Trong khoảng thời gian ngắn, ba đứa nhỏ đều có chút im lặng, may mà người làm thúc giục bọn họ mau chóng tắm xong, mặc quần áo vào, tướng quân đã trở về, chuẩn bị ăn cơm. Ba người lúc này mới qua loa mà tắm xong, để cho người làm mặc quần áo cho mình.
Chỉ có điều, trước khi đi ra ngoài, Tô Phiếm quay đầu lại nhìn hồ nước, nghi ngờ mà hỏi Tô Trạm đã mặc xong áo sơ mi cùng quần sóoc chỉnh tề: “Em trai, em hôm nay sao không xuống hồ tắm? Anh nhớ là, lúc trước em thích tắm trong này lắm mà.” Hơn nữa, nếu như Tô Trạm đang tắm, mình tuyệt đối không thể cũng cùng ở trong này, cho nên vốn là thời gian tắm rửa của hai anh em bọn họ đều khác nhau. Mà mỗi lần đều là Tô Phiếm cô đơn lẻ loi tắm một mình, nguyện vọng của Tô Phiếm là muốn tắm cùng em trai trong cái hồ này, vui đùa một chút, cùng nhau chiến đấu dưới nước, nguyện vọng này y đã mong đợi từ rất lâu, không nghĩ đến, Tô Trạm đáp ứng cùng tắm với mình, lại như thế nào cũng không chịu xuống hồ.
Tô Trạm không nói gì cả, lại nhìn Tô Phiếm một cái thật sâu. Hắn có thể nói cái gì đây?
Chẳng lẽ hắn phải nói với Tô Phiếm, đời trước mình bị y dìm chết trong nước, cái loại cảm giác đau đớn khi bị người khác lần lượt nhấn xuống, mặc cho nước hồ lạnh lẽo tiến vào đường hô hấp dẫn đến ngạt thở. Nhưng mà cảm giác đau khổ nhất là cảm giác không khí trong lòng ngực bị bức ra ngoài cơ thể, ý niệm sinh tồn bộc phát một cách mãnh liệt, cơ hội sống lại càng ngày càng xa vời, cái cảm giác đó tuyệt vọng biết dường nào?
Tô Trạm nhìn suối nước nóng kia vốn cũng không sâu, đáy lòng lại rét run từng trận từng trận. Hắn thật vất vả khắc chế dục vọng báo thù và dự định ở chung với Tô Phiếm thật tốt, không đi vào con đường cũ nữa. Nhưng đối với ký ức và cảm giác liên quan đến nước thật sự khiến cho hắn ấn tượng sâu sắc, sâu sắc đến nỗi bây giờ Tô Trạm sợ nước, càng sợ vừa đụng đến nước, chính mình khắc chế không được sự kích thích dìm chết Tô Phiếm.
Chỉ có điều, đối với những gì mà Mục Thiên Chương trải qua lúc nhỏ, Tô Trạm nghĩ lại thời thơ ấu ở đời trước của mình còn hạnh phúc hơn nhiều.
Sau đó, hắn đã hạ quyết tâm, đời này, hắn phải đem Tô Phiếm làm anh trai.
++++
Tô Trạm đau đầu mà ngồi trên sàn nhà nhìn hai người Tô Phiếm và Mục Thiên Chương tranh đoạt cái điều khiển từ xa của máy bay điều khiển kiểu mới — Đây là món quà mà hôm sinh nhật đó không biết ai đã tặng, nhưng mà vừa thấy liền biết không phải đồ bình thường, mặc dù đối với việc mình sống đến thập niên chính mươi mà nói, cái món đồ chơi này không mới mẻ gì, nhưng bây giờ là thời đại nào chứ, cái loại đồ chơi này đối với hai đứa con nít mới tuổi, chưa từng thấy quen với cuộc sống ở vùng Tam Giác Vàng lạc hậu, thật sự là quá đủ sức dụ dỗ!
Tô Phiếm bây giờ ở trước mặt Tô Trạm đã hoàn toàn không còn là dáng dấp rụt rè sợ hãi lúc trước, ngoại trừ em trai vẫn không thích nói chuyện lắm, không được tự nhiên mà không gọi anh trai, tính khí còn hay nổi trận lội đình ra, cùng với em trai nhà người ta hoàn toàn không có gì khác nhau.
Hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đọc sách trong thư phòng, cùng nhau tắm rửa, cùng nhau đi lên núi lăn lộn, lúc mệt rồi thì thậm chí sẽ mím môi rất không tình nguyện mà để cho mình cõng hắn. Đương nhiên, nếu như trong khoảng thời gian đó đừng có thêm một người là Mục Thiên Chương.
Mặc dù Mục Thiên Chương vừa đến nhà y liền cùng Tô Trạm đánh nhau, nhưng mà Tô Phiếm vẫn có thể cảm giác được, Tô Trạm rất thích Mục Thiên Chương, ví dụ như có nhiều lúc, đề nghị của Mục Thiên Chương luôn có thể nhận được sự đồng ý của em trai, thật giống như xế chiều ngày hôm qua bọn họ ở trong nhà ngây ngốc, Mục Thiên Chương vừa ném cây bút qua một bên, con ngươi đảo một vòng, liền nói với Tô Trạm: “Chúng ta đi nướng khoai lang đi!” Tô Trạm gật gật đầu liền cùng y chạy đi, chính mình đương nhiên cũng phải chạy theo. Đúng như dự đoán, ba người ăn đến mặt mày, tay chân đen thui, lúc trở về, mẹ cả còn vừa bực mình vừa buồn cười mà giáo huấn bọn họ một trận.
Tô Trạm ngược lại không để ý, hắn cảm thấy Mục Thiên Chương, đứa nhỏ này rất thú vị — Thông minh quỷ quyệt, đối với món đồ y vừa nhìn trúng là tìm mọi cách để đoạt tới tay. Điều này, hắn rất tán thưởng Mục Thiên Chương, hắn cảm thấy nam tử hán đại trượng phu thì phải nên là như thế này, ví dụ như mình sau này nếu như có con trai, Tô Trạm cảm thấy, phải đem nó dưỡng thành giống như Mục Thiên Chương vậy. Lại nói, có Mục Thiên Chương cùng nhau leo cây, móc ổ chim, bắt sâu, nướng khoai lang… Mẹ của mình ngại vì sự tham gia của hắn, ngược lại cũng không có ý kiến gì với mình và Tô Phiếm, bất quá cũng chỉ giáo huấn một trận mà thôi.
Hơn nữa, liếc thấy chân của Mục Thiên Chương vẫn mang vớ trắng như cũ, trong lòng Tô Trạm nghĩ, hắn đời trước căn bản chưa từng nghe qua Mục Thiên Chương, cũng không biết có phải là bởi vì y còn chưa lớn đã bị anh cả của y thật sự ném vào nấu thuốc phiện hay không? Chính mình là em trai của Tô Phiếm, mà Mục Thiên Chương là em trai của Mục Uy, nghĩ như thế, Tô Trạm càng đối với Mục Thiên Chương rất có một loại cảm giác “người khôn khéo quý người khôn khéo”, hai người đều bị anh trai sát hại.(Mã: Nghĩa là đồng cảnh ngộ í)
Vừa nghĩ đến Mục Thiên Chương bây giờ đang sinh long hoạt hổ trước mặt mình cười nói vui vẻ, có lẽ không thể sống đến lớn, Tô Trạm cũng cảm thấy một trận thổn thức.
Mà con người đều có vận mệnh, phú quý do trời. Chính mình cũng là không chăm sóc tốt, Tô Trạm nghĩ không ra có cái gì nên nói với Mục Thiên Chương.
Chỉ có điều, thấy Tô Phiếm vẻ mặt quật cường không buông tay và Mục Thiên Chương vẻ mặt cao ngạo, độc tài, Tô Trạm ngược lại là nghĩ không ra, Tô Phiếm đối với ai cũng đều ôn hoà sao lại cùng Mục Thiên Chương ở chung không được đây? Hai người làm cái gì cũng tranh đoạt, mặc dù không dám đánh nhau ngoài sáng, nhưng mà những hành động nhỏ lén lút cũng rất nhiều, chỉ còn thiếu không trực tiếp động tay đánh nhau thôi.
