Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

chương 67: tĩnh thịnh thế tử bao che khuyết điểm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong nhã gian lầu ba, vốn dĩ đang cười hớ hớ xem náo nhiệt, Hàn Thế Chiêu và Quân Dật Chi đều trầm mặc, chậm rãi nhíu mày.

Đợi Tĩnh Văn quận chúa được đỡ vào trong nhã gian, Hàn Thế Chiêu hỏi: "Ngươi nguyên bản là tính thế nào?"

Tính thế nào? Ánh mắt Quân Dật Chi trầm xuống, khuôn mặt tuấn tú đông lạnh thành một tầng băng sương, "Nguyên bản là tính làm cho người trong tửu lâu biết Tiếu Đại Dũng và Tĩnh Văn gặp mặt, làm cho lời đồn đãi lại truyền đi thêm một lần mà thôi."

Tuy rằng chỉ là lời đồn đãi, nhưng lời đồn đãi đối với nữ tử mà nói, thương tổn là rất lớn, nhất là với một nữ tử cao quý như Tĩnh Văn quận chúa. Vị hôn phu mà những người như nàng có thể lựa chọn nhất định là những người có quyền cao chức trọng, nhân trung Long Phượng. Những gia tộc như như vậy, yêu cầu đối với con dâu càng thêm nghiêm khắc, một chút bẩn tí xíu cũng không thể. Lời đồn đãi lần trước truyền ra, còn có thể làm như không thèm để ý, nhưng nếu liên tiếp truyền ra lời đồn liên quan đến cùng một nam tử, vậy khẳng định là không được. Những gia tộc nào vốn dĩ muốn cưới Tĩnh Văn quận chúa, cho dù còn giữ ý định kết thân với phủ Bình Nam Hầu, hơn phân nửa sẽ đem người được chọn đổi thành tỷ muội của Tĩnh Văn quận chúa, hoặc là đem con trai dòng chính thất của mình đổi thành con trai dòng thiếp.

Bất luận thế nào, Tĩnh Văn quận chúa cũng không có khả năng gả cho vị hôn phu lý tưởng, với thân phận của nàng, gả cho thứ tử không phải là làm trò cười sao? Nàng sau này làm sao còn có thể ngẩng đầu lên được nữa...... Hàn Thế Chiêu khẽ thở dài: "Nàng ta thật đúng là đã chọc sai người."

Quân Dật Chi nheo mắt, lãnh khốc nói: "Đây là do nàng ta tự tìm, ngươi hãy nghĩ lại một chút, nếu hôm nay để cho nàng ta tính kế Vãn Nhi thành công, Vãn Nhi sẽ thế nào?"

Tội đại bất hiếu cộng thêm tự mình đính ước, Vãn Nhi ngoại trừ tự sát còn có thể có đường ra gì, chỉ sợ cho dù muốn quy y cũng không có am miếu nào thu lưu. Chỉ cần nghĩ đến Tĩnh Văn sẽ làm hại Vãn Nhi bị hủy hết thanh danh, hắn liền hoảng sợ đến nỗi đêm cũng không thể ngủ. Cho tới bây giờ, hắn luôn là người tràn ngập tự tin với bản thân, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, sợ mình không thể ngăn được âm mưu của Tĩnh Văn, sợ mưu kế của mình không thể lấy lại công bằng cho Vãn Nhi. Hắn mấy lần hận không thể suốt đêm lẻn vào phủ Bình Nam Hầu, đem Tĩnh Văn đi ném xuống giếng, miễn trừ mối họa này. Tuy rằng cho dù Vãn Nhi bị hủy hết thanh danh, hắn cũng sẽ không để ý, nhưng thế nhân châm chọc nhất định sẽ khiến Vãn Nhi không thể thoải mái mà ngẩng mặt lên, vậy hắn làm sao có thể thoải mái được?

