....
Khoa Đa Chấn Thương.
Lạc Vương và Giai Lệ đang ngồi cạnh giường của con trai.
Hai người chính là cha mẹ của Lạc Thần.
Lúc Lạc Thị gặp khó khăn, Lạc Vương được Lục Minh Tử Duệ giúp đỡ, nên công ty liền ổn định trở lại.
Hai nhà cũng quen biết từ đó.
Cái chết của Tử Thiên khiến cho cha và mẹ của Lạc Thần phải xót xa.
Thương cảm.
Lạc Vương nhìn con trai nằm im bất động, trên miệng còn gắn ống thở ôxi, ông đau lòng, ông có hai đứa con trai.
Lạc Thần từ bé bị bệnh.
Cơ thể yếu ớt.
Ông biết, nhưng bản tính con trai ông mạnh mẽ, lại không muốn ba mẹ lo lắng, nên nó giấu...
"Giai Lệ, Lạc Thần hôn mê, sẽ không tỉnh lại nữa.
Ngày mai chúng ta nói Bệnh Viện chuyển thằng bé về Lạc Gia, để tiện chăm sóc." Lạc Vương buồn bã nói.
Bà nhìn ông, lặng lẽ gật đầu.
Không lên tiếng.
Lúc hai ông bà được Lục Gia báo tin.
Giai Lệ bủn rủn cả tay chân, Lạc Vương thì không dám tin.
Cho đến khi cầm bản bệnh án của con trai..
Nhìn vào dòng chữ, hôn mê suốt đời.
Cả hai ông bà đều chết lặng.
Hôn mê suốt đời thì khác gì là người thực vật, rõ ràng là sống, nhưng khác nào đã chết.
Nhưng mà, ông bà vẫn còn an ủi hơn hai người bạn già của họ.
Đó là vợ chồng Lục Minh Tử Duệ.
Với ông bà, tuy con trai Lạc Thần hôn mê là sự thật, thế nhưng cậu vẫn còn sống.
Còn vợ chồng Lục Minh Tử Duệ.
Thì con trai họ đã không thể trở về nữa.
Thằng bé đã ra đi mãi mãi..
Lạc Vương và Giai Lệ ngầm ngùi nhìn nhau khóc.
Nước mắt bất giác lại trào ra.
Rõ ràng, trong một khoảnh khắc, hai ông bà đều có suy nghĩ giống nhau.
Bên ngoài cửa, Tử Thanh nhìn thấy một màn kia, đau lòng, chua xót, nhất là bốn chữ "hôn mê suốt đời" kia, làm cô chết lặng, cô bất động tại chỗ, trong lòng đau đớn, trái tim như bị bóp nghẹt.
Cả người run lên vì khóc.
"Bác Vương, Bác Lệ." Cô run rẩy gọi vợ chồng Lạc Vương và Giai Lệ.
Hai ông bà nghe tiếng gọi.
Quay ra cửa để nhìn.
Trước mắt, là Tử Thanh nhợt nhạt, gầy gò nhìn chăm chăm người con trai nằm trên giường bệnh.
"Tử Thanh, sao cháu đến đây? Cha cháu đã ổn chưa? Chị dâu cháu đã sanh chưa?" Lạc Vương điều chỉnh lại cảm xúc hỏi.
Thấy Tử Thanh vẫn bất động ở ngoài cửa, Giai Lệ thở dài, bà lau đi nước mắt, đứng lên đi ra cửa kéo Tử Thanh vào.
"Bác Lệ, cháu....cháu...hức hức..cháu xin lỗi." Tử Thanh yếu ớt nói.
"Sao lại xin lỗi, Tử Thanh, chuyện xảy ra không phải do cháu.
Không ai muốn điều này cả." Giai Lệ buồn bã, nhưng vẫn cố trấn an cô gái.
"Nhưng nếu cháu không đòi đi công viên chơi, chị dâu cháu sẽ không bị bắt cóc.
