Lúc này, Chu Thanh Vũ đã tỉnh dậy, cô gái nhỏ vẫn không biết gì về sự nguy hiểm đang cận kề, cô hỏi nhìn ra ngoài cửa kính xe, mọi thứ lướt qua quá nhanh, không nhìn rõ được thứ gì?
" Tử Duệ, chúng ta đang ở đường hầm cao tốc sao? " Cô quay sang hỏi anh.
" Đúng vậy vợ anh thật thông minh. "
" Suốt cả đoạn đường, anh không ngủ sao? " Cô lại hỏi anh.
" Không, anh nhìn em ngủ là được rồi, anh muốn nhìn em lâu hơn một chúc, muốn nhớ rõ khuôn mặt em thật kĩ, nên anh không ngủ. "
" Chỉ vậy thôi sao? " Chu Thanh Vũ không hỏi nữa, cô suy nghĩ, từ lúc anh ra tay đánh Nam Cung Minh, thái độ của anh rất khác, lần đầu tiên cô thấy anh mất kiểm soát đến nỗi muốn giết người. Người đàn ông này, có lẽ phải thêm bao nhiêu lâu nữa cô mới thật sự hiểu anh hết được.
" Tử Duệ, lần này tới Mĩ anh định ở lại bao lâu, anh sẽ quay về Anh Quốc nữa không? " Cô lại tròn mắt lên hỏi anh.
" Không, anh không đi nữa, nếu có thể được, anh sẽ ở cùng em mãi mãi. " Anh ôm cô vào ngực rồi trả lời. Chu Thanh Vũ ngạc nhiên lẫn vui mừng, cô nói :
" Anh không đi nữa sao, vậy thì tốt quá rồi, trong thời gian học tập em có nhiều vấn đề cần anh chỉ dạy. "
" Ừm, nếu có cơ hội anh sẽ dạy em nhiều hơn. " Anh cười rồi khẽ hôn lên chán cô thật lâu. Thấy anh rất lạ..cô vội hỏi :
" Tử Duệ, anh làm sao vậy? Có phải anh có chuyện gì giấu em đúng không? " Anh khẽ cười, xoa đầu cô rồi nói :
" Cô ngốc, em đang nghĩ linh tinh cái gì vậy hả? Anh thì giấu em được cái gì chứ? Mau ngủ đi, một lát nữa chúng ta về tới nhà rồi. "
" Thật không có gì giấu em sao, không đúng người nói dối sẽ không dám nhìn thẳng vào mắt người khác mà nói, anh mau nhìn em rồi trả lời, có phải xảy ra chuyện gì rồi.." nghĩ một lúc, cô nhìn lên phía trước hỏi :
" Triển Hoằng, anh mau nói thật bằng không tôi sẽ mách với ông nội rằng anh và Tử Duệ bắt nạt tôi. "
Triển Hoằng đang lái xe, nghe thiếu phu nhân hỏi, thầm than, xong rồi : " sao cái vị thiếu phu nhân này cũng chẳng khác thiếu gia là mấy, chỉ cần nhìn thái độ của người bên cạnh thôi liền biết có chuyện xảy ra. Thật là thông minh đến đáng sợ. "
Phải làm sao đây, khi nãy thiếu gia đã dặn là không được nói cho thiếu phu nhân biết nếu không thiếu gia xử đẹp anh. Nghĩ mãi vẫn không biết nên làm thế nào? Anh đành im lặng làm lơ không nói gì cả. Thà đắc tội thiếu phu nhân còn hơn là chống lại thiếu gia, nếu không kết quả vô cùng thảm.
Tử Duệ thấy cô quyết hỏi cho bằng được, đành nói thật.