Huống chi, kế hoạch của hắn quả thật là khiến Tĩnh Văn quận chúa không thể gả cho người trong sạch, làm cho nàng vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên trước mặt Vãn Nhi, nhưng ít ra, sẽ không quá kém, chút danh dự cũng coi như còn, nhưng hiện tại lại...... Quân Dật Chi lạnh lùng nhíu mày, "Nàng ta nếu muốn oán, trước oán chính bản thân, lại oán Tiếu Đại Dũng, còn có đám khuê mật thành sự không đủ, bại sự có thừa kia."

Hàn Thế Chiêu suy nghĩ sau một lúc lâu, lại đồng tình lắc lắc đầu, "Tĩnh Văn sao lại gặp phải người như Tiếu Đại Dũng a?"

Quân Dật Chi thản nhiên nói, "Chỉ sợ không phải là Tĩnh Văn xui xẻo, chỉ bằng Tiếu Đại Dũng vừa rồi có thể làm gãy lan can một cách kín đáo, bực nội lực này đã không thể khinh thường."

Quy Hạnh Lâu là tửu lâu thường có các quan to quý nhân lui tới, mỗi cái bàn đều làm từ phỉ mộc, thiết mộc, dùng đao phách vài chục cái hết sức lực mới có thể gãy. Tương Tiệp bất quá là đụng phải Tĩnh Văn quận chúa và Tiếu Đại Dũng một chút, sao có thể làm gãy lan can?

"Tên Tiếu Đại Dũng này đúng là có chút năng lực, lại có tâm kế, nhất định là từng bước thăng chức, lúc trước cứu Tĩnh Văn quận chúa, chỉ sợ còn tưởng rằng cơ hội thăng chức của mình rất nhanh sẽ đến, nào biết lại từ Ngự Lâm quân của hoàng đến biến thành binh sĩ thủ hoàng lăng. Tuy rằng đều là binh sĩ tầng thấp nhất, nhưng rốt cuộc vẫn khác nhau một trời một vực, oán khí trong lòng sợ là sắp nứt vỡ cái bụng, cho nên hắn hôm nay mới bám riết lấy cơ hội không buông, chính là làm có chút quá." Hàn Thế Chiêu nói tiếp, "Nhưng nói đi phải nói lại, nếu không triệt để hủy thanh danh của Tĩnh Văn như vậy, nhất định sẽ bị Bình Nam Hầu diệt khẩu."

Quân Dật Chi nghĩ ngợi một hồi, nhếch môi cười cười, "Dù sao đây là chuyện mà Bình Nam Hầu phải hao tổn tâm trí." Cuối cùng vỗ vỗ bả vai Hàn Thế Chiêu, nói: "Còn không đi sao? Định chờ Tĩnh Thịnh đến gây sự với ngươi?"

Tĩnh Văn quận chúa càng nghĩ càng hoảng, nhịn không được thúc giục Vũ Oanh đi mời Quân Chi Miễn lên nhã gian. Vũ Oanh không muốn đi, nhích từng bước ra khỏi phòng, lại hết bước lại lui đến cạnh Quân Chi Miễn, cung kính cúi người chào, nhỏ giọng nói: "Miễn thế tôn...... Quận chúa muốn mời ngài dời bước, nàng có việc muốn thương lượng với ngài."

Quân Chi Miễn đang giúp Tĩnh Văn giải quyết hậu quả, đi chặn miệng từng thực khách ở lầu một, nghe được lời này, ánh mắt có hơi sững lại, thản nhiên nói: "Ta còn có công vụ trong người, cần phải đi, Vũ Yến không phải đã đi mời Tĩnh Thịnh thế tử đến sao? Hai huynh muội thương lượng không phải càng tiện hơn sao?"

"Không...... Là...... Là quận chúa có việc muốn thương lượng với ngài." Vũ Oanh kiên trì nói.

"Qua vài ngày nữa đi."

