“Cái gì lúa mùa không muộn, ngươi là loại gây chuyện, chỉ biết sinh hàng lỗ vốn, tự mình tâm bị mỡ heo che lấp, ta sống hơn năm mươi năm, còn chưa từng nghe qua trồng lúa mùa, ngươi nói ra, không sợ người ta cười chết?” Hồ thị trong lòng là càng nghĩ càng tức, bởi vì chuyện này, bà đã bị người trong thôn quở trách.
“Con lại không tham của người khác, ai sẽ cười nhạo a!?” Lâm thị là thực không biết Hồ thị đang tức giận cái gì, đã ở riêng, bọn họ sống của bọn họ, vì cái gì lại không như vậy đâu?
“Tam đệ muội, không phải ta nói ngươi a, ngươi để Tam đệ lúc này lên ruộng trồng, người trong thôn đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ, nói a mẫu lòng dạ hiểm độc, lúc ở riêng trách móc nặng nề các ngươi, khiến các ngươi muốn lương thực đều muốn đến điên, thế nhưng lúc này lại trồng cây non,” Trương thị ở một bên chẳng những không khuyên, trái lại lửa cháy đổ thêm dầu, châm ngòi thổi gió.
“Nhị tẩu, ngươi muốn làm cái gì?” Lâm thị hiểu rõ ý định của Trương thị, hai tròng mắt căm tức liền nhìn chằm chằm.
“A mẫu, ngươi nhìn nàng xem, nhi tử sinh không ra mấy đứa, tư thế đến là đầy đủ, xem sắc mặt kia, bày ra cho ngươi xem ô!” Trương thị trong mắt hiện lên khinh thường, tiếp tục bất động thanh sắc châm ngòi.
“Lâm Xuân Nương, ta còn không đến nỗi đi không được, không cần bày sắc mặt cho ta xem, ngày hôm nay, ta thực sự muốn cho ngươi biết, gia nghiệp của nhi tử ta, không cho phép ngươi làm tổn hại!” Hồ thị nói xong, liền hùng hổ xông tới đây.
“Các ngươi muốn làm gì?” Trần Ngư thấy không thích hợp, liền vọt tới đây chặn, kết quả bị Hồ thị không chút khách khí đẩy, cũng tức giận mắng: “Ngươi cái hàng lỗ vốn, cùng vô dụng giống nương ngươi,”
“A ô,” Ngư Nhi không có gì ngăn lại bị đẩy như vậy, liền ngã ngồi ở trên mặt đất, đau hô ra tiếng — a ô nương ai, mông nhỏ của ta, ghê tởm, làm sao ai thấy ta khó chịu cũng đẩy ta a!
“Ngư nhi,” Lâm thị nhìn thấy Ngư Nhi ngã, cũng không đi ngăn lại Hồ thị các nàng nữa, cứ trơ mắt nhìn Hồ thị bọn họ xông vào trong….
“A mẫu,” Lâm thị không đành lòng bỏ xuống Ngư nhi, trong miệng vội vàng kêu, trơ mắt nhìn Hồ thị cùng Trương thị xông tới trong gian phòng, bên trong truyền tới tiếng lục tung, khiến nàng gấp gáp muốn đứng dậy xông vào, nhưng Ngư nhi vẫn gắt gao giữ lấy nàng, toàn thân run rẩy, làm cho nàng chỉ có thể bảo vệ Ngư nhi trước….
“Nương,” Trần Ngư ngăn lại nàng, ra vẻ hoảng sợ nói: “Ta sợ!” Cười nhạo, nếu như bị Lâm thị chặn, mình đây đặt mông xuống một cái tát không phải uổng phí sao? Hơn nữa, cho dù Lâm thị xông vào, dựa theo cách làm người của Hồ thị, còn không biết sẽ làm ra việc gì đâu.
Trương thị này tâm độc ác, thế nhưng dám châm ngòi Hồ thị xông tới trong nhà lục lọi, thấy rõ nàng là thực không muốn phần tình chị em bạn dâu này. Được, nếu ngươi đã dám tới, ta sẽ dám náo loạn, nhìn xem ai xuống đài không được.
“Ngoan, Ngư nhi không sợ, không sợ,” Lâm thị nôn nóng dỗ, chỉ nghe thấy trong nhà thanh âm bùm bùm lốp bốp, một lát sau, Hồ thị mặt tối sầm đi ra, hướng Lâm thị nhổ nước miếng, mắng nói: “Ngươi cái nữ nhân bại gia, cho ngươi hai trăm văn, ngươi chỉ còn lại bốn mươi văn…,”
“Lần trước còn nói một văn đều không có, a mẫu, xem bộ dáng nhỏ mọn kia của nàng, thực sự ghê tởm!” Trương thị vui sướng khi người gặp họa nói.
“Oa a… Cứu mệnh a, cứu mệnh a…,” Đột nhiên, Trần Ngư kéo mở cổ họng kêu to: “Phụ thân, cứu mệnh a, Ngư nhi sợ, ô ô… Phụ thân…,”
Trần Ngư thình lình làm ra việc này, dọa tất cả mọi người nhảy dựng, bao gồm cả Lâm thị trong đó. Hồ thị thấy Trần Ngư kêu to như thế, trong lòng hết sức tức giận, liền xông lên phất tay hung hăng đánh Trần Ngư một cái tát, giận dữ hét: “Ta còn chưa chết, gào khóc tang cái gì?”