" Được rồi, Tiểu Vũ, đừng làm khó anh ấy, anh nói rõ với em là được. " Anh thở dài rồi bắt đầu nói :
" Tiểu Vũ, hôm nay chúng ta đã gây chuyện với nhà Nam Cung, con trai và cháu nội gái ông ta.Vì vậy anh nghĩ, lão già Nam Cung Thành sẽ ra tay với chúng ta, tại anh không muốn em lo nên anh và Triển Hoằng mới không cho em biết. "
" Cái gì mà chúng ta gây chuyện trước chứ, căn bản chính là bọn họ kiếm chuyện trước mà, thật là.."
Cô còn chưa nói hết, bỗng nhiên xe thắng gấp. Chu Thanh Vũ suýt đập cả mặt vào ghế lái phía trước..Cô vội hỏi ;
" Chuyện gì thế này, xe chúng ta bị gì rồi. " Triển Hoằng vội tắt đèn xe rồi quay lại nói với Tử Duệ, giọng anh lạnh băng.
" Thiếu gia chúng ta chậm rồi, bọn chúng quả nhiên chờ chúng ta. "
Nghe Triển Hoằng nói, Chu Thanh Vũ hiểu ra ngay vấn đề, từ đầu tới cuối, bằng khả năng suy doán của mình, cô đã biết được vài phần, cho đến khi Tử Duệ nói, thì cô liền xác định. Nhìn anh, cô bình tĩnh nói :
" Tử Duệ, Nam Cung gia cho người giết chúng ta sao? "
Lục Minh Tử Duệ kinh ngạc nhìn sang cô vợ nhỏ của anh, thế mà cô lại không hề sợ một chút nào, ngược lại cô rất bình tĩnh. Nếu gặp cô gái khác có lẽ khóc lóc ồn ào không thôi rồi.
Anh gật đầu rồi nói :
" Tiểu Vũ dù có chuyện gì cũng phải ở trong xe chờ anh, tuyệt đối không được ra ngoài có biết chưa? "
" Không, Tử Duệ anh muốn làm gì? sao phải bắt em ở lại xe, chúng ta không phải đã hứa chuyện gì cũng cùng nhau đối mặt sao? Em không muốn ! " cô gần như sắp khóc vội giữ chặt tay anh lại.
Anh ôm cô rồi nói :
" Tiểu Vũ, sẽ rất nguy hiểm nếu em xuống cùng anh, anh sẽ không để em phải gặp nguy hiểm. Ngoan đợi anh trở lại có được không? "
Chu Thanh Vũ biết dù thế nào anh cũng không đồng ý, cô đành gật đầu, buông tay anh ra rồi nói :
" Anh và Triển Hoằng nhất định phải cẩn thận đó, em chờ hai người trở lại. "
Yên tâm đợi anh, anh và cậu ấy nhất định sẽ quay lại.
Nói xong, Tử Duệ nói với Triển Hoằng :
" mau mở hệ thống tự động bảo hộ của xe. "
"Vâng, thiếu gia ! "
Triển Hoằng khởi động hệ thống, lập tức các mặt kiếng xe được thay đổi bằng một loại kiếng khác. Có màu tối hơn, bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy gì, nhưng bên trong lại nhìn được bên ngoài rất rõ ràng. Vì xe dừng lại ở khoảng cách xa nên cả đám người đợi họ phía trước vẫn không hay biết gì.
" Đi thôi, Tử Duệ nói với Triển Hoằng, giọng anh bình tĩnh đến đáng sợ. "
Bên trong đường hầm cao tốc, cứ tầm mười mét mới có một bóng đèn thắp sáng, xe của họ dừng ngay đoạn đường không có ánh đèn chiếu tới nên không nhìn rõ mọi thứ xung quanh cho lắm.
Tử Duệ với Triển Hoằng bước xuống khỏi xe, dưới ánh sáng mờ mờ của ánh đèn từ xa, anh nhìn thấy trước mặt hai người là bốn chiếc xe màu đen dài, nếu gộp lại tất cả số người trong bốn chiếc xe đó có lẽ đến cả trăm người.
