Buổi triển lãm đã thực sự kết thúc, lúc này trời đang dần về chiều, cả khu trung tâm rộng lớn lại trở về bình thường như mọi ngày.
Tại nhà Nam Cung, một người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn, tuổi tác có lẽ cũng gần , chính là Nam Cung Thành cha ruột của Nam Cung Minh. Ông ta đang ngồi xem tài liệu của công ty thì thấy hai cha con Nam Cung Minh vừa về tới, bộ dáng chật vật, thê thảm.
Nam Cung Thành vừa ngạc nhiên vừa sững sờ khi thấy mặt của Nam Cung Minh con trai ông ta, xưng lên tím bầm, vết máu còn chưa được lau sạch.
Lại nhìn đến đứa cháu gái yêu quý của mình cả khuôn mặt dính đầy máu, hình như đã bị hủy dung rồi.
Nam Cung Thành đứng dậy, khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt không một tia gợn sóng nhìn Nam Cung Liên, ông ta hỏi :
" Tiểu Liên, hôm nay cha cháu và cháu đến dự hội nghị triển lãm, đã gặp phải chuyện gì, sao cả hai lại thành thế này..? "
Vừa nghe thấy ông nội gọi đến tên mình, Nam Cung Liên bật khóc lớn, rồi kể lại tất cả mọi chuyện.
" Ông nội, là Lục Minh Tử Duệ gây ra chuyện này, hắn cho người hủy dung của con, còn ra tay đánh cha con. Ông nội, người phải báo thù cho cha và con. "
Nghe xong mọi chuyện, Nam Cung Thành siết chặt bàn tay tức giận hất hết mọi thứ trên bàn xuống, quát lớn :
" Thật là hỗn láo, ngay tại địa bàn của chúng ta, thằng nhãi ranh nhà Lục Minh cũng dám động thủ. Coi nhà Nam Cung ta là bù nhìn sao? "
" Lục Minh Tử Hạo, Nam Cung Thành tôi chưa động đến thằng cháu quý tử của ông, vậy mà nó ngang nhiên động vào con trai và cháu gái của tôi, nếu đã vậy, Lục gia chuẩn bị lo hậu sự đi, động vào người nhà Nam Cung, kết quả duy nhất là chết. "
Nghĩ rồi Nam Cung Thành lên tiếng gọi hạ nhân đứng ngoài cửa.
" Người đâu, mau đưa lão gia và tiểu thư đi chăm sóc vết thương cho cẩn thận, rồi gọi Phó Khải vào đây gặp ta. "
Hạ nhân nghe lệnh vội đi vào, bên trong là một đống lộn xộn, cậu ta kinh hãi không thôi vội đưa lão gia và tiểu thư của mình đi chăm sóc.
Một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa :
Cộc, cộc ..
" Bẩm lão gia tử, Phó Khải đến rồi. " Là giọng nói của hạ nhân lúc nãy.
" Được rồi cho cậu ta vào đi, Nam Cung Thành lên tiếng. "
Cánh cửa mở ra, bên ngoài một người đàn ông tầm tuổi bước vào, thân hình cao lớn, trên mặt một vết sẹo dài từ trán kéo dài xuống qua mắt bên phải, nhìn trông thật ghê rợn, đáng sợ. Người này chính là Phó Khải một trợ thủ đắc lực của Nam Cung Thành.
Thấy Phó Khải đi tới, Nam Cung Thành ra hiệu cho anh ta đi tới phía mình. Sau đó ông ta nói nhỏ vào tai anh ta. Chỉ thấy Phó Khải vừa nghe vừa gật đầu.
Nghe xong, Phó Khải chỉ nói một câu ngắn gọn :
" Vâng thưa lão gia tử, tôi nhất định sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ, rồi đi ra cửa. "
" Chờ đã, nhất định phải làm gọn gẽ, không được kinh động đến người khác. " Nam Cung Thành nghiêm mặt dặn dò Phó Khải.
" Được, tôi biết rồi !
Nói rồi Phó Khải đi khỏi phòng, chớp mắt đã không còn bóng dáng anh ta đâu nữa.
