Tinh cầu cứ như thế dành lại được, Kim Taehyung thả video ghi lại toàn bộ quá trình chiến đấu lên diễn đàn, tỏ vẻ "việc gì cũng đến tay ông".
Tuy nhiên không ai dám phản bác hay gỡ video xuống, tất cả im lặng chịu trận.
Đúng thật là bọn họ nhờ có Kim Taehyung mới không thất thoát gì nhiều, chỉ hỏng hóc một vài bộ phận của phi thuyền, như vậy đều coi là không đáng kể.
Tư Truy ngả ngớn gác chên lên mặt bàn, tay cầm điếu thuốc vò qua vò lại: "Chủ thượng của Thiên sát khi tức giận thì ra chính là bộ dạng như vậy nha."
Vu Dịch cũng ngồi bên cạnh âm thầm cười, tên nhóc này khi giận dỗi lên thì nhìn xem có khác gì một đứa trẻ không cơ chứ.
Hành động tuỳ hứng, ngôn từ phun ra cũng sặc mùi đanh đá, nếu không phải Kim Taehyung quá mạnh thì sợ người trên tinh cầu này đã liên thủ thủ tiêu hắn rồi.
Kim Taehyung thỏa mãn nhấm nháp vị rượu trên môi, "xùy" một tiếng nói: "Đừng có nhìn tao bằng ánh mắt đấy, nó không có liên hệ gì sâu xa cả đâu."
Vu Dịch và Tư Truy đồng loạt gật đầu tán thành, đúng đúng, cậu nói gì cũng đúng, cậu là tổ tông, cậu là nhất.
Kim Taehyung bày tỏ không có ý kiến với vẻ mặt miễn cưỡng của hai thằng bạn, xoay chiếc Zippo trên tay, cười cười: "Nếu liên minh thật sự muốn nhìn rõ khả năng của Thiên sát thì cho bọn chúng nhìn, dù sao thì có nhìn được hay không cũng không làm gì được chúng ta, ngoại trừ Tam sát ra thì bọn chúng động đến ai cũng được, không có một tí liên can nào đến Kim Taehyung này."
Phải, Tam sát có nghĩa vụ bảo vệ lẫn như, Kim Taehyung không ưa Tư Không Đồ, nhưng không có nghĩa là bỏ một thế lực trong "tam giác quỷ" ra bên ngoài.
Không phải sống khảng khái vì chính nghĩa, mà là đặt một trong ba thế lực của Tam sát vào trường hợp này thì đều sẽ làm như vậy, nếu không năm đó Tư Không Đồ cũng không nhất thiết phải cứu lấy anh, mặc dù anh chẳng cảm thấy biết ơn tí nào.
....!
"Em hôm nay cứ cười suốt." Tư Không Đồ đưa tay vuốt mép ly trà, ánh mắt mệt mỏi hỏi cô.
Hạ Vong Cơ lắc đầu, lại cười hề hề chối: "Không có, không có gì."
Tư Không Đồ mỗi một giây đều thêm khó chịu, thì ra anh chưa từng, cũng chưa bao giờ buông bỏ tình cảm của mình.
Tuổi trẻ bồng bột, anh lại không nghĩ đến một ngày bản thân lại đau khổ đến như thế.
"Em, chúng ta có thể đến một nơi này không?" Tư Không Đồ dè dặt hỏi cô.
Hạ Vong Cơ nghiêng đầu, nheo mắt, tò mò nhưng không hỏi: "Được."
Một bầu trời hoa đinh hương toả rực sắc tím trải dài đến tận chân trời, những bông hoa theo gió ngả về phương Bắc.
Tư Không Đồ đưa tay cầm lấy bó hoa chuẩn bị từ khi nào đưa cho cô, Hạ Vong Cơ mỉm cười nhận lấy.
Hai người cứ như vậy nhìn về nơi xa nhất của thế giới này.