Quân Chi Miễn bỏ lại những lời này, liền không để ý đến Vũ Oanh, tiếp tục công việc vừa rồi. Chừng một nén hương sau, Bình Nam Hầu thế tử Tĩnh Thịnh liền mang theo một đội thân binh, cưỡi ngựa chạy vội đến.

Vào trong đại sảnh Quy Hạnh Lâu, thấy thực khách đã đi hơn phân nửa, Tĩnh Thịnh thế tử gấp đến độ hung hăng dậm chân một cái, vừa vặn thấy Quân Chi Miễn đang ngồi uống trà trên bàn vuông, vội đi nhanh đến, sốt ruột hỏi: "Chi Miễn, mới vừa rồi nơi này chỉ có bấy nhiêu thực khách thôi sao?"

Quân Chi Miễn tự tay rót một ly trà cho hắn, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Không phải, cơm nước xong đã đi không ít. Thế huynh tới vừa vặn, ta cũng phải đi, còn có rất nhiều công vụ."

"Ngươi!" Tĩnh Thịnh thế tử định phát giận, ngươi cả ngày chỉ ngâm mình trong Lê Viên, khi nào thì bận rộn công vụ, nếu thật sự là bận rộn công vụ, ngươi là Chỉ Huy Sứ thành Nam, chạy đến thành Bắc làm gì! Nhưng nghĩ đến muội muội xảy ra chuyện gièm pha như vậy, chỉ sợ là có người cố ý làm, Tĩnh Thịnh thế tử đành phải cưỡng chế tính tình. Hắn trước gọi từng thực khách trong lầu một, lầu hai, lầu ba ra, đe dọa một phen, sau đó trở lên nhã gian lầu hai, bảo nha hoàn vừa từ trong phủ tới hầu hạ trang điểm cho muội muội chỉnh tề, dùng nón có khăn che kín mặt, nhanh chóng đưa vào trong xe ngựa. Xe ngựa vừa có người lên lập tức chạy đi, một khắc càng không ngừng trở về phủ Bình Nam Hầu.

Muội muội muốn làm gì, Tĩnh Thịnh không phải là hoàn toàn không biết, mặc dù cảm thấy thủ đoạn không quá sáng rọi, nhưng dù sao cũng là muội muội của mình, đương nhiên là phải duy hộ, lại không nghĩ rằng sự tình lại chuyển biến thành cái dạng này. Quân lính sau khi thanh tràng cả tửu lâu, chỉ để lại các thiên kim ở trong hai nhã gian. Tĩnh Thịnh bất chấp cái gì nam nữ có khác, đẩy mạnh cửa ra, người đứng ở cửa, trầm giọng đe dọa một phen. Lá gan của các tiểu thư rốt cuộc có chút nhỏ, cả đám đều sợ tới mức cúi đầu run run, đồng thanh hô đáp ứng.

Ánh mắt sắc bén của Tĩnh Thịnh đảo qua trên đầu các thiên kim, một người cũng không bỏ qua, cuối cùng dừng lại trên một nữ hai còn đang ghé vào bàn vù vù ngủ nhiều, "Ai vậy?"

Liên Hương vội đáp: "Đây là Du tiểu thư, nàng uống rượu."

Nàng ta chính là tiểu thư của Du gia? Cái vị Du tiểu thư đã hại muội muội chật vật như vậy? Mắt Tĩnh Thịnh chợt lóe u quang, nhấc chân định bước vào trong nhã gian. Liên Hương thấy hắn thần sắc không ổn, nhịn không được đứng lên, ngăn ở trước người Du Tiểu Vãn, "Thế tử, nàng uống rượu, cái gì cũng chưa nhìn đến."

Tĩnh Thịnh nhíu mày cười, "Thật không? Ta muốn tự mình hỏi một câu."

