Tĩnh Văn quận chúa bị câu người què làm tức giận đến phát điên, chỉ tay vào mặt Quân Dật Chi, há mồm mắng, "Quân Dật Chi, ngươi chớ có bừa bãi, ngươi không phải là tên Nhị Thế Tổ chơi bời lêu lổng sao? Có cái gì ra hồn chứ! Chi Miễn ca ca sẽ không bạc tình bạc nghịa giống như ngươi nói, hắn......"
Nhị Thế tổ là Tần Nhị thế, con trai của Tần Thủy Hoàng, cũng là vị vua thứ hai của nhà Tần. "Nhị Thế tổ" là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, giống như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau năm làm vua.
Quân Dật Chi nhíu mày, mỉa mai hỏi lại, "Hắn có từng nói thích ngươi sao?"
Tĩnh Văn quận chúa lập tức xấu hổ, thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn hắn. Vẻ mặt của Quân Dật Chi càng mỉa mai, "Chưa nói đúng không? Ngươi chỉ nghĩ theo ý mình, đi tung đồn bậy bạ chung quanh. Định ép hắn cưới ngươi chứ gì? Còn dám tự xưng là danh môn khuê tú, cũng giỏi thật đấy!"
"Ngươi!" Tĩnh Văn quận chúa tức giận đến thân thể run lên, nghiến răng nói: "Ngươi cho là Chi Miễn ca ca sẽ giống loại người ngả ngớn, không có đức hạnh như ngươi sao? Những lời...... những lời như thế sao có thể tùy ý nói ra khỏi miệng? Ngươi nghĩ rằng ta giống Du Tiểu Vãn, là cái thứ..."
Càng nói càng nghẹn, Tĩnh Văn quận chúa cảm thấy có một khối khí chặn ngay cổ họng, che miệng ho mạnh vài tiếng, ngực vẫn thấy nghèn nghẹn, đau nhức, mặt mày đỏ bừng lên.
Quân Dật Chi lại đến gần vài bước, cái trán cơ hồ sắp dán lên cửa xe, thấp giọng nói: "Đừng trách ta không có việc gì cảnh cáo ngươi, nếu ngươi lại mắng nàng, chọc nàng, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết."
Tĩnh Văn quận chúa không phải loại người có thể ngồi yên cho người khác khinh bỉ. Bị Quân Dật Chi nói như vậy, nàng cảm thấy cực kỳ oán hận, định phản pháo trở lại, nhưng vừa nhấc mắt liền thấy cặp mắt phượng của Quân Dật Chi như lóe u quang, trong lòng không thể nói là không e ngại. Đôi mắt đó, như ưng như sói, ẩn hàm tối tăm và thô bạo, thoạt nhìn hết sức quả quyết, cứng cỏi, khiến nàng cảm thấy, nếu mình dám phản bác, nhất định sẽ bị đôi mắt sáng ngời lại sâu thẳm này đốt thành tro. Tĩnh Văn bất giác lạnh cả người, theo bản năng co rụt lại ra sau.
Cứ việc trong lòng phi thường e ngại, nhưng bản tính kiêu ngạo vốn đã ăn tận vào trong xưng, trong lòng ẩn ẩn không phục, nàng nghĩ trước nghĩ sau một phen, cuối cùng thay bản thân tìm được một cái cớ: Nàng là nhất giới nữ lưu, cãi nhau với nam nhân đương nhiên không chiếm được thượng phong, nhất là loại nam nhân không mặt không mũi như Quân Dật Chi, hắn không chừng sẽ nói ra loại ngôn ngữ ti tiện nào đó, đến lúc đó, nàng chẳng phải là bị ghê tởm chết? Cho nên, nàng đại nhân có đại lượng, không chấp nhặt với hắn.
Tĩnh Văn nặng nề hừ một tiếng, "Lười so đo với ngươi."
Quân Dật Chi nheo mắt, thối lui nửa bước, không chút để ý nói: "Lời ta nói, mong là ngươi ghi nhớ đến tận xương."
Tay Tĩnh Văn quận chúa lại run run một hồi, oán hận quăng mạnh màn xe xuống, lạnh lùng nói: "Hồi phủ!"
Bánh xe lăn lăn, một đường tung bụi đi xa.
Ánh mắt Du Tiểu Vãn vô thức đuổi theo làn bụi sau xe ngựa, trong lòng nghĩ lát nữa về Tào phủ, sẽ giải thích thế nào cho lão thái thái và cậu, đi ra chơi một ngày, lại phá lệ bị Thái Hậu tuyên vào cung, khẳng định là sẽ hỏi.
