Tâm tình buông lỏng, Quân Dật Chi theo thói quen rút quạt ra liều mạng thổi gió, còn khoa trương thở phì phì, "Ngươi không phải định nhảy lên cây đó sao? Ta không kéo ngươi, sẽ kinh động ám vệ, ta lại sợ ngươi kêu to, đành phải che miệng ngươi. Vẻ mặt của nữ hài tử các ngươi quả thực giống bầu trời tháng ba, thay đổi bất thường." Khóe mắt lén liếc nhìn Du Tiểu Vãn, thấy nàng không có gì biểu gì đặc biệt kháng cự, liền cười hì hì nói: "Chúng ta theo dõi tiếp đi, ngươi đi theo ta, nhất định sẽ không bị nàng ta phát giác."
Du Tiểu Vãn liếc xéo nhìn hắn một cái, khẽ hừ một tiếng, "Ngươi khẳng định biết cái gì, sao không chịu nói cho ta biết?"
Đương nhiên không thể nói cho ngươi!
Quân Dật Chi sinh ra trong một gia tộc phú quý, đương nhiên biết tình cảm của Tĩnh Văn quận chúa đối với Quân Chi Miễn, cho nên khi Tĩnh Văn quận chúa bỗng nhiên thân cận với Du Tiểu Vãn, hắn liền thấy nghi ngờ, vẫn luôn phái người lặng lẽ đi theo các nàng, sợ Du Tiểu Vãn chịu thiệt. Nhưng Tĩnh Văn quận chúa vẫn không có hành động gì, điều này khiến hắn càng thêm hoài nghi, liền tăng thêm người nhìn chằm chằm Bình Nam Hầu phủ. Thẳng đến mấy ngày hôm trước, người của hắn phát hiện mã đồng của hầu phủ đến chợ mua một loại thuốc bột có khả năng làm cho súc vật điên cuồng. Sau đó, lại biết Du Tiểu Vãn sẽ tham gia trận đua ngựa lần này, hắn đã sớm liệu định Tĩnh Văn quận chúa nhất định sẽ có hành động gì.
Kỳ thật, hôm nay, hắn đã sớm sắp xếp người đi theo các nàng, vốn không nghĩ tự mình ra mặt, chẳng qua lúc đó Nhiếp Chính Vương phi nhắc nhở hắn, hắn liền đơn giản thuận theo đi qua gây sự một chút. Đúng là có chút tâm tư muốn tranh công, lấy trí tuệ của Du Tiểu Vãn, nhất định có thể nhìn ra huyền cơ, có lẽ sẽ càng thêm thân cận với hắn cũng không chừng. Chẳng qua, người của hắn chỉ đổi thuốc bột mà thôi, bởi vì hắn không biết chắc con ngựa là của Tĩnh Văn quận chúa. Hắn nguyên lai còn có chút tiếc nuối nho nhỏ, cảm thấy không thể trả đũa, cho nàng ta vài phần nhan sắc. Nhưng cuối cùng ngựa của Tĩnh Văn quận chúa lại lồng lên như điên, chứng tõ có người khác cũng nhúng tay vào, hơn nữa người này còn rất quen thuộc Tĩnh Văn quận chúa, biết nàng sẽ cưỡi con ngựa nào...... Danh tính người này liền phi thường rõ ràng, nhất định là Quân Chi Miễn.
Cho nên hắn mới không muốn nói cho Du Tiểu Vãn, hắn thà rằng Du Tiểu Vãn không nhớ rõ lòng tốt của mình, cũng không nguyện để nàng biết tên kia từng giúp đỡ nàng.
Quân Dật Chi chỉ cười không đáp, đi trước dẫn đường, Du Tiểu Vãn đành phải đi theo sau hắn, một đường nói năng khách sáo, lại không thu được một nửa tiếng gió.
Đi được chừng một chén trà nhỏ, Quân Dật Chi liền ngừng lại, ý bảo nàng giấu kỹ hành tung. Hai người cùng tránh sau một cây đại thụ, lặng lẽ nhìn ra phía trước, thấy Tương Tiệp đang nói chuyện với một gã tiểu mã đồng, còn đưa cho hắn một gói giấy nhỏ, lại đưa qua một tờ ngân phiếu.
Hai mắt tiểu mã đồng tỏa sáng, không chút do dự nhận lấy gói giấy, nhanh như chớp chạy đi.