"Tự mình hỏi sẽ không cần đi?" Giọng Quân Chi Miễn bỗng nhiên vang lên, thân hình chợt lóe ngăn ở trước mặt Tĩnh Thịnh, một tay khoát lên vai Tĩnh Thịnh, nhìn như tùy ý, kì thực đang thầm dùng nội lực. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Tĩnh Thịnh, lạnh lùng nói: "Nam nữ có khác, thỉnh thế huynh thận trọng! Huống hồ, ta nghĩ, thế huynh hiện tại hẳn là nên hồi phủ, an ủi lệnh muội mới phải." Lại ép thanh âm tới cực thấp, nói: "Hãy tích đức một chút, đừng để mọi thứ đều báo ứng lên đầu Tĩnh Văn."

Mắt Tĩnh Thịnh khẽ trừng lên, lập tức lại bình thản hòa hoãn xuống, hắn gật gật đầu nói: "Đúng vậy, ta nên hồi phủ." Đúng là phải về phủ tìm phụ thân thương nghị nên giải quyết chuyện này thế nào. Dứt lời, hắn liền xoay người ra khỏi nhã gian.

Sau khi Tĩnh Thịnh thế tử ra khỏi Quy Hạnh Lâu, Hàn Thế Chiêu mới buông ra bàn tay cố sức giữ chặt Quân Dật Chi nãy giờ, nói với hắn: "Ta đã nói là Chi Miễn sẽ không để cho hắn xằng bậy rồi mà."

Quân Dật Chi hầm hừ giận dữ, "Hừ! Ta biết tên Tĩnh Thịnh đó có ý đồ gì! Biết rõ Vãn Nhi say, còn cố ý hỏi, bất quá là muốn nàng đứng không vững, ngã vào người hắn mà thôi." Hắn lấy cây quạt chỉ vào hướng Tĩnh Thịnh rời đi, nghiến răng nghiến lợi, "Hắn muốn thừa cơ làm hỏng thanh danh Vãn Nhi, nhét vào trong hầu phủ, để cho Tĩnh Văn có thể tùy tiện phát tác, đánh chửi thỏa thích...... Hắn...... Ta với hắn, thế bất lưỡng lập!"

Thế bất lưỡng lập = thế không thể đứng chung với nhau. Câu này tương tự "bất cộng đái thiên", không thể ở dưới cùng một bầu trời.

Hàn Thế Chiêu vội che miệng Quân Dật Chi, "Ngươi cũng bình tĩnh một chút, sao cứ hể gặp phải chuyện của Du cô nương, ngươi lại xúc động như vậy a? Người ta, chuyện gì cũng chưa làm đâu, ngươi đoán cho dù đúng thì thế nào, cũng chỉ là đoán."

Hừ! Quân Dật Chi tức giận mở quạt, dùng sức quạt vài cái, nói: "Không được, ta phải nhanh nói tổ mẫu giúp ta sắp xếp việc hôn nhân này, quyết không thể để tên nào dám mơ ước Vãn Nhi." Hơn nữa, hắn cũng không tính buông tha cho Tĩnh Thịnh, hắn đã nói rồi, bất kì ai dám có ý đồ với Vãn Nhi, hắn cũng không sẽ bỏ qua!

Hàn Thế Chiêu lắc đầu cười nói: "Lại xúc động rồi, nhân gia còn ở hiếu kì nha, ngươi đính hôn thế nào được?"

Quân Dật Chi ngẩn ra, lập tức lại thở dài một tiếng.

...

Trong lòng Liên Hương huyện chủ vừa xấu hổ vừa kích động, nàng vội vội vàng vàng tìm nha hoàn của Du Tiểu Vãn đến, bảo các nàng hầu hạ Du Tiểu Vãn trở về Tào phủ, bản thân thì xám xịt trở về phủ Việt Quốc Công.