Triển Hoằng quay sang nhìn Tử Duệ, anh nói :
" Thiếu gia, xem ra lão già Nam Cung Thành rất quan tâm đặc biệt đến cậu, đem cả trăm người đến chăm sóc chúng ta. Triển Hoằng tôi theo cậu hôm nay cũng được hưởng sự đặc biệt này rồi a ! "
Tử Duệ nghe Triển Hoằng nói, anh không trả lời, chỉ hướng mắt nhìn chằm vào đám người đang chuẩn bị xuống xe. Anh muốn xác định kẻ cầm đầu mang tên Phó Khải kia có hình dáng như thế nào?
Con đường hầm cao tốc này quả nhiên là nơi đáng sợ, ngoại trừ bất đắc dĩ, người ta mới phải đi vào buổi tối. Bằng không sẽ chẳng ai có gan đi vào đoạn đường này sau khi mặt trời khuất bóng. Nó quá vắng vẻ, lại ẩm thấp và nhất là bị ngộp vì thiếu ôxi.
Hai người một chủ, một tớ đứng sát vào nhau không tiến lên phía trước mà đứng gần chỗ xe đậu chờ động tĩnh.
Bên trong xe, Chu Thanh Vũ cũng lo lắng không yên, từ lúc Lục Minh Tử Duệ xuống xe, cô vẫn chưa rời mắt khỏi khỏi anh, cô lo anh gặp chuyện rồi bỏ cô lại...
Khoảng phút sau, vẫn chưa thấy động tĩnh gì? Hình như đám người kia mất hết kiên nhẫn rồi, một tên đàn em trong đám nói lớn :
" Mẹ kiếp, Anh Khải à chúng ta ở đây đợi đã gần hai giờ rồi, tên thiếu gia đó vẫn không thấy bóng dáng đâu, có khi nào thằng nhãi đó, sợ quá trốn luôn rồi không? "
" Hahahaha..." cả đám cười ồ lên. " Đúng là sợ chạy mất dép luôn rồi đi. "
" Cười đủ chưa, đủ rồi thì ngậm miệng lại hết cho tao được rồi, còn cười nữa tao cắt lưỡi tất cả. " Âm thanh lạnh lẽo của giọng một người đàn ông khàn khàn mang theo sự tàn bạo vang lên trong bóng tối.
Tử Duệ nghe thấy tiếng, đoán chắc kẻ đó chính là tên cầm đầu Phó Khải, nhưng vì trời quá tối, anh lại đứng xa nên vẫn không thấy được hình dáng của Phó Khải.
Giọng nói vẫn vang lên như tiếp tục cảnh cáo :
" Hôm nay nếu một trong những đứa tụi mày ở đây làm hỏng kế hoạch, tao sẽ xử chết tất cả. "
Cả đám nghe xong, không tên nào còn dám hé miệng. Từ trong bóng tối bước ra một người đàn ông, ánh đèn mờ mờ càng làm cho vết sẹo trên mặt hắn ta thêm ghê rợn, đáng sợ. Người này chính là Phó Khải. Hắn ta nhìn hết một lượt đám đàn em của mình một lượt, nói lớn :
Kế hoạch này, lão chủ nhân đã xắp xếp đâu đấy, tao và bọn mày chỉ cần hoàn thành tốt là được. Tao cảnh cáo bọn mày, nếu còn muốn sống tiếp thì nên làm cho tốt.
Nhiệm vụ lần này rất quan trọng, thằng ranh thiếu gia họ Lục đó rất thông minh, lại có thân thủ vô cùng xuất sắc, bên cạnh hắn còn có một trợ thủ rất tài giỏi tên là Triển Hoằng, kẻ đó tao đã từng chạm trán rồi, tất cả bọn mày đều không thể khinh suất có biết chưa?
Nghe nhắc đến tên mình Triển Hoằng cười lạnh, thật không ngờ lại có thể gặp lại một lần nữa. Phó Khải !
