Trọng Sinh Chi Tô Trạm

chương 19

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bên trong Tô trạch có phòng được sửa lại thành phòng hồ bơi bên trong, thậm chí còn có nơi có suối nước nóng. Chỉ có điều cái bể tắm đó nước quá sâu, từ sau khi Tô Trạm té xuống nước, đối với Trường Giang, Hoàng Hà, hồ nước, Hải Hà, dòng suối, ao hồ… tất cả những thứ có liền quan đến nước, vợ chồng Tô thị đều càng thêm cẩn thận tỉ mỉ, cho nên cố ý lấy ra một căn phòng, đào một cái hồ nhỏ, dẫn nước ấm vào, chuyên môn dùng để trẻ con trong nhà tắm, nhiều nhất chỉ có thể đến thắt lưng của Tô Trạm, ngồi xuống, cũng chỉ không qua được cái cổ của tiểu Tô Trạm. Mà Chung Ý Ánh vẫn không quá yên tâm, cùng Trần Nghi Lan tiến vào căn phòng đó nhìn mấy đứa nhỏ tắm rửa.

Tô Trạm lại mặc kệ!

Bị Tô Phiếm và Mục Thiên Chương nhìn dáng vẻ không mặc quần áo của mình cũng không sao cả, mọi người đều là con trai, uhm, mặc dù bây giờ đều là con trai, nhưng mà cũng không có gì quá lớn lao, mọi người có mình cũng có, mình không có, người ta cũng không có. Nhưng mà mẹ của mình và Mục Thiên Chương đi vào cùng, chuyện này là sao vậy a!

Tô Trạm đời trước có rất nhiều dấu vết tội ác, nếu như nói ưu điểm duy nhất đó kỳ thực vẫn có — Chuyện nam nữ hết sức dè dặt, sinh hoạt cá nhân ngược lại rất sạch sẽ. Hắn cảm thấy con gái quá yếu đuối, cảm thấy mình vừa dùng lực một chút đều sẽ bóp nát. Bạn đối xử với nàng tốt bao nhiêu, Tô Trạm từ nhỏ đến lớn được cưng chiều, căn bản cũng không biết nên làm thế nào để đối xử tốt với người ta; Bạn đối với nàng xấu xa, hắn cảm thấy chính mình một đại nam nhân đi khi dễ một nữ nhân yếu đuối, thật sự là mất mặt. Hơn nữa, Tô Trạm có chút cũng theo Tô tướng quân, không cẩn thận đối với con gái lại là tính khí nóng nảy không chịu nổi, nói chuyện với con gái nhiều hơn vài câu liền không tự giác mà bắt đầu đỏ mặt, dứt khoát liền tiếp cận.

Thế là, Tô Trạm trước khi chết, tuổi còn chưa từng đứng đắn nói chuyện yêu đương, ngoại trừ vài nhân duyên mong manh ngắn ngủi. Người khác lúc đi chơi cùng con gái, hắn thì lại đang chơi bài bạc, uống rượu. Cho nên, dưới cái nhìn soi mói của hai người phụ nữ tắm rửa, Tô nhị thiếu ngay tại trận mặc kệ!

Tô Phiếm và Mục Thiên Chương từ sớm đã cởi sạch trơn tuỳ ý cho người lám giúp bọn họ tắm rửa từ đầu đến chân, cũng sắp sạch sẽ rồi, liền không thể chờ đợi được nữa mà nhảy vào trong bể tắm. Nhưng mà, khiến cho Tô Trạm cảm thấy kỳ quái lại chính là, trên chân của Mục Thiên Chương lại luôn mang vớ.

Mà thấy hai người ở trong ao quẩy nước thì Tô Trạm gắt gao bám vào chân của mẹ của mình, mặc quần sóoc và áo thun ba lỗ, như thế nào cũng không chịu cởi ra! Chung Ý Ánh trước tiên là dùng giọng điệu ôn hoà dỗ một trận, ngay cả Trần Nghi Lan – Mẹ của Mục Thiên Chương cũng ngồi xổm xuống muốn khuyên Tô Trạm, mà người sau cứng đầu cứng cổ lắc lắc cái đầu nhỏ chính là không chịu buông tay. Chung Ý Ánh tính tình dễ chịu cũng không chịu nổi, cũng không biết cái tính cách cổ quái này của con trai mình lại từ chỗ nào không vừa ý.