Quân Dật Chi lấy quạt chỉ chỉ hướng đi của mã đồng, hai người bỏ lại Tương Tiệp, lặng lẽ đi theo mã đồng. Tên mã đồng đem món đồ trong gói giấy đổ ra ngoài một nửa, sau đó nhét gói giấy vào trong một cái túi nhỏ. Du Tiểu Vãn trợn to hai mắt, tức giận đến hộc máu, "Đó là hành lý của ta!"
Tiểu mã đồng bị tiếng la làm sợ tới mức cả người run lên, nhanh chân định chạy thoát, lại làm sao trốn được Quân Dật Chi, vừa mới nhấc chân đã bị nhấc cổ áo lên.
Quân Dật Chi tặc tặc lưỡi, "Chỉ mỗi việc chạy vào gian phòng này, đã đủ khiến ngươi rơi đầu."
Mọi người sau khi thi đấu xong, hơn phân nửa sẽ đổ mồ hôi ướt lưng áo, cho nên ai nấy đều mang theo một túi hành lý nhỏ, bên trong đựng quần áo sạch để thay. Bởi vì trong trường đua ngựa có Thái Hậu, Hoàng Thượng và Nhiếp Chính Vương, tùy tùng bình thường chỉ được phép đứng ở vòng ngoài, còn bên trong trường đua là thái giám và cung nữ hầu hạ. Hành lý của nữ đều đặt trong gian phòng này, mỗi túi đều có dán tên, chỉ có cung nữ mới có thể vào trong để lấy.
Tiểu mã đồng vào gian phòng này, giả sử tội nhẹ nhất là kẻ trộm, cũng đủ khiến hắn chịu phạt năm mươi đòn, mệnh cũng coi như hết. Hắn tất nhiên hiểu được đạo lý này, lập tức run rẩy càng thêm lợi hại.
Cặp mắt phượng xinh đẹp đến cực điểm của Quân Dật Chi lấp lánh ý cười, hắn vỗ vỗ bả vai run run của tiểu mã đồng: "Đừng sợ, ta có thể tha ngươi, chỉ cần ngươi lát nữa nói thế này......"
Sau khi xong việc, Du Tiểu Vãn và Quân Dật Chi làm như không có việc gì, một trước một sau trở về khán đài. Lúc này, cuộc thi kỵ xạ của nam tử đã đấu đến hồi thứ ba, xem ra đã phân ra thắng bại.
Thấy Du Tiểu Vãn trở mày, Tào Trung Nhã nhướn mày, châm chọc nói: "Bám váy Đại công chúa không được, nên đi vỗ mông ngựa lâu như vậy sao?"
Du Tiểu Vãn không thèm quan tâm đến nàng, chỉ tập trung xem thi đấu. Không bao lâu sau, thắng bại đã phân, Quân Chi Miễn đạt hạng nhất, con trai của một vị tướng quân nào đó được hạng nhì, huynh trưởng của Hàn Thế Chiêu, Hàn đại công tử, được hạng ba. Tiểu hoàng đế dùng thanh âm non nớt động viên một phen, Thái Hậu ra mặt ban thưởng gấm vóc và bạc trắng. Trận kỵ xạ náo nhiệt cuối cùng viên mãn kết thúc.
Các quan viên đứng dậy xoay người, cung tiễn Thái Hậu, hoàng đế hồi cung, cung tiễn Nhiếp Chính Vương và Vương phi hồi phủ. Đợi các vị này đi xa, Ngự Lâm quân và thị vệ mới rút khỏi trường đua ngựa, hạ nhân của các phủ chen chúc đi vào, hầu hạ chủ tử nhà mình.
Trương thị dẫn con gái và Du Tiểu Vãn đi đón Tào Thanh Nho, đang định cùng hồi phủ, thì thấy Ngụy tổng quản vốn đi theo Thái Hậu lại chạy tới bên này, khẽ cung kính khom người, cười nói: "Thái Hậu tuyên Du tiểu thư yết kiến."
Du Tiểu Vãn biết là vì sao, cúi người thi lễ với Ngụy tổng quản, quay sang cáo từ cậu mợ rồi đi theo Ngụy công công, bước lên xe ngựa đến hoàng cung.
Vào đến trong cung, đợi ở thiên điện gần nửa canh giờ, Ngụy công công mới đi ra truyền chỉ, "Thái Hậu tuyên Du tiểu thư yết kiến."