" Quả nhiên là hắn ta. " Triển Hoằng chỉ tay về phía người đàn ông. Anh nói :
" Thiếu gia, kẻ có thân hình cao lớn đó chính là Phó Khải, chính là tên cầm đầu của hơn một trăm người kia, chúng ta nên đối phó thế nào đây ?
Lục Minh Tử Duệ suy nghĩ.." hơn một trăm người, mà chỉ có một người chỉ huy duy nhất. Điều đó cho thấy, tên Phó Khải đó thực nguy hiểm. Bắt giặc phải bắt vua trước, nếu muốn thắng nhất định phải hạ được Phó Khải. "
Tử Duệ quay sang hỏi Triển Hoằng :
" Anh có súng không? "
" Hả? Súng sao? Thiếu gia hôm nay tới hội nghị triển lãm, tất cả đều không được mang theo vũ khí, vì vậy trên người tôi bây giờ chỉ có một cây dao bằng thép thôi. Hồi sáng lúc tôi sử dụng cậu cũng thấy rồi. "
Tử Duệ khẽ day mi tâm, anh thầm nghĩ :
" Chết tiệt thật, vậy mà không có súng, nếu Triển Hoằng mang theo súng, với tài thiện xạ của anh, Phó Khải kia có nguy hiểm cỡ nào, chỉ một phát súng thôi có thể giải quyết rồi. Đằng này lại không có súng, trên người anh cũng chỉ có một cây dao giống Triển Hoằng mà thôi. Nghĩ rồi anh ra hiệu cho Triển Hoằng :
" Chúng ta quay trở lại xe thôi, bọn chúng có mang súng hay không chúng ta đều không rõ, nếu liều mạng nhất định sẽ thua thiệt..
Hai người quay lại trong xe, thấy Tử Duệ quay lại, Chu Thanh Vũ mới buông lỏng cảnh giác xuống một nửa. Cô vội hỏi anh :
" Tử Duệ, bây giờ chúng ta phải làm gì đây, không lẽ cứ ngồi chờ như vậy sao? "
Ừm, tất nhiên là chờ rồi..! Tùy cơ ứng biến vậy.
Hả??? Chờ sao, cả Chu Thanh Vũ và Triển Hoằng đều kinh ngạc nhìn anh.
Thiếu gia, cậu đang đùa với thiếu phu nhân và tôi sao? Triển Hoằng tò mò. Chu Thanh Vũ cũng khó hiểu cô hỏi :
Tử Duệ anh có ý gì, anh bảo chúng ta chờ sao?
" Ừm! Nếu đối mặt trực diện nhất định chúng ta sẽ thua, vì bọn chúng có tới hơn một trăm tên, lại không biết bọn chúng mang theo vũ khí gì, rất khó để anh và Triển Hoằng nắm bắt. " Nghĩ một lúc, anh nói tiếp :
" Triển Hoằng, chúng ta phải chờ thôi, tôi đã gửi tin nhắn khẩn cho A Nguyệt rồi nếu nửa tiếng nữa cậu ta đến kịp chúng ta sẽ an toàn, bằng không nếu đám người đó ra tay trước khi cậu ta đến, tôi và anh chỉ đành tính bước thứ hai thôi. "
Chu Thanh Vũ cũng đành nghe theo, cô nghĩ trong lúc này cô càng không được yếu đuối, nhút nhát, dù thế nào cũng phải thật can đảm để cùng anh đối mặt.
Triển Hoằng gật đầu đồng ý, anh không nói gì nữa, bản thân anh đã hứa với lão gia là cho dù phải bỏ mạng cũng phải bảo vệ được thiếu gia.
Ba người ngồi trong xe chờ đợi, mỗi người một suy nghĩ, không ai nói gì, thật đúng là cũng hết cách.
Trong tình huống này, thực sự họ chỉ có thể đợi, rồi tùy cơ ứng biến mà thôi..