“Rốt cuộc là như thế nào? Con xem, A Phiếm và Chương Nhi đều sắp tắm xong rồi, con còn chưa tắm rửa, đợi cha con về rồi không kịp ăn cơm trưa đó.” Tô phu nhân giọng điệu mang theo một chút trách cứ mà nói.

Tô Trạm mím môi uỷ khuất đến nổi có thể buộc đầu con lừa, nhưng chính là không chịu buông tay. Hắn làm sao có thể nói ra đây? Lẽ nào phải nói với mẹ rằng, bởi vì hai người đều là phụ nữa, có hai người ở đây con tắm không được? Nhưng lời nói này lại không nói ra được, ba đứa con trai bây giờ đều là mấy đứa con nít lông cũng chả có, thấy mẹ của mình và Mục Thiên Chương đều không đem bọn họ xem là giống đực!

苏湛憋屈地嘴巴都能拴头驴: Ai biết chỗ này edit thế nào, chỉ dùm Mã với!

Tô Phiếm ở một bên nghiêng đầu cả người ướt sũng mà kêu Tô Trạm: “Em trai, chúng ta tắm xong rồi, em mau xuống đây đi!” Mục Thiên Chương vốn là cả đầu đều chìm xuống nước, ộc ộc một tiếng cũng ngoi lên mặt nước, lau nước trên mặt một cái, nhìn Tô Trạm lại bắt đầu vẻ mặt không được tự nhiên, đột nhiên như hiểu ra được điều gì đó, thế là di chuyển đến mép hồ, trong mắt thoáng qua ý cười ranh mãnh: “Dì Chung, mẹ, hai người ra ngoài đi. Hai người ở đây, A Trạm mới không chịu tắm đó!”

Chung Ý Ánh nghe Mục Thiên Chương nói lại kinh ngạc mà hỏi Tô Trạm: “Trạm Nhi con đây là đang xấu hổ sao? Con tiểu quỷ này mới bao nhiêu tuổi a, còn phân biệt nam nữ!” Nói đến vế sau lại nhịn không được mà mỉm cười, ngay cả Trần Nghi Lan đứng ở bên cạnh cũng mỉm cười theo, không nghĩ đến đứa nhỏ này bình thường chẳng ngại ngùng gì, lại cũng biết ngượng ngùng. Tô Phiếm thì càng che miệng mỉm cười.

Thế là, Tô Trạm ôm lấy chân của mẹ nổi trận lôi đình, nhưng vẫn không còn cách nào khác mà kiềm chế không đỏ mặt: “Con muốn tự mình tắm, hai người đều đi ra ngoài đi, đừng xem, đừng xem!” Nói rồi còn thật sự vươn tay đẩy mẹ hắn đi ra ngoài cửa.

Chung Ý Ánh không lay chuyển được hắn, nhẹ nhàng điểm lên ót hắn một cái, còn dặn dò Tô Phiếm, Mục Thiên Chương đừng quậy cùng Tô Trạm trong nước, sau khi dặn dò người làm trông coi Tô Trạm kỹ lưỡng, lúc này mới cùng Trần Nghi Lan đi ra ngoài.

Cuối cùng toàn bộ còn lại đều là nam.

Tô Trạm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cảm giác không được tự nhiên đã bay hết, cái áo may ô và quần lót ướt sũng dính vào người thoáng cái bị hắn lột xuống, lộ ra cánh tay nhỏ, cẳng chân nhỏ trắng trắng mềm mềm, quả thực là giống như được làm từ bánh trôi. Mục Thiên Chương nhìn chằm chằm thân thể nhỏ bé của Tô Trạm lộ ra, cảm thán một câu: “Thật trắng, thật dễ nhìn.” Tô Phiếm lại không vui nổi, đi tới trước mặt Mục Thiên Chương che khuất tầm mắt của y, nói với Tô Trạm: “Em trai, mau xuống tắm đi!”

Tô Trạm không trả lời Tô Phiếm, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào suối nước nóng, nhìn một lát lại đi đến bên cạnh để cho người làm tắm rửa sạch sẽ tỉ mỉ cho mình một lần, mặc cho Tô Phiếm và Mục Thiên Chương kêu như thế nào hắn cũng không xuống. Thấy Tô Trạm không xuống, Tô Phiếm vốn muốn cùng em trai tắm rửa cũng cảm thấy vô vị, dứt khoát ra khỏi suối nước nóng cũng không lạnh, thế là trèo lên, lạch cạch lạch cạch chạy đến bên cạnh Tô Trạm, để cho người làm lui qua một bên, “A Trạm, anh trai giúp em gội đầu!” Tô Trạm