Cuộc đời này, tất cả những cuộc gặp gỡ đều là một kiểu trả ơn.
Kiếp này anh nợ em nhiều điều như thế, kiếp sau để anh dành tình yêu của của mình trả lại cho em.
________________
Hạ Ninh Thần vuốt tóc cô, nhẹ nhàng cầm tay Hạ Vong Cơ đặt vào lòng bàn tay của anh, ôn nhu nỉ non: "Hạ Hạ"
Hạ Vong Cơ lắc đầu cười, bất lực cào nhẹ lòng bàn tay anh: "Một ngày có thể đừng gọi tên em năm lần bảy lượt như vậy không?"
"Sao? Anh thương em mà." Hạ Ninh Thần uỷ khuất tựa đầu vào hõm cổ cô cọ cọ.
Đồ muội khống.
"Đừng cọ, nhột quá."
Hạ Ninh Thần đang cọ dở thì bật dậy, trừng lớn mắt: "Em hắt hủi anh? Sao em tàn nhẫn thế, anh khổ quá mà."
Hạ Vong Cơ miên man nhìn, cái gì cơ, cô đã kịp làm cái gì đâu.
"Được rồi, nghiêm túc lên, em nhờ anh một chuyện."
Hạ Ninh Thần ngả ngớn tựa lưng vào ghế, nhếch miệng cười hứng thú nhìn cô: "Nói đi, anh dù sao cũng đều sẽ đáp ứng em."
Hạ Vong Cơ nhíu mày, có lẽ mọi may mắn mà cô tích góp được đã dùng hết ở cuộc đời này, một Kim Taehyung yêu thương, một Tư Không Đồ hi sinh vô điều kiện, một Hạ Ninh Thần có thể làm tất cả.
Nếu trên đời này chỉ tồn tại thôi là đủ, vậy thì sẽ không được xem là đang "sống" đâu.
Hạ Vong Cơ và Tư Không Đồ từ khi bắt đầu đã khác nhau một trời một vực, cô sống cho bản thân, cho người mà cô muốn sống, làm những điều cô muốn, ngang ngược tuỳ hứng, còn anh, thứ mà anh sống là quyền lực và địa vị Tư gia, anh thích cuộc sống bình đạm, nhưng vẫn nhuốm hai tay đầy máu.
Miễn cưỡng như vậy, không đau khổ sao?
Hạ Ninh Thần chưa từng nói anh thích cuộc sống như thế nào, nhưng cô biết, anh thích sự tự do tự tại hơn, không hẳn là bình yên, nhưng cũng sẽ không khốc liệt như hiện tại.
Quyền lực trói chân một trang hảo hán, cô không phải hảo hán, cô cũng sẽ không bị nó trói buộc.
Bước đi trên quyền lực và địa vị, mới là kẻ mạnh chân chính.
Hạ Vong Cơ đưa cho Hạ Ninh Thần một chiếc hộp màu đen, bên ngoài phủ nhung, có ấn kí của Hạ gia: "Khi cần, em sẽ nói với anh."
Anh gật đầu nói một tiếng "được" rồi đứng dậy quay lưng bước đi, bóng lưng kiên định, bước chân vững chắc.
Hạ Vong Cơ nhìn theo anh, đột nhiên mở miệng nói: "Em đã không buông bỏ được hận thù, tại sao anh cũng phải cố chấp như vậy.
Một người sống không tốt được rồi, Hạ Ninh Thần, sống với cuộc sống mà anh muốn đi."
"Em nhầm rồi, anh từ lâu đã buông bỏ nó."
Hạ Ninh Thần nghe xong cũng không có bất kì biểu tình gì, bước đi thêm vài bước rồi mới trả lời lại cô, sau đó thì bước đi không ngoảnh đầu lại.
Hạ Vong Cơ lắc đầu, chúng ta là ruột thịt mà.
....
Khung cảnh tràn ngập máu tanh, sàn nhà ướt đẫm, lửa cháy phừng phừng ở góc phòng, tiếng da thịt cháy xèo xèo, cũng không rõ mùi vị trong không khí là mùi vị gì.
Hạ Vong Cơ nắm lấy cổ Hạ Thời Quang, nở nụ cười, khiến cho ông ta kịch liệt run rẩy.
"Cô, cô đang ám sát người trong tộc, chính là vi phạm gia quy, cô sẽ bị lưu đày."
Hạ Vong Cơ dùng sức, xương cổ kêu một cái "rắc" khiến Hạ Thời Quang đau đến không nói được một lời nào.
"Nhìn đi, máu dưới sàn là máu của ông, thịt được nướng trong biển lửa cũng là thịt của ông, đau đớn không? Thống khổ không?"
Hạ Vong Cơ đưa chân đạp vào ngực Hạ Thời Quang, lấy sức ấn uống, khiến cho hơi thở ông ta thoi thóp.
"Không không, ông có gì mà thống khổ chứ, vui vẻ lên, ông phải cười đi chứ, nào, nhìn cách mà ông làm với cha mẹ tôi đi, có cảm giác được không? Mau tận hưởng đi."
Cô cầm những viên than còn đỏ ửng thả lên người Hạ Thời Quang, lắc đầu nhìn da thịt bị bỏng rộp nghiêm trọng.
"Chưa đủ, có cần kéo Hạ Ninh Thần đến không? Ồ không không, anh ấy không nên nhìn những thứ dơ bẩn như thế này."
Hạ Thời Quang mặt tái mét, hấp hối nói từng câu: "Hạ...!Vong...!Cơ, cô...!điên...!rồi."
"Hửm, tôi điên sao? Không, là ông điên, ông bị điên khi động vào tôi, ông bị điên khi động vào dòng chính Hạ gia, ông mới bị điên, đồ thần kinh."
Hạ Vong Cơ thả chân đang đạp trên ngực Hạ Thời Quang ra, dùng sức đá ông ta vào trong biển lửa, nghe tiếng rên, tiếng "tách tách".
Lúc sau, cả người Hạ Thời Quang bỏng nặng được kéo ra, ông ta không thể chết, chết là buông bỏ, vậy người ở lại như anh em cô thì sao, không được, ông ta phải trả giá.
Hạ Thời Quang được kéo ra ngoài không bao lâu, liền có người báo lại với Hạ Vong Cơ ông ta đã chết.
"Chết? Sao có thể chết được."
Thuộc hạ khom người, run rẩy nói: "Là, là..."
Hạ Ninh Thần từ bên ngoài bước vào, cầm khăn lau họng súng trả lời: "Là anh."
Hạ Vong Cơ giật mình quay người lại, nhìn chằm chằm vào Hạ Ninh Thần, nhăn mày khó hiểu.
Hạ Ninh Thần cười cười "Em nghi ngờ gì chứ, anh cũng không cài người của mình đi theo em."
"Tại sao anh lại đến đây, anh còn giết ông ta."
Hạ Ninh Thần ngồi xuống ghế đối diện Hạ Vong Cơ, đặt cây súng lên bàn, những chi tiết của cây súng bị tháo bung ra.
"Anh kết liễu ông ta chỉ bằng một viên đạn." Hạ Vong Cơ nhìn các mảnh của cây súng, trong băng đạn không có thêm một viên đạn dự phòng nào.
"Ai biểu ông ta không né." Hạ Ninh Thần đăm chiêu nhìn cây súng.
Ông ta còn sức để né sao? Sợ là đến thở còn khó khăn..