....
Sáng sớm hôm sau.
Trước phòng cấp cứu A Khoa Sản.
Hai vợ chồng Hách Liên Thành và Mạc Dao đang ngồi chờ suốt đêm.
Hách Liên Mạc Kiên và Lục Minh Tử Yến cũng ngồi bên cạnh để cùng chờ kết quả của Mạc Hân.
Về cái chết của Lâm An và Tử Thiên.
Chẳng ai dám đề cập đến trong giây phút này.
Nếu để Mạc Hân biết được, chỉ sợ là...
Ting ! Cánh cửa phòng cấp cứu rốt cuộc cũng mở ra.
Nữ bác sĩ hôm qua thấy vợ chồng Hách Liên Thành, thoáng kinh ngạc.
Bà hỏi, "ông bà là..?"
"Chúng tôi là cha mẹ của Mạc Hân.
Con gái tôi của tôi có ổn không?" Cả hai ông bà cùng không hẹn mà hỏi.
Bác sĩ gật đầu, bà chậm rãi nói.
"Ông bà yên tâm, hai đứa bé không sao? Là hai bé trai, chúng hơi yếu, phải chăm sóc trong lồng kính vài ngày.
Còn mẹ thì..." nói đến đây, bác sĩ ngập ngừng..
Nhớ lại khuôn mặt của Hách Liên Mạc Hân trong khi phẫu thuật sinh mổ, bà cảm thấy xót xa trong lòng.
Làm bác sĩ bao nhiêu năm, sản phụ như cô, bà mới thấy đầu tiên.
Cô dường như không muốn tỉnh lại.
" Bác Sĩ à, con gái tôi có chuyện gì đúng không?" Mạc Dao run run hỏi.
"Không, cô ấy không bị gì, chỉ là từ sâu trong ý thức, cô ấy không muốn bản thân tỉnh dậy thì phải."
Như nhớ tới cái gì, bà do dự hỏi tiếp.
"Vậy, chồng của cô ấy đâu? Từ tối hôm qua đến nay, tôi vẫn không có thấy tới.
Mà ngược lại, chỉ có cha chồng và cha mẹ ruột."
Hách Liên Thành và Mạc Dao, cùng Mạc Kiên và Tử Yến, nghe bác sĩ hỏi.
Cả bốn người đều cúi đầu, lòng trùng xuống.
Nhất thời không thể thốt nên lời.
"Chồng của em ấy, đã không còn nữa rồi." Thanh âm của Triển Hà phía sau lạnh lẽo vang lên.
Từ phía xa, cô vừa đi mua cháo về.
Thấy mọi người không nói, mà vị bác sĩ kia lại tò mò cô đành nói để bà không gặng hỏi nữa, có như vậy, cũng không ai sẽ đề cập đến chuyện TửThiên đã mất.
Cũng sẽ tốt cho Mạc Hân.
"Mất rồi sao?" Bác Sĩ nét mặt đầy kinh hãi.
Bà áy náy cúi đầu trước vợ chồng Hách Liên Thành, giọng điệu thành khẩn..
"Xin lỗi hai vị là tôi đường đột.
Mọi người có thể vào thăm sản phụ và hai đứa bé được rồi."
"Không sao? Chúng tôi không phải người hẹp hòi."
Hách Liên Thành nói xong, ông quay qua Tử Yến nói,
"Tử Yến cháu cùng với Mạc Kiên hai đứa đi thông báo cho cha và mẹ cháu biết tin bình an của Mạc Hân nhé."
Sau đó ông liền đi thẳng vào trong, bà cũng đi theo.
Triển Hà cũng theo hai người đi vào bên trong.
Thật may vì Mạc Hân, cũng phẫu thuật thành công, mẹ bình con an.
.....
Phòng hồi sức đặc biệt.
Lục Minh Tử Duệ lúc này đã tỉnh dậy.
Ông yếu ớt nhìn vợ mình.
"Thanh Vũ !"
"Lão gia, ông không sao chứ?" Bà lo lắng hỏi
"Không sao! Bệnh già đó mà."
"Còn nói không sao? Tử Thiên đã bỏ tôi đi, ông cũng muốn bỏ tôi đi nữa sao? Cha con ông là đồ vô tâm mà....hức hức...bà khóc..
"Haizz..sống từng này tuổi rồi, khóc như con nít thế, lớp trẻ nó cười vào mặt cho.
Ông cười yếu ớt nói với bà.
"Ông..ông..." bà không nói được lời nào.
Nói thế thôi, chứ con trai đã mất, hai người là người đau đớn nhất.
Nhưng là trưởng bối, yếu đuối thương tâm để cho ai nhìn đây.
Có lẽ ông bà sẽ nén đi nỗi đau mất con vào lòng mà thôi..
Từ bên ngoài, Tử Yến và Mạc Kiên cùng nhau dìu Tử Thanh vào tới.
"Cha, mẹ !" Tử Thanh trong bộ đồ bệnh nhân, tay còn đang gắn ống truyền dịch...!lên tiếng gọi.
Sáng nay tỉnh dậy, cô biết tin cha cô bị ngất liền vội vàng chạy qua đây.
Còn Lạc Thần, cô đã hỏi thăm y tá, và biết anh được phẫu thuật xong rồi, chỉ là việc anh khó có khả nắng tỉnh lại thì cô lại không biết.
Cả việc, Tử Thiên, anh trai cô đã chết cô cũng không biết, đó là lí do cô vội vã chạy đến chỗ cha cô để hỏi.
Đang đi trên đường thì gặp Tử Yến và Mạc Kiên cũng đang đi tới đây, nên hai đứa cũng đi cùng với cô.
"Tử Thanh, Lạc Thần sao rồi, nó ổn chứ con?" Cha cô hỏi.
"Anh ấy phẫu thuật xong rồi, cha mẹ anh ấy đang ở đó.
Con, không dám qua thăm anh ấy." Tử Thanh ngồi cạnh mẹ mình, khổ sở nói.
"Con bé ngốc này, Cha mẹ Lạc Thần là người thấu tình đạt lý, họ sẽ không trách con." Chu Thanh Vũ an ủi con gái.
"Để nói sau đi mẹ.
Anh Thiên đâu hả mẹ, còn có chị Hân, Lâm An và Triển Hà nữa.
Bọn họ đều an toàn hết rồi đúng không mẹ?"
Hai ông bà nhìn con gái, trong lòng chua xót.
Nó vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tử Yến và Mạc Kiên ngậm ngùi, không dám nói gì cả.
" Tử Thanh, Tử Thiên nó..chết rồi.
Cả Lâm An và Tử Thiên, cả hai đứa nó đều bị thiêu chết rồi." Lục Minh Tử Duệ cúi đầu nói từng chữ vô cùng rõ ràng, ông phải gắng hết sức, bình tĩnh bao nhiêu mới nói được những chữ kia...
"Chết rồi...?? " Tử Thanh ngây ra.
Cô nhìn mẹ, rồi nhìn cha, nhìn đến Tử Yến và Mạc Kiên, cô lắc đầu..
" Không, không phải đâu, cha, người nói dối con đúng không? Mẹ, mẹ nói gì đi, cha nói dối đúng không? Hai người gạt con, gạt con phải không?"
Tử Thanh không dám tin, cũng không muốn tin, nhưng nước mắt bất giác đã tuôn đầy mặt...cả người cô run rẩy..Anh Thiên, anh trai song sinh của cô chết rồi, anh đi bỏ cô em gái của anh lại.
Người ta nói, tình cảm giữa một cặp song sinh là thiêng liêng hơn bình thường.
Dù là chị em hay là anh em, họ đều có một sợi dây liên kết nào đó.
Mà nếu như một trong hai người xảy ra chuyện, thì người còn lại sẽ đau đến suốt đời.
Tử Thanh khóc nức nở.."mẹ ơi, anh Thiên ghét con phải không, anh ấy ghét con hay nói nhiều, không nên thân, nên mới bỏ con lại.." cô nghẹn ngào khóc đến thương tâm mà nói...
Hai vợ chồng Lục Minh Tử Duệ nhìn bộ dạng của con gái, không cầm nổi nước mắt nữa, đứa con trai duy nhất của ông bà, người anh trai yêu quý của cô.
Anh chết rồi, họ làm sao đây?
Tử Yến khóc thút thít, Mạc Kiên ngậm ngùi, nước mắt rõ ràng đã hoen mi rồi, cậu vô cùng hụt hẫng khi nghe tin anh rể ra đi.
Cậu nhớ, anh Rể từng nói, nam nhi đổ máu không đổ lệ.." nhưng mà anh ơi, em không có làm được..không làm được..."
Căn phòng trở nên u ám, chỉ còn tiếng khóc thê lương nghẹn lên từng hồi, của cha mẹ cho con trai mình, của hai đứa em gái cho anh trai..thảm thiết, đau đớn, thương tâm..của gia đình họ khóc thương cho con dâu tội nghiệp của họ...
.....
Trở lại Khoa Sản.
Mạc Hân lúc này đã được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt cùng cặp song sinh của cô.
Cô vẫn còn chưa tỉnh.
Hai đứa bé bị non gần một tháng, nên phải nằm trong lồng kính...
Hách Liên Thành nhìn con gái nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, trong tim ông nhói lên, con bé nếu tỉnh dậy, ông phải giải thích thế nào về sự ra đi của Tử Thiên, chàng con rể yêu quý của ông.
Lúc nhận được tin báo, ông không dám tin vào tai mình...
Mạc Dao tâm trạng cũng chẳng khác chồng mình là mấy.
Bà cũng giống ông đều không biết nên đối mặt với Mạc Hân thế nào? Nước mắt dâng lên đầy mi mắt, bà ôm mặt quay sang hai đứa cháu ngoại nằm trong lòng kính gần bên.
Tim đau như cắt.
Hách Liên Thành cùng bà nhìn hai đứa bé sơ sinh.
Ông đau lòng, phút chốc mắt cay xè...
Cả hai cậu nhóc, thân thể bé xíu, cánh tay hua hua lên không trung, ngây ngô chẳng biết cái gì..
chúng không biết cha chúng đã đi xa mãi mãi.
"Liên Thành, Rồi đây, mọi việc sẽ ra sao? Ba mẹ con nó sẽ thế nào nếu không có Tử Thiên đây?"
Mạc Dao nước mắt lăn dài mà nói.
"Ông im lặng, phải, phải làm thế nào, không có Tử Thiên, con gái ông và hai đứa cháu ngoại sẽ thế nào? Vợ mất chồng, con thơ mất cha.
Sẽ sống nổi sao?"
"Huhu..Hân ơi, bà bật khóc lên thành tiếng..." Dựa vào vai ông, nức nở.
Ông vỗ vai, an ủi vợ mình, nói bà mạnh mẽ lên, nhưng chính bản thân ông đã không kìm được nữa...
Phải...ông khóc, là cha khóc thương cho số phận của con gái, con bé hạnh phúc chưa bao lâu, liền phải gánh chịu những đau khổ này...
Triển Hà nhìn hai bực trưởng bối khóc như thế, cô làm sao mà nén nổi, cô không khóc thành tiếng, nhưng là nước mắt cứ vậy trào ra, vô thức...
"Thiếu gia, Lâm An, hai người đúng là vô tâm." Triển Hà ai oán trong tim....
Trên đời này, có bao nhiêu điều khiến con người đau khổ mà rơi nước mắt.
Rất nhiều cảm giác đau khổ, đắng cay, chua chát, nhưng mà sự đau đớn nhất vẫn là, người thì ở cõi dương, kẻ lại ở cõi âm, vĩnh viễn chia lìa.
Không thể ở cạnh nhau suốt đời....