Du Tiểu Vãn vội chỉnh đốn xiêm y, lại cười nói: "Làm phiền công công dẫn đường."
Hẳn là lúc nãy Du Tiểu Vãn vừa nhét cho ông một con cá nhỏ bằng vàng ròng nặng chừng hai, ba lượng, thái độ của Ngụy công công đối với nàng thập phần tốt, cười toe nói: "Du tiểu thư chớ sợ. Thái Hậu phi thường nhân từ."
Du Tiểu Vãn lại cười nói: "Ta không sợ, bình sinh không làm chuyện gì đuối lý, có gì phải e ngại?"
Ngụy công công nhìn nữ hài như hoa, khí chất cao ngất trước mắt, trong lòng kinh ngạc không thôi, đây thật sự là tiểu cô nương mười hai tuổi sao? Thoạt nhìn so với Đại công chúa còn trầm ổn hơn! Trong số các danh môn khuê tú trong kinh thành, sợ là không ai bằng nàng. Trong mắt ông liền thoáng hiện lo lắng, không làm chuyện đuối lý đương nhiên tốt, nhưng cũng phải đắc tội quý nhân mới được a.
Vào trong đại điện, Du Tiểu Vãn tam khấu cửu bái, đại lễ làm xong, thật lâu sau mới nghe Thái Hậu lên tiếng, "Đứng lên nói chuyện đi."
"Tạ Thái Hậu." Du Tiểu Vãn đứng dậy, ánh mắt lặng lẽ quét một vòng, đương nhiên chỉ dám nhìn chân mọi người, đoán ra có Quân Dật Chi ở đây, không biết sao liền cảm thấy an tâm.
Thái Hậu trực tiếp hỏi tội, "Ngươi mưu hại quận chúa, có biết tội?"
Du Tiểu Vãn giật mình ngẩng đầu, lại vội vàng kích động cúi xuống, vừa lo sợ vừa nghi hoặc nói, "Thứ cho thần nữ không biết Thái Hậu nói chuyện gì, thỉnh Thái Hậu chỉ rõ."
Thái Hậu trầm giọng, "Có mã đồng đã khai ra ngươi, nói rằng ngươi đã đem thuốc bột cho ngựa của Tĩnh Văn quận chúa ăn, làm hại quận chúa bị thương, ngươi có nhận hay là không?"
Du Tiểu Vãn kinh ngạc, mặt đầy nước mắt, thân hình nhỏ bé run run, ngữ khí lại thập phần kiên định, "Thần nữ không có làm."
"Trong bao quần áo của ngươi có thuốc bột và giấy bao, ngươi còn không nhận?"
"Thần nữ không có làm. Về phần vì sao những thứ đó lại được tìm thấy trong hành lý của thần nữ, thần nữ thật sự không thể giải thích. Sau khi đến trường đua ngựa, thần nữ đã giao hành lý cho cung nữ bảo quản, lần này đua ngựa xong, xiêm y vì thấm mồ hôi mà ẩm ướt, thần nữ ngay cả xiêm y còn chưa đổi, đến bây giờ còn chưa nhìn thấy hành lý ở đâu."
Liền cúi đầu chờ Thái Hậu phán.
Sau một hồi yên lặng thật lâu, cuối cùng có người lên tiếng cười khẽ, là giọng của Nhiếp Chính Vương phi, "Mẫu hậu, nô tì đã nói không phải là nha đầu này, xem nàng như vậy, quả thật là một đứa nhỏ thành thật, ngay cả những lời biện bạch kiểu 'Thần Nữ nếu thật muốn mưu hại quận chúa, vì sao không tiêu hủy vật chứng đi?' cũng không biết nói, thế nào còn tâm tư kín đáo như vậy?"
Quân Dật Chi cũng hừ giọng nói: "Một chút việc nhỏ cũng bị dọa thành như vậy, thực không tiền đồ."
Thái Hậu nhẹ nhàng cười nói: "Được ròi, nếu không phải ngươi làm, ngươi trở về phủ đi."
"Vâng." Du Tiểu Vãn lại làm một lần đại lễ mới lẳng lặng rời khỏi đại điện, đi theo thái giám dẫn đường, ra đến ngoài cung, bước lên xe ngựa trở về Tào phủ.
Nhất định là đã tra ra thuốc bột trong bao quần áo của Tương Tiệp, nhưng Tĩnh Văn quận chúa vẫn cứ khẳng định là nàng làm. May mà Quân Dật Chi đã nói cho nàng biết sở thích của Thái Hậu. Thái Hậu không thích nữ tử mạnh mẽ, cũng không thích nữ tử gặp chuyện gì đều trấn định, bởi vì như vậy, chứng tỏ loại nữ nhân này, không phải loại mà Thái Hậu có thể dễ dàng nắm trong tay. Cho nên nàng mới cố hết sức chảy nước mắt, làm ra vẻ sợ tới mức ăn nói lắp bắp, kỳ thật lời nào nên nói, nàng đều nói, không nên nói thì không nói. Thái Hậu chưởng quản lục cung vài thập niên, cái gì cong cong quẹo quẹp mà chưa thấy qua, cần gì nàng nhiều lời giải thích?
Mới vừa đến cửa cung liền có một chiếc xe ngựa xa hoa từ trong đi ra, Du Tiểu Vãn nhận ra gia huy phía trên, là của phủ Bình Nam Hầu.
Xe ngựa dừng lại bên cạnh nàng, màn xe nhấc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tú lệ của Tĩnh Văn quận chúa lộ ra ngoài, trên mặt có vết nước mắt, xem ra vừa mới bị răn dạy xong.
Đã đến mức này, Tĩnh Văn quận chúa cũng không còn tâm tư để giả vờ, cười lạnh một tiếng, nói: "Nhìn không ra ngươi thật sự giỏi thủ đoạn, cư nhiên sơ sẩy để ngươi làm một màn di hoa tiếp mộc, giá họa cho Tương Tiệp."
Di hoa tiếp mộc = dời hoa nối cây, là một thủ đoạn vu oan giá họa, đem tội lỗi của người này đẩy sang cho người khác.
Du Tiểu Vãn ngoái đầu nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Không phải giá họa, vốn chính là nàng....... và cả ngươi nữa."
Nghe xong lời này, Tĩnh Văn quận chúa đắc ý nở nụ cười, "Đúng vậy, là ta muốn hại ngươi ngã gãy chân, vậy thì sao? Hiện tại Thái Hậu đã biết, bất quá là nói ta một chút, phạt ta cấm túc ở nhà một tháng. Ta chỉ cần ngoan ngoãn tu dưỡng là được, dù sao cũng chỉ là không thể ra phủ thôi. Du Tiểu Vãn, cha ta là đại thần đắc lực trong triều, ta là ngự phong quận chúa, thân phận cao quý, cho dù thực sự làm ngươi biến thành tàn phế, Thái Hậu nhiều lắm chính là phạt giam ta trong nhà, lại cho ngươi vài món ban thưởng nho nhỏ. Thế nào, không cam lòng có phải không? Đây là thứ mà ngươi vĩnh viễn không thể siêu việt hơn ta, không cam lòng cũng phải chịu!"
Thần sắc Du Tiểu Vãn chợt trầm xuống, nàng cười lạnh: "Vậy có muốn lại thử một lần nữa hay không? Thử xem ai sẽ là người cười cuối cùng? Ngươi đừng quên, ngươi không thể làm quận chúa cả đời, ngươi rốt cuộc cũng sẽ lập gia đình."
Bốp bốp bốp, ba tiếng vỗ tay vang lên, Quân Dật Chi phô trương dáng vẻ phong lưu tiêu sái chậm rãi lại đây, nhìn Du Tiểu Vãn, nói: "Khí độ này của ngươi thật sự là khiến người ta tin phục." Lại ghé vào tai nàng, nhỏ giọng hỏi, "Ngươi muốn gả cho ai?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Tiểu Vãn nóng phừng lên, nàng vội nhích ra bên cạnh một bước, cố gắng bảo trì khí thế.
Tĩnh Văn quận chúa nghe xong chỉ cười lạnh, đang định hạ mành rời đi, Quân Dật Chi bỗng ngăn nàng lại, cười nói: "Ngươi vừa mới nói ngươi thân phận cao quý? Ngươi cho là ngươi cao quý bao nhiêu? Ta chỉ muốn nói với ngươi, giống như Du tiểu thư đã nói, thân phận của nữ nhân đều là do nam nhân ban tặng, ngươi hiện tại cao quý, nếu sau này gả vào nơi không tốt, cũng sẽ phải ăn nói khép nép....... Ngươi hãy ngoan ngoãn dưỡng vết thương trên chân cho tốt đi, đường huynh sẽ không muốn một người què làm chính phi đâu!"