Tô Trạm không nói gì liếc mắt, lựa lời mà nói với hai người: “Không phải chỉ là một cái máy bay nhỏ thôi sao! Đến mức này sao, chú ý tiền đồ của hai người một chút!”
Mặc dù hắn rất muốn giống như người lớn mà giáo huấn hai đứa con nít tranh đoạt đồ chơi không ngớt, nhưng hoàn toàn quên mất sự thật chính mình cũng là một đứa con nít mà thôi, lần này, Tô Phiếm và Mục Thiên Chương ngược lại đều buông tay, đồng thời nhào qua Tô Trạm, gia hoả nào đó trực tiếp bị hung hăng đè xuống đất — Bị Tô Phiếm và Mục Thiên Chương cù lét một trận. Tô Trạm trời sinh sợ nhột nhất, không ngừng than khổ mà bị hai người ép, đến mức nước mắt đều sắp chảy ra.
Ba đứa nhỏ trong nháy mắt lại lăn thành một đoàn. Rốt cuộc cũng thở hồng hộc mà dừng chiến, Tô Trạm phát hiện mình thật vất vả làm xong một phần nhỏ của tranh ghép vậy mà lại bị làm rối loạn, nhất thời nổi giận ngút trời: “Hai người vương bát đản này, tranh ghép của tôi!” Tiểu búp bê giọng điệu trong trẻo lúc chỉ trích người ta là vương bát đản, rất có tư vị làm nũng.
Tô Phiếm lập tức ngồi xổm bên cạnh Tô Trạm, sờ sờ bả vai nhỏ của hắn mà an ủi: “Em trai đừng giận, anh trai giúp em ghép lại nha!” Mục Thiên Chương suy nghĩ một chút, lại đem cây ná bảo bối của mình đem cống hiến ra ngoài, “Anh trai này đem cái này tặng cho em, coi như bồi thường được không! Không phải là ghép tranh thôi sao! Chú ý tiền đồ của em một chút!” Đứa nhỏ nào đó vẫn là canh cánh trong lòng việc Tô Trạm nói y không có tiền đồ.
Tô Trạm xụ mặt, mí mắt nhướng một cái, rất là vô tình mà liếc Mục Thiên Chương, và cây ná trong tay y, động tác mang theo chút không tình nguyện, “Vậy tôi liền bất đắc dĩ mà nhận lấy.” Được rồi, Tô Trạm sẽ không thừa nhận, hắn đã để ý cây ná này của Mục Thiên Chương rất lâu rồi.
Mục Thiên Chương thì mỉm cười nhìn chằm chằm Tô Trạm, đoạn thời gian này được dưỡng có chút tròn trịa, khuôn mặt bánh bao phúng phính, so với khuôn mặt anh tuấn lúc ban đầu đều là sự vui vẻ. Tay trái của y vói vào trong túi, nhẹ nhàng lục lọi xuống phía dưới mới lăn qua lăn lại cầm món đồ trong túi của mình — Một mảnh tranh ghép. Không biết vì sao, y chính là không muốn nói cho Tô Trạm lúc này, y hy vọng có một ngày, Tô Trạm sau khi ghép xong tất cả mảnh ghép rồi, chính là phát hiện còn thiếu một mảnh. Đợi đến lúc hắn tìm khắp nơi cũng không ra, chính mình lại từ trên trời giáng xuống mà trả lại cho hắn, cái loại cảm giác đó nhất định rất tốt.
Bởi vì, y ngày mai phải trở về nhà rồi.
Sau khi chơi đùa một trận, Tô Trạm thở hồng hộc lại không có hứng thú ghép tranh, kêu tiểu nha đầu để nàng đem tranh ghép của mình cẩn thận tỉ mỉ dọn dẹp, đặt vào trong cái tủ để bảo bối của hắn. Tô Phiếm đứng sau lưng liếc một cái, thấy cái giỏ hoa bằng cỏ của mình vậy mà cũng được Tô Trạm đặt vào trong tủ, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Thấy Tô Trạm thưởng thức cây ná của mình, Mục Thiên Chương ngoài dự liệu mà nói một câu: “Ngày mai anh phải về rồi.”
