hồ thị nghĩ đến thời điểm chưa ở riêng, Lâm thị đối với mình hèn mọn uốn gối, nhẫn nhục chịu đựng, mình nói đông, nàng tuyệt đối không dám đi tây, trong ba người con dâu, thì nàng tính tình dễ nhào nặn nhất, không nghĩ đến vừa ở riêng, nàng đã bắt đầu kiên cường.
Không được, hôm nay vô luận thế nào cũng phải áp chế nhuệ khí của nàng, nếu không cứ tiếp tục như vậy nữa, mình còn làm sao có thể nhào nặn được đây.
“Ta là nương Ngư nhi, ai dám đối với khuê nữ ta hạ thủ, ta sẽ đối với người đó không khách khí, cùng lắm một màng đền một mạng!” Lâm thị cũng không có lui bước, mà là dũng cảm hướng lên.
“Lão bà tử Trần gia này cũng quá độc ác, thế nhưng muốn móc mắt cháu gái nhỏ, thực sự tâm ngoan a!” Có người nhìn không được, tại ngưỡng cửa nhỏ giọng nghị luận.
“Đúng vậy, chính mình dưỡng mập mạp mũm mĩm, nhìn xem nha đầu Ngư nhi này, vừa đen vừa gầy, thực đáng thương!”
“Nhà lão Nhị Trần gia này không phải cũng như thế sao, tình huống như vậy còn không ngăn lại, chỉ biết châm ngòi ly gián, đâm bị thóc, chọc bị gạo, lưu lại lão bà như vậy, sớm muộn có một ngày được ra đại họa!” Nhìn Trương thị bất mãn có khối người, quần chúng hai mắt đều là sáng trong.