Tiếu Đại Dũng coi như có lương tâm, cuối cùng dùng sức lật người lại, lấy bản thân làm tấm nệm lót ở dưới, để cho Tĩnh Văn quận chúa đặt trên người mình. Chỉ là lúc xoay người, hai bàn tay to vì bảo vệ Tĩnh Văn quận chúa nên ôm hơi chặt, nhất thời quên buông ra, vẫn còn đặt trên bộ ngực cao ngất của nàng.
Tĩnh Văn quận chúa bị ngã, bị đẩy, bị rơi lại bị xoay một vòng, nhất thời không tỉnh táo, căn bản không ý thức được tư thế của mình và Tiếu Đại Dũng ái muội đến cỡ nào.
Tương Tiệp đưa mắt nhìn xuống tình hình dưới lầu, nhất thời mặt xám như tro tàn, Tĩnh Văn…… Lại bị người ta ôm, còn đụng đến…… chỗ đó…… Quần lót đều lộ ra…… Còn bị…… nhiều thực khách ở lầu một nhìn thấy…… Xong rồi…… Lần này thật sự là xong rồi……
Thực khách ở đại sảnh lầu một tuy rằng đều là người có tiền, nhưng không hẳn đều là người có tu dưỡng, thấy bộ dạng Tĩnh Văn quận chúa thủy linh, liền bắt đầu ong ong chê cười.
“Ui chà, bị nam nhân mò đến xương cốt đều nhuyễn, thật không ngờ nha.”
“Chiếc quần lót kia, cái màu thật là đẹp, lát nữa ta phải cũng phải đi làm mấy cái cho ái thiếp, bảo nàng ấy mặc cho ta xem.”
“Đây là đang làm cái gì?…… Tĩnh Văn, là muội?” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mà uy nghiêm vang lên, đem mọi tiếng cười vang đè ép xuống.
Âm thanh này rốt cục làm Tĩnh Văn phục hồi tinh thần lại, giương mắt nhìn lên, thấy Quân Chi Miễn đang dùng một loại ánh mắt phức tạp khó hiểu nhìn mình. Nàng khẽ động thân thể, cảm thấy cánh tay như bị trói buộc, cuống quít cúi đầu nhìn xem, nhất thời tru tréo thét lên, vừa liều mạng vặn vẹo, đánh mở tay Tiếu Đại Dũng, vữa giãy dụa tự mình đứng lên, cự tuyệt Tiếu Đại Dũng đưa tay tương trợ. Đáng thương nàng chỉ một chân, không có người giúp, lại không nghĩ đụng tới thân thể của Tiếu Đại Dũng, làm sao có thể đứng lên.
Trong mắt Quân Chi Miễn xẹt qua một tia thương tiếc, nhưng hắn không có vươn tay cứu viện. Tình hình hiện tại của Tĩnh Văn thật sự chỉ có thể dùng từ “y quan không chỉnh” để hình dung, chỉ cần chạm vào một chút đều có khả năng rước vào người phiền toái không thể đá đi. Hắn lập tức ngửa đầu nhìn lên cầu thang lầu hai, thấy Vũ Yến và Vũ Oanh còn đứng đó ngây ngốc, lớn tiếng quát: “Còn không mau lấy áo choàng xuống!”
Hai nha hoàn thế này mới tỉnh ra, vội chạy lại vào nhã gian lấy áo choàng.
Dưới này, Tĩnh Văn quận chúa này hết xoay tới lại xoay lui mấy lần mới ra khỏi vòng tay của Tiếu Đại Dũng, nhưng cố thế nào cũng không đứng lên nổi. Chột dạ, hoảng hốt, làm cho tay chân nàng như nhũn ra, chỉ có thể ngồi dưới đất, ô ô che mặt khóc.
Các thực khách đột nhiên cười vang lên, Quân Chi Miễn nhíu mày, theo ánh mắt của mọi người nhìn theo, nhất thời lửa giận vạn trượng.
Giữa hai chân Tiếu Đại Dũng, thế nhưng dựng lên cột cờ. Hắn vốn muốn đứng dậylên, nhưng giờ chỉ có thể xấu hổ ngồi dưới đất, lấy tay che.
Có người cười sằng sặc, vỗ cái bàn lớn tiếng nói, “Tiểu nương tử này vừa rồi ngồi ở trên người tiểu ca kia còn xoay như vậy, đổi thành ta cũng nhịn không được……”
Nghe xong lời này, các thực khách cười càng hớn hở, còn dùng đũa gõ vào bát trợ hứng.
Đám người Liên Hương huyện chủ lúc này đã chạy ra khỏi phòng, thấy rõ tình hình ở lầu một, đều cả kinh hét rầm lêm, hốt hoảng gọi nha hoàn mang áo choàng xuống che cho Tĩnh Văn.
Quân Chi Miễn chờ lâu, trong lòng phiền chán, hét lớn một tiếng, “Câm mồm!” Lại ngửa đầu nói: “Thảy xuống!”
Mọi người thế này mới ném một tấm áo choàng xuống dưới, Quân Chi Miễn vội giúp phủ lên người Tĩnh Văn quận chúa, che đi phong cảnh trống trải dưới váy của nàng. Tĩnh Văn thuận thế, òa khóc nhào lên người hắn, lại bị Quân Chi Miễn linh hoạt tránh đi, lập tức bổ nhào trên mặt sàn.
Các thực khách lại cười ồ lên một trận, có không ít ô ngôn uế ngữ trong phố phường vang lên, bất quá vừa mở đầu liền bị ánh mắt lãnh khốc của Quân Chi Miễn diệt cho yên tĩnh.
Bọn nha hoàn rốt cục bất chấp chân tay đều nhũn ra chạy xuống dưới, nâng Tĩnh Văn quận chúa dậy, nửa ôm nửa đỡ nàng lên nhã gian lầu hai. Tĩnh Văn quận chúa hiện tại ngay cả ý muốn chết đều có. Bộ dáng xiêm y không chỉnh của nàng bị nhiều người như vậy nhìn thấy, Chi Miễn ca ca không chịu đỡ nàng, còn thực ghét bỏ…… Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chi Miễn ca ca ghét bỏ nàng, làm sao bây giờ?
Nàng được đỡ vào trong nhã gian, ngồi xuống thở hào hển, trong đầu xẹt qua vô số ý tưởng, đột nhiên dùng sức kháp lấy cánh tay Vũ Yến, “Đi! Đến Binh bộ tìm đại ca, bảo đại ca ta mang binh đến, huyết tẩy Quy Hạnh Lâu, giết tất cả mọi người. Đều giết…… Sẽ không có ai tung tin đồn nữa, Chi Miễn ca ca sẽ không ghét bỏ ta!”
Vũ Yến kinh hãi, sắc mặt xanh mét, “Quận…… Quận chúa!”
Tĩnh Văn quận chúa bỗng nhiên kêu to như kẻ điên, “Nhanh đi! Nếu không ta đánh chết ngươi!”
Vũ Yến sợ tới mức run run, hoang mang rối loạn vội vàng chạy ra ngoài.
Tĩnh Văn quận chúa lại đem ánh mắt chuyển hướng nhìn Vũ Oanh. Vũ Oanh hoảng sợ, muốn trốn vào một góc nào đó, nhưng nàng không thể, nàng còn phải giúp quận chúa chải lại tóc. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nàng và Vũ Yến, chỉ sợ đều không sống nổi…… Nước mắt của nàng liền nhịn không được lăn xuống dưới.
Tĩnh Văn quận chúa nhìn thấy nước mắt của nàng, tâm tình nhất thời thư sướng một chút, “Ngươi cũng thấy ta vô tội, ta trong sạch đúng không?” Vũ Oanh liều mạng gật đầu, Tĩnh Văn vui mừng tiếp tục nói: “Ta vô tội, ta trong sạch, chỉ cần giết hết người trong tửu lâu này, sẽ không còn ai biết, đại ca sẽ có biện pháp.”
Nàng dùng sức gật gật đầu, “Đại ca nhất định có biện pháp.”
Vũ Oanh chỉ có thể liều mạng gật đầu theo.
Tĩnh Văn quận chúa lại hỏi, “Sao Chi Miễn ca ca còn không vào?”
Cho dù trong tình huống bình thường, cô nam quả nữ cũng không tiện ở chung một phòng, huống chi ngài còn xiêm y không chỉnh, Miễn thế tôn làm sao có thể tiến vào? Vũ Oanh không dám nói thẳng, chỉ có thể hàm hồ nói: “Không chừng đang ở dưới lầu giúp ngài che miệng những người đó.”
Tĩnh Văn quận chúa nhất thời vui mừng lên, “Chi Miễn ca ca đối với ta thật tốt.”
Đám người Liên Hương huyện chủ rất muốn biểu đạt một chút quan tâm, nhưng lúc này nếu nói ra mình là bạn tốt của Tĩnh Văn, sẽ phải chịu mất mặt theo nàng. Năm người đều cuống quít tránh vào nhã gian, lắp bắp thương lượng nên làm cái gì bây giờ. Một đám nghĩ mãi cũng chưa ra một nửa ý tưởng, bên kia còn có có mười vị khuê tú nữa, vốn là cố ý chọn những kẻ thích đồn thổi, bây giờ muốn chặn miệng các nàng, quả thật là công trình nặng nề.
Đáng thương Du Tiểu Vãn gục mặt lên bàn giả say rượu, không thấy được trò hay vừa ra, chỉ có thể dùng lỗ tai nghe chút thanh âm, trong đầu khó chịu như bị mèo cào, đành phải lung tung nghĩ ngợi. Vị “Tiếu mỗ” kia hẳn là binh sĩ trong Ngự Lâm Quân lúc trước đã cứu Tĩnh Văn quận chúa, không khó để lập kế dụ hắn đến Quy Hạnh Lâu, nhưng khiến có thể đến đây vừa kịp lúc mới là việc khó, còn phải thuyết phục hắn phối hợp diễn vở kịch này, mới là việc khó càng thêm khó…….
Tên Quân Dật Chi này, mưu ma chước quỷ nhiều thật!