Đến tận khi bầu trời ngả vàng, những cánh hoa cũng dần trở nên ảm đạm, Tư Không Đồ ngửa mặt lên trời, thở dài, làn áo sơmi trắng theo gió áp sát vào cơ ngực, tóc suôn mượt toả ra hương thơm nhè nhẹ, cuốn với hương thơm của hoa đinh hương, lại giống như một chất gây nghiện.
"Tư Không Đồ, không thể sống như một con người mà anh muốn được sao?"
Anh cười cười, đưa tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng vuốt lại nếp tóc bị gió làm rối: "Em nói xem, chúng ta, à không, phải là anh còn kịp không"
Hạ Vong Cơ không nói bảo trì im lặng, thật ra cô cũng không biết nói gì, nếu anh đã không muốn, cô cũng sẽ không ép.
Chỉ là một người như anh, vẫn là nên sống bình đạm thì hơn, cô nhìn ra được, nếu không vì lí do đặc thù, có lẽ Tư Không Đồ đã chọn sống ẩn dật yên bình qua ngày.
Cái sai duy nhất, là thân phận.
"Từ khi anh được sinh ra thì đã muộn rồi, anh từng nghĩ, nếu như anh không mang trong mình dòng máu của Tư Không gia, không phải con cháu của gia đình đế vương, có phải số phận của anh sẽ khác không? Nhưng mà nếu anh không có những điều trên, cũng sẽ đồng nghĩa với việc cả cuộc đời này cũng không có cơ hội gặp em."
Hạ Vong Cơ đưa tay ngắt những cánh hoa rải ra trên mặt đất, hai người tận mắt nhìn thấy gió cuốn lấy cánh hoa bay đi.
"Đôi khi, không từ bỏ được không có nghĩa là sẽ tốt."
Tư Không Đồ không nói gì, quay lưng bước đi, Hạ Vong Cơ nhìn theo bóng lưng anh, là một bóng lưng đơn bạc, một người có thể cô đơn đến mức như vậy sao?
Đến khi khuất hình bóng cô, một vài giọt nước mắt từ trên khoé mắt chảy xuống.
"Anh có thể buông bỏ sao?"
Vu Dịch nhìn Kim Taehyung tức giận đập bàn đá ghế mà trong lòng sảng khoái: "Mày thấy rồi đó, một nam một nữ, cùng ngắm nhìn vườn hoa oải hương tuyệt đẹp."
Tư Truy thì không kiềm chế gì trực tiếp cười to, "xuỳ xuỳ" vài tiếng: "nam nữ càng đẹp hơn."
Kim Taehyung rút súng, quay lưng chĩa thẳng vào trái tim của Tư Truy, nghiến răng nghiến lợi lên đạn.
Cả hai được một trận hết hồn nhìn Kim Taehyung, không ngờ cơn thịnh nộ của anh cư nhiên lại có thể lớn đến như vậy.
Vu Dịch chầm chậm đứng dậy, vươn tay cầm lấy khẩu súng, thành thục tháo băng đạn ra ngoài, phòng ngừa trường hợp Kim Taehyung nghĩ không thông "lỡ" tay làm thật.
Vu Dịch: "Bọn tao đùa, nhưng ý là thật, nhóc con mà không ôm vào lòng, sớm muộn cũng sẽ bị ôm mất, hiểu không."
Vu Dịch âm thầm cười trong lòng, quả nhiên đụng đến Hạ Vong Cơ, Kim Taehyung liền không bình thường, Tư Không Đồ hắn ta không phải người như vậy, tay chân không sạch, nhưng nói được làm được, không đụng vào, chính là cả đời này sẽ không đụng vào.
Tư Không Đồ hắn hối hận, vậy thì để cho hắn hối hận đi, lời hứa của hắn, cả cuộc đời này cũng không thể phản.
Bởi vì, hắn cũng không nhìn thấy ánh mặt trời được bao lâu nữa đâu..