Anh Thiên sẽ không chết, Anh Thần cũng sẽ không đến nỗi này tất cả đều là do cháu." Tử Thanh vừa khóc vừa tuôn ra một hơi bao áy náy , ân hận lẫn dằn vặt trong lòng.
"Tử Thanh à, chuyện này không ai trách cháu.
Tất cả chị là không may xảy ra.
Cháu đừng tự trách nữa, còn một chuyện nữa...." Lạc Vương ngập ngừng...
Haizz...ông thở dài..nghiêm túc nói.
"Tử Thanh, chuyện tình cảm giữa hai đứa, ta biết hết.
Nhưng là Tiểu Thần nhà ta, nó đã không tỉnh lại nữa rồi...cháu hãy tìm một bến đỗ khác đi..." còn chưa nói hết câu, Tử Thanh bật khóc, rồi cắt ngang lời ông.
"Không, cháu không tìm ai hết.
Cháu chờ anh ấy tỉnh, xin hai bác đừng đuổi cháu đi."
Giai Lệ thấy cô khóc đến Thương tâm, bà xúc động, nước mắt lại theo nhau mà rơi ra.
Bà biết Tử Thanh có lẽ là thật lòng, nhưng không lẽ, Lạc Thần vĩnh viễn không tỉnh lại, thì con bé phải vĩnh viễn ở như vậy cả đời sao.
"Tử Thanh, Lạc Thần không thể tỉnh lại, cháu sẽ đợi được nó sao? Đừng đặt tương lai lên nó nữa.
Sẽ không có kết quả đâu." Giai Lệ nghiêm túc nói.
Tử Thanh ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn ông bà.
Cô lau đi nước mắt, nói,
"Không, cháu mặc kệ, dù cho cả đời anh Thần không tỉnh lại, thì cháu vẫn sẽ ở cạnh anh ấy.
Đơi này của con, không là anh ấy thì không được.
Xin hai bác đừng đuổi cháu đi."
Hai ông bà nhìn Tử Thanh..Lòng vừa vui khôn siết, lại vừa không nỡ.
Vui là vì Tiểu Thần sau này có người chăm sóc, còn lại không nỡ chính là con trai ông bà mà suốt đời không tỉnh, thì Tử Thanh phải làm thế nào?
Gác lại chuyện này, Lạc Vương lúc này mới nhớ đến chuyện khác.
Ông hỏi,
"Tử Thanh, chị dâu con đã sanh chưa, con bé ổn chứ?"
" Dạ, Đã sanh rồi, là sanh mổ.
Hai đứa trẻ nằm trong lồng kính, còn chị dâu cháu rất yếu, nên vẫn chưa tỉnh lại..." Tử Thanh ngưng khóc kể lại.
"Ừ, không sao là tốt rồi." Lạc Vương gật đầu nói.
Ba người lại rơi vào trầm mặc, không biết nên nói cái gì, vì có nói ra, sẽ lại là rơi nước mắt, lại là đau đớn vô cùng...
...
Buổi trưa.
Khoa sản, phòng chăm sóc đặc biệt.
Khi y tá trở lại thay băng cho Mạc Hân thì Vợ chồng Hách Liên Thành và vợ chồng Lục Minh Tử Duệ cùng nhau ra ngoài.
Ba người Tử Yến, Mạc Kiên và Triển Hà cùng đi mua cơm trưa cho mọi người.
Mười lăm phút sau, y tá trở ra.
" Mọi người có thể vào lại rồi.
Sản phụ vẫn cần nghỉ ngơi nhiều, nếu cô ấy có dấu hiệu sốt thì mọi người gọi bác sĩ ngay nhé." Y tá căn dặn xong, liền đẩy xe thuốc rời đi.
Bốn người đi trở lại phòng.
Cùng ngồi trên băng ghế, họ đều im lặng, sự im lặng đến nghẹt thở.
Trong phòng chỉ lâu lâu lại thé lên oe...oe...tiếng hai đứa bé đòi mẹ bế...
Hai đứa nhỏ ngoan vô cùng, dù nhỏ xíu, thiếu tháng, nhưng lại không quấy khóc, như những bé sơ sinh khác...chúng dường như rất hiểu chuyện..
Mãi lâu sau.
Lục Minh Tử Duệ mới lên tiếng :
" Liên Thành, đợi Mạc Hân tỉnh lại, cha mẹ tôi và cha mẹ Thanh Vũ về nước cùng đám Triển Hoằng và A Nguyệt.
Lục gia sẽ làm đám tang cho Tử Thiên và Lâm An."
"Đám tang ! Phải rồi, nên làm như vậy.
Chúng ta cần làm lễ tang cho hai đứa nó." Hách Liên Thành gật đầu tán thành.
Nhưng Chu Thanh Vũ và Mạc Dao lại phản đối.
"Sao lại làm đám tang ngay lúc này, Mạc Hân còn chưa tỉnh, lỡ như..." Chu Thanh Vũ nghẹn ngào nói...
"Phải đó, con bé tỉnh nếu tỉnh lại, nó vừa mới sanh xong, lại gặp đả kích nữa nhất định sẽ không chịu nổi...tôi sợ..." Mạc Dao phản đối kịch liệt..
"Không được...Mạc Hân là con gái tôi, tôi hiểu tính nó hơn ai hết.
Nếu nó tỉnh lại nhất định cũng sẽ hiểu, nó cũng sẽ mạnh mẽ, kiên cường mà vượt qua." Hách Liên Thành quả quyết, nhưng lời của ông nói, lại mang đầy lo sợ trong đó.
"Được rồi cứ quyết định như thế, thà đau ngắn, còn hơn đau dài, thà đối mặt còn hơn trốn tránh cả đời.
Con dâu Lục Minh Tử Duệ tôi há có thể yếu ớt mà gục ngã...tôi tin nó sẽ vượt qua được.." Lục Minh Tử Duệ nói xong liền thở dài, mắt không kìm được mà bỗng chốc cay xè...
Nói thì dễ, nhưng có làm được hay không lại là chuyện khác.
Ngay cả bọn họ là người đã trải qua nhiều chuyện còn không tránh khỏi bàng hoàng, đau đớn, không ngăn được mà rơi nước mắt.
Vậy thì một cô gái như Mạc Hân, sẽ phải làm thế nào, khi cô chỉ còn lại một mình trên cõi đời.
Có bù đắp thế nào cũng không đủ..
Hách Liên Mạc Hân nằm trên giường.
Thân thể khẽ run lên.
Thật ra, cô đã tỉnh lại từ lúc y tá vào thay băng vết mổ rồi.
Và đương nhiên câu chuyện của hai bên cha mẹ vừa rồi, cô đều nghe được hết.
Cô cứ nằm im ở đó, cô không muốn mở mắt ra nhìn, bởi vì...
"Đau đớn, mở mắt ra để làm gì, để nhìn thấy cha khóc, mẹ khóc, cha mẹ chồng khóc, con thơ khóc, tất cả là nước mắt, nước mắt đau thương dành cho chồng cô, cho Lâm An sao?"
"Nếu mở mắt ra, mà phải đón nhận những cái đau khổ đó, phải nhìn thấy những giọt nước mắt trong tang lễ sắp tới, nhìn thấy con thơ khóc oe oe, chúng không biết cha chúng đã chết..vậy thì cô thà không nhìn thấy...thà bị mù còn hơn..."
Nước mắt trào ra, chảy xuống hai bên thái dương.
Mạc Hân nắm chặt hai tay.
Tim cô đau đớn như bị ai bóp đến không thở nổi...
Sự thật kia quá tàn nhẫn, nó đáng sợ đến mức, một cô gái kiên cường như cô liền không dám đối mặt....Nước mắt lại từ hai khóe mắt trào ra không ngừng, tang lễ kia, cô sẽ vượt qua thế nào...
...Mạc Hân đau đớn...trong tim nghẹn ngào, không muốn chấp nhận cũng phải nén đau mà thừa nhận...
"Tử Thiên, em mất anh thật sự rồi....huhuhu..." tim cô khóc..khóc thương tâm...