Chuyện của Tĩnh Văn quận chúa, Du Tiểu Vãn bị kẹt trong nhã gian, nghe cũng không rõ ràng. Phủ Bình Nam Hầu lại dùng thủ đoạn cực kỳ nghiêm khốc để ngăn chặn tin đồn, dân chúng tuy nghe được tiếng gió, nhưng chỉ dám lặng lẽ bàn tàn, Du Tiểu Vãn đành phải tự tay viết thư gửi cho Duy Phương Đại công chúa, mời nàng có rảnh thì đến phủ chơi.

Duy Phương Đại công chúa vui vẻ đáp ứng lời mời, hiển nhiên bát quái thêm mắm thêm muối, hào hứng kể chuyện, "Tên binh sĩ họ Tiếu kia sau đó bị mang vào phủ Bình Nam Hầu, vốn còn tưởng rằng hắn sẽ bị mất mạng, hôm qua nghe nói lại đi hoàng lăng." Nàng ghé vào tai Du Tiểu Vãn, nói nhỏ: "Còn cứu thánh giá."

Cứu thánh giá, đồng nghĩa với việc có thể một bước lên mây. Du Tiểu Vãn kinh ngạc nhíu mày, "Nói như vậy, Bình Nam Hầu tính để cho Tĩnh Văn quận chúa gả cho hắn?"

Duy Phương Đại công chúa trắng mắt liếc nàng một cái, "Không gả cho hắn còn có thể gả cho ai? Tuy rằng lúc này không có tin đồn gì truyền ra ngoài, nhưng trong số các nhà quý tộc, hậu duệ của hoàng thất có mấy ai mà không biết, nhà ai còn dám cưới nàng về làm vợ? Đúng rồi, chuyện này, sao lại cũng liên quan đến ngươi?"

Du Tiểu Vãn đành phải quanh co nói: "Hôm đó Liên Hương mở tiệc rượu, nói muốn giải hòa với ta, ta đến đó uống rượu."

"Ồ." Duy Phương Đại công chúa không nghĩ sâu, chỉ dặn dò nàng, "Nàng ta là người thiếu tâm nhãn, ngươi cũng ở đó, sợ là sẽ cảm thấy ngươi nhìn thấy cảnh nàng ta bị xấu mặt, không chừng sẽ trả thù ngươi. Hơn nữa Bình Nam Hầu gia và Tĩnh Thịnh thế tử đều là người bao che khuyết điểm, ngươi hãy ở yên trong phủ, đừng tùy ý ra ngoài."

Du Tiểu Vãn vội gật đầu đáp ứng. Nàng thật sự không hề tùy ý xuất môn, chuyện mỗi tháng đến cửa hàng tuần tra một lần cũng đổi thành tiếp kiến các vị quản sự chưởng quầy ở phòng khách nhị môn.

Thái Hậu và Đại công chúa thích ăn mứt trong cửa hàng của Du Tiểu Vãn, quả thực đem đến cho nàng một lượng khách quý cuồn cuộn không ngừng. Cửa hàng thêu và cửa hàng hương liệu còn chưa làm ra tiếng tăm, nhưng doanh thu của cửa hàng thổ sản lại càng ngày càng tốt, lợi nhuận mỗi tháng gấp năm lần so với hai cửa hàng kia cộng lại. Chỉ vài vị đầu bếp nữ đã sắp không đủ để ứng phó, Du Tiểu Vãn lại mời thêm mười vị đầu bếp nữ nữa, hỗ trợ làm mứt trái cây. Đương nhiên, mật đường vẫn là Đào Nương điều chế, công thức chế biến không thể để cho quá nhiều người biết. Dù là như vậy, vẫn là cung không đủ cầu.

Khách đến cửa hàng thổ sản chủ yếu là các quản sự của các phủ, vì hoàn thành nhiệm vụ chọn mua một cách dễ dàng, quản sự này đều đi nịnh bợ Quách Khách. Quách Khánh hiện tại cảm thấy gót chân mình như bay bay, mặc kệ là đi đến đâu, người bên ngoài đều phải tôn xưng hắn một tiếng "Quách chưởng quầy".

Du Tiểu Vãn ra tay hào phóng, tiền lương rất cao, chia thêm tiền lãi cũng không ít. Nếu lợi nhuận tháng này cao hơn hai phần so với tháng trước, Du Tiểu Vãn sẽ rộng rãi thưởng thêm. Một ông chủ như vậy, phải nói là đốt đèn lồng cũng khó tìm, nhưng Quách Khánh vẫn cảm thấy bình thường như rêu hoang mọc trên đầu tường, Trương thị muốn biết tin tức gì, ông đều để lộ ra.

Đương nhiên, tâm tư đó, đều bị Du Văn Biểu nhìn thấu, Du Tiểu Vãn cũng biết rõ ràng rành mạch.

Đảo mắt đến mùa thu, lại đến mùa thu hoạch. Năm nay mưa thuận gió hoà, thu hoạch so với năm rồi tăng thêm hai phàn. Chỉ một mặt tiền cửa hàng thổ sản đã sắp không thích ứng nổi quy mô sản xuất. Du Tiểu Vãn gọi Văn bá vào phủ, thương lượng chuyện mở thêm một chi nhánh mới.

Du Văn Biểu cũng sớm nghĩ tới vấn đề này, "Năm khu vực chính kinh thành đều có thể mở chi nhánh, tiểu nhân đã tìm được ba chỗ khá tốt để mở cửa hàng, chỉ có khu vực trung tâm và thành Bắc thì không tìm thấy chỗ thích hợp."

Du Tiểu Vãn liền cười nói: "Không có vấn đề gì, mở trước ba cửa hàng cũng được, còn hai nơi kia, ta sẽ nhờ Mẫn biểu ca hỗ trợ lưu ý một chút. Ta cũng muốn mở thêm vài chi nhánh gần các thành thị khác, nhưng Quách Khánh nhất định phải đặt dưới mí mắt chúng ta."

Du Tiểu Vãn cùng Du Văn Biểu thương lượng xong các chi tiết mở tiệm, bưng trà tiễn khách, liền đến viện của Võ phu nhân để nói chuyện phiếm. Võ thị biết nàng nhất định là tới tìm con mình, liền mở miệng giữ nàng ở lại ăn cơm chiều. Buổi chiều giờ Dậu canh ba, Tào Trung Mẫn hạ triều hồi phủ, đi thỉnh an lão thái thái, vừa trở về thỉnh an mẫu thân liền gặp Du Tiểu Vãn.

Du Tiểu Vãn nói chuyện mở chi nhánh cho hắn biết. Tào Trung Mẫn cười nói: "Văn bá sớm đã thương lượng với huynh rồi. Mới vừa rồi, huynh cũng đến cửa hàng, nói chuyện với Văn bá, huynh sẽ lưu ý. Bất quá, khu vực trung tâm và thành Bắc đều là nơi tụ tập của các phú thương quyền quý, doanh thu của các cửa hàng thường rất tốt. Hiện tại chúng ta không đủ người cho mỗi cửa hàng, chỉ phải chờ thời cơ. Ý của huynh là, không bằng trước tiên mở cửa hàng ở một nơi, không cần phải gấp gáp lập tức khuếch trương kinh doanh lớn như vậy."

Du Tiểu Vãn liền cười nói: "Được, đối với việc này, muội không hiểu lắm, còn đang học tập, muội sẽ nghe biểu ca."

Bàn chuyện kinh doanh xong, Tào Trung Mẫn chuyển sang nói đến một chuyện lớn mới phát sinh hôm qua, "Nghe nói, tối hôm qua vì tranh giành một thanh quan, Quân Nhị công tử đã cho người rạch mặt Tĩnh Thịnh thế tử."

thanh quan là kỹ nữ nhưng còn là xử nữ

Truyện Chữ Hay