Nam Cung Thành đứng dậy đi về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ánh mắt đầy âm hiểm ông ta thầm suy tính, xem ra lần này phải trở về Hải Thành để xác định lại quyền lực rồi... " Lục Gia, Lục Minh Tử Hạo, tôi nhường ông hơn năm có lẽ quá đủ rồi. "
Trên xe, Chu Thanh Vũ dựa đầu vào vai của Lục Minh Tử Duệ ngủ ngon lành. Cả ngày hôm nay, quá nhiều sự việc xảy ra, thực sự rất mệt, cho nên vừa lên xe một lúc cô liền ngủ rồi. Ngay cả những việc về Triển Hoằng, chuyện của Lục gia cô cũng quên luôn.
Tử Duệ nhìn cô vợ nhỏ của mình ngủ thật ngon, anh khẽ mỉm cười đưa tay vuốt nhẹ lên gò má trơn bóng mềm mịn kia rồi nói thầm :
" Tiểu Vũ, em yên tâm, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, anh đều sẽ bảo vệ em chu toàn. "
Thật ra, lần này anh đến Mĩ ngoài việc bảo vệ cho Chu Thanh Vũ vị hôn thê của anh, còn một việc nữa mà anh phải làm đó là phải ép cho kẻ đứng sau chỉ giáo cho lão già Nam Cung Minh trong hợp đồng làm ăn lớn lần trước.
Nam Cung Minh tuy con người ông ta thủ đoạn, lại mưu mô, nhưng đối với Tử Duệ anh thì ông ta căn bản chẳng là gì cả. Người mà anh thực sự cảnh giác chính là Nam Cung Thành, kẻ đứng đầu gia tộc Nam Cung. Tất nhiên để cả một gia tộc định cư ở nước ngoài lâu như vậy, lại còn có thể tạo riêng cho mình một cái uy danh, thì không thể xem thường.
Tử Duệ còn nhớ ngày anh chính thức làm tổng tài của tập đoàn Lục Thị, ông nội từng kể cho anh nghe rằng Nam Cung Thành ngày đó vì thua ông nội trong lần tranh chức thủ trưởng, nên ông ta mới mang cả gia tộc rời Hải Thành qua Mĩ định cư. Lý do vì sao ông ta rời đi thì ông nội anh không rõ, đến nay đã hơn năm trôi qua, nhưng chẳng ai rõ tin tức của ông ta.
Còn một điểm nghi vấn nữa đó là tại sao lần này anh đến Mĩ, cha anh lại phái Triển Hoằng tới, thuộc hạ của cha anh có rất nhiều nhưng sao phải là Triển Hoằng, không lẽ có liên quan tới mối nguy hiểm mà anh đang cân nhắc sao?
Triển Hoằng ngồi trên ghế lái, chốc lát anh lại nhìn vào kính chiếu hậu đằng trước để xem thiếu gia nhà mình, anh nghĩ thầm :
" Kì lạ lúc anh đi lấy xe, căn bản chưa có chuyện gì, sao vừa nhoáng một cái, khi lên xe thì áo của thiếu gia lại dính máu, không lẽ có chuyện gì rồi chăng? "
Anh còn đang mải suy nghĩ thì giọng nói phía sau vang lên, Tử Duệ nghiêm giọng hỏi :
" Triển Hoằng, anh mau nói cho tôi biết tại sao lần này cha tôi lại phái anh tới đi cùng tôi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu không nói rõ thì anh không cần theo tôi nữa. "
" Haizz.." Triển Hoằng thở ra một hơi, xong rồi quả nhiên đầu óc thiếu gia nhà anh quả nhiên rất nhạy bén, thông minh, chỉ cần nhìn thôi cũng đoán ra được vấn đề rồi. Anh đành nói thật.
" Thiếu gia, thật ra tôi được phái đến bảo vệ cậu và thiếu phu nhân chính là do Lão gia Tử ra lệnh. Chủ Tịch chỉ nghe theo mà thôi. "
" Ông nội của tôi sao? " Tử Duệ ngạc nhiên hỏi.
" Đúng vậy, chính là lão gia tử nói với cha cậu như vậy mục đích là vì có thể nhà lần này lão già Nam Cung Thành người thật sự ở phía sau chỉ thị tập đoàn Nam Cung sẽ ra tay. " Ngừng một lúc, anh lại nói tiếp :
" Ông ta có một thuộc hạ tên là Phó Khải, người này căn bản rất độc ác, lại vô cùng xảo quyệt , tôi đã đụng mặt với hắn một lần. Có lẽ đây cũng là lí do mà tôi được lệnh phải đi cùng cậu. Nhất định dù có bỏ mạng cũng phải bảo vệ thiếu gia và thiếu phu nhân an toàn. "
Nghe Triển Hoằng nói xong, Tử Duệ không nói gì, chỉ đăm đăm nhìn lên phía trước, quả nhiên như anh suy đoán, Nam Cung Thành lão già này mới thật sự là người đứng sau mọi chuyện, sở dĩ lúc nãy trong hội nghị, anh ra tay với con trai và cháu gái của ông ta là để ép ông ta phải ra mặt, nếu anh đoán không lầm thì có lẽ, ông ta đã ra tay rồi đi.
Tử Duệ nhìn ra bên ngoài, hoàng hôn đã gần tắt rồi, trời dần tối, mười lăm phút nữa xe sẽ phải đi vào đoạn đường hầm cao tốc, khoan đã đường hầm cao tốc sao? không xong rồi, chết tiệt thật anh vậy mà không đoán ra.
Anh vội nói với Triển Hoằng,
" Triển Hoằng một lát nữa khi xe chạy vào khu đường hầm đường cao tốc, anh phải lái với tốc độ nhanh nhất, đoạn đường hầm cao tốc đó rất vắng, có thể chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. "
Triển Hoằng không biết thiếu gia có ý gì, nhưng nghe tử Duệ nói, anh cũng đoán được vài phần, đoạn đường hầm cao tốc này thực vắng vẻ, ở đây không có nhà dân ở, cảnh sát tuần tra cũng ít, nếu thực sự gặp chuyện ở đó có lẽ thần cũngkhông biết, mà quỷ cũng không hay. Anh liền gật đầu rồi nói,
" Được thiếu gia, tôi biết rồi. Lát nữa tôi sẽ tăng tốc, thiếu gia và thiếu phu nhân cài dây an toàn kĩ vào.."
Thật không ngờ, ba người họ lại từng bước cận kề nguy hiểm. Tử Duệ siết chặt nắm đấm, lão già đó thật quỷ quyệt, nếu hôm nay ba người họ có bị ông ta giết trên đoạn đường hầm đó, căn bản cũng không ai biết được. Bọn họ bây giờ chỉ có ba người, huống hồ chỉ có anh và Triển Hoằng là biết võ. Còn Tiểu Vũ là một cô gái..nếu thật sự gặp chuyện anh phải làm sao đây?
Bây giờ dù có liên lạc với thế lực của cha nuôi, căn bản đều không kịp, còn có a Nguyệt lúc nãy anh lại lệnh cho cậu ta rời đi rồi, thật là tình thế nguy cấp, anh thầm mắng,
" Nam Cung Thành, ông được lắm nếu ông dám ra tay với tôi, tốt nhất người của ông phải giết được tôi, bằng không nếu tôi còn sống, Cả gia tộc Nam Cung của ông, tôi sẽ cho tuẫn táng theo cùng ông.."
Mặt trời đã hoàn toàn trốn vào trong mây, bóng tối đã phủ xuống, chiếc MayBach mang theo ba con người lao vào đoạn đường hầm vắng vẻ rồi mất hút.
Trên đoạn đường đó, có lẽ ba người họ sẽ phải đối mặt sự nguy hiểm, nhiều hơn nữa chính là cược mạng sống của họ với tử thần..nhưng vậy thì đã sao, với Lục Minh Tử Duệ và Chu Thanh Vũ mà nói, cảm giác đi vào quỷ môn quan họ đã trải qua một lần, sẽ còn sợ sao..