“Nhanh vậy sao?” Tô Trạm cảm thấy mình vẫn có chút không nỡ, được rồi, hiếm khi có Mục Thiên Chương, mang theo hắn vào Tô Phiếm đi chơi một cách vui vẻ, ngược lại khiến cho mình rất thích ứng với cuộc sống của con nít, thậm chí có lúc hy vọng rằng có thể vẫn luôn lưu lại ở thời thơ ấu, không cần lớn lên, đời trước Tô Trạm sống một cách ngây ngô dại dột, nghĩ đến những ngày đó đều là chút sự vui vẻ rỗng tuếch, cùng với, sự đau khổ anh em tương tàn với Tô Phiếm.
Mục Thiên Chương mặc dù có chút bá đạo, xảo quyệt, nhưng vẫn là đứa con nít rất được người yêu thích, mà Tô Phiếm bây giờ càng thêm trong trẻo ôn hoà, ba người cùng ăn cùng chơi hơn nữa tháng, khiến cho Tô Trạm cảm thấy, những ngày vui vẻ đơn thuần như thế này, có bao nhiêu quý giá. Thời gian là con nít luôn trôi qua rất nhanh, hơn nữa, nó qua rồi thì không trở lại được. Đối với sự đau khổ sau khi đã nếm qua sự trưởng thành, Tô Trạm rất là lưu luyến.
“Thật sự a?” Tô Phiếm vừa nghe ngược lại có chút vui vẻ, lần này thì tốt rồi, Mục Thiên Chương cuối cùng cũng phải trở về, tóm lại không có ai tranh giành em trai với y nữa.
Mục Thiên Chương liếc Tô Phiếm một cái, không thèm để ý y: “Đúng vậy, đi ra ngoài hơn nữa tháng rồi. A Cha nói nhớ anh và mẹ, cho nên, ngày mai phái người đến đón anh và mẹ về.”
Kỳ thực, Mục Thiên Chương sẽ không nói với bọn họ rằng, ra cửa đã quá lâu, mẹ của y sợ rằng trong nhà xảy ra chuyện, mà mình còn nhỏ, nếu như có cái gì ngoài ý muốn, căn bản ứng phó không kịp. Anh cả Mục Uy của y, là một người Miến Điện thuần chủng, dã man thô lỗ rất là xem thường hai mẹ con bọn họ. Chỉ có điều, Mục Bách vẫn rất thích đứa con lớn này của ông.
“Anh thật sự rất ngưỡng mộ em.” Mục Thiên Chương bỗng nhiên nói với Tô Trạm. Một câu không đầu không đuôi làm cho Tô Trạm sửng sốt, lại thấy Mục Thiên Chương nói tiếp, “Em có một anh trai tốt, Tô Phiếm đối với em rất tốt.”
Tô Trạm bỗng dưng nhớ đến Mục Uy, người bạn ở đời trước này, hắn hoàn toàn giống như Mục Bách thứ hai, thoạt nhìn ngây thơ ôn hoà, lại là chủ nhân thủ đoạn độc ác, nhưng mà, cũng ăn chơi trác táng giống như mình, nhắc tới ngược lại vẫn không thông minh như cha của y. Hắn nhớ mang máng, Mục Bách là cái thứ háo sắc thành thói, thấy được cô gái xinh đẹp liền bắt về, theo thế lực càng ngày càng lớn, phụ nữ cũng càng ngày càng nhiều, con cái cũng thế. Hắn đã từng thấy qua Mục Bách vài lần, đều phân không rõ những con trai con gái đó của y, chỉ cùng Mục Uy qua lại thân thiết.
Cho nên, trong ấn tượng ở đời trước của hắn, hắn không nhớ, có một người là Mục Thiên Chương này.
Tô Trạm trong lòng giật giật, nhìn khuôn mặt mỉm cười thanh tú của Mục Thiên Chương, nhớ đến cái tên gia hoả này nếu như lớn lên nếu so với Mục Uy – Con khỉ Miến Điện kia thì dễ nhìn hơn nhiều, nếu như cứ chết non như vậy, thì rất đáng tiếc.
“Anh phải cẩn thận một chút.” Lông mi của Tô Trạm nhướng một cái, khuôn miệng dễ nhìn động một cái, đột nhiên bật ra một câu như thế.