Quân Dật Chi cẩn thận quan sát thần sắc trên mặt Du Tiểu Vãn, thấy đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại, chứng tỏ cõi lòng đầy lo lắng và phiền não, nghĩ đến nàng hẳn là vì những lời Tĩnh Văn quận chúa vừa nói lúc nãy mà không vui. Hắn liền cúi người nhìn nàng, thương tiếc nói: "Đừng để ý đến nàng ta, Thái Hậu đã biết chuyện là do nàng ta gây ra lại già mồm át lẽ phải, muốn đổ nước bẩn lên trên người của ngươi. Thái Hậu kỳ thật là không tin, chẳng qua là ngại thể diện của Bình Nam Hầu, dù sao cũng phải đề ra nghi vấn, bằng không, cũng không sẽ tuyên ngươi vào cung."
Phiên khuyên giải này kỳ thật không có tác dụng, ngược lại càng khiến Du Tiểu Vãn buồn bực. Tĩnh Văn quận chúa vì sao dám kiêu ngạo như vậy, làm ra sự tình hạ lưu này, đã bị Thái Hậu trách cứ, còn dám ở trước cửa cung mắng nàng, còn không phải vì có một người cha làm quan to sao? Cho dù là phụ thân còn ở trên đời, cũng không sánh kịp Bình Nam Hầu. Chính mình lúc nãy nói là muốn cùng nàng ta so xem ai mới là người cười cuối cùng, xem ra chỉ nói bằng miệng, trừ phi là luyện được võ công siêu việt, ngầm trả thù, bằng không, ở mặt ngoài, đúng là mình còn thua nàng ta nhiều lắm.
Quân Dật Chi cố gắng khuyên bảo một lúc lâu, lại thấy sắc mặt Du Tiểu Vãn càng lúc càng u ám, mí mắt khẽ cúi xuống, hàng lông mi dài che đi ánh hoàng hôn, tạo thành cái bóng hình quạt trên khuôn mặt trắng nhuận như ngọc, có vẻ phá lệ mờ mịt bất lực. Trái tim hắn, chậm rãi ê ẩm, nhoi nhói đau. Hắn liền mặc kệ hiện tại đang ở cửa hông hoàng cung, cũng bất chấp có thị vệ gác cách đó vài chục bước, kéo mạnh nàng đối diện với mình, nâng cái cằm nhỏ trắng noãn bóng loáng của nàng lên, bắt buộc nàng phải nhìn vào mắt hắn.
Trái tim hắn như bị lấp đầy, trướng trướng, giống như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra, nhưng lại há miệng thở dốc, phun không ra được một chữ. Nhìn thấy cặp mắt sáng vừa mờ mịt vừa tò mò của nàng, hắn nhẹ nhàng khụ một tiếng, nhỏ giọng thề, "Ta sẽ giúp ngươi lấy lại công bằng."
Du Tiểu Vãn kinh ngạc mở to hai mắt, cặp mắt trong suốt rõ ràng phản chiếu lại khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong nháy mắt khiến Quân Dật Chi càng thêm quyết tâm. Hắn trịnh trọng lặp lại một lần nữa, "Ta sẽ giúp ngươi lấy lại công bằng. Làm cho Tĩnh Văn gả cho một nam nhân thấp kém, cho ngươi hả giận, được không?"
"Đây là chuyện không có khả năng." Du Tiểu Vãn giật mình, bật cười lên. Cười một hồi, nàng mới phát giác ngón tay thon dài của hắn còn nắm cằm của mình, nhất thời quay đầu qua một bên, tránh thoát tay hắn, lui ra sau nửa bước, vừa thẹn vừa dỗi nói: "Ngươi...... Cách ta xa một chút."
Quân Dật Chi lại tới gần một bước, nhìn chằm chằm thẳng tắp vào mắt nàng, mắt phượng nheo lại, có chút rầu rĩ nói: "Ngươi không tin ta?"
Toàn thân người kia bỗng nhiên tản mát hơi thở âm hàn, thoạt nhìn buồn bực cực kỳ, nhưng Du Tiểu Vãn không sợ hãi, chỉ cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, "Không phải là vấn đề tin tưởng hay không, mà đây là chuyện không có khả năng. Bình Nam Hầu là loại thân phận gì, sao có thể muốn một nam nhân thấp kém làm con rể? Ngươi lại không làm chủ được hôn sự của nàng ta......"
Nói đến đây, nàng chợt sửng sốt nhớ lại chuyện của Tào Trung Duệ và Hà Ngữ Phương, chẳng lẽ người này lại muốn cầu Nhiếp Chính Vương chỉ hôn?...... Không, không có khả năng, Bình Nam Hầu không phải cậu, cậu mới có bị giới hạn, bất quá là muốn chứng tỏ lòng trung thành mà nghe theo lời Nhiếp Chính Vương, mới có được thể diện như ngày hôm nay. Bình Nam Hầu lại chưởng quản một nửa binh mã của triều đình, tay cầm quyền cao, ngay cả Nhiếp Chính Vương cũng phải đối ông ta lễ nhượng ba phần, làm sao có thể đem con gái của ông ra nói giỡn? Du Tiểu Vãn theo bản năng lắc lắc đầu.
"Ngươi chỉ cần nói, ngươi có tin ta hay không." Quân Dật Chi cố chấp truy vấn.
Đang lúc nói chuyện, thái giám đã đánh xe ngựa lại đây. Du Tiểu Vãn thấy thế, vội nhún người hành lễ, nhỏ giọng cáo lui, vịn tay thái giám lên xe ngựa. Nhưng con người Quân Dật Chi vừa cố chấp vừa bá đạo, hắn không nghe được đáp án nên ngăn không cho xe ngựa đi, xao vang cửa xe nói, "Ngươi còn không có trả lời."
Du Tiểu Vãn thở dài, "Tin."
Giờ cứ dỗ cho hắn tránh ra trước.
Quân Dật Chi cong khóe môi lên, "Ngươi chính là nửa tin nửa ngờ, việc này, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem, bất quá, coi như ngươi thiếu ta một món nợ nhân tình." Nói xong cũng không quản Du Tiểu Vãn có đáp ứng thiếu món nợ nhân tình này hay không, liền thối lui vài bước, đánh vào mông ngựa cho xe chạy đi.
Du Tiểu Vãn kinh ngạc đến độ ngây ra một hồi. Nàng có thể nghe ra trong giọng nói có vẻ cợt nhả của hắn có sự kiên trì và nghiêm túc. Nàng cẩn thận suy nghĩ một phen, lại không biết hắn sẽ dùng biện pháp gì.
Đợi xe ngựa đi xa, Tùy An mới dám nhỏ giọng hỏi vị chủ tử còn đang đứng nhón chân nhìn theo xe, "Nhị thiếu gia, chúng ta về nhà không?"
Quân Dật Chi phục hồi tinh thần lại, gõ mạnh cây quạt lên đầu Tùy An một cái, "Hỏi thật vô nghĩa! Không trở về, chẳng lẽ muốn ta ngủ trong cổng tò vò?"
Tùy An ủy khuất lưng tròng nước mắt, dùng sức nhu nhu cái trán, "Gia, cây quạt này của ngài là bằng sắt tinh khiết đó a, lần tới có thể đổi cây quạt khác để gõ không?"
Tâm tình Quân Dật Chi lúc này vô cùng tốt, vui vẻ xoạt mở quạt, phe phẩy thổi gió, "Không thể!"
Đợi hai chủ tớ cưỡi ngựa ra khỏi cửa cung, chiếc xe ngựa xa hoa của phủ Nhiếp Chính Vương mới chậm rãi đi ra. Nhiếp Chính Vương phi đoan trang ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp, mỉm cười nghe xong ám vệ bẩm báo, quay sang nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Chính Vương.
Nhiếp Chính Vương suy nghĩ một hồi, nhíu mày hỏi nàng, "Nàng thực cảm thấy, Dật Chi chính là bởi vì nha đầu kia xinh đẹp nên mới để bụng?"
Nhiếp Chính Vương phi cười cười nói: "Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, câu châm ngôn này sẽ không sai. Lại nói, Du nha đầu quả thật xinh đẹp, vạn người mới được một người như vậy. Nàng tuy tuổi còn nhỏ, vóc người cũng chưa nẩy nở, nhưng đã giống như hoa sen mới nở trong hồ, rất duyên dáng yêu kiều. Tiếp qua vài năm nữa, khuê tú trong khắp kinh thành, sợ là không ai có thể so sánh với nàng ta. Còn một điểm nữa, Du nha đầu không quan tâm mấy đến Dật Chi, mà nam nhân a, sờ không được mới là tốt nhất."
Nhiếp Chính Vương có chút buồn bực và bất đắc dĩ liếc nhìn Vương phi một cái, lập tức đầy cõi lòng chờ mong cười cười, nhắm mắt lại, "Vậy cứ nhìn xem đi, xem Dật Chi lại ép buộc ra chuyện gì."
Vương phi cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, "Tiểu hỗn đản kia a, không có gì là không dám làm." Muốn Tĩnh Văn quận chúa gả cho một nam nhân thấp kém, chủ ý này tựa hồ không tệ đâu! Ít nhất có thể khiến cho thế lực của phủ Bình Nam Hầu bớt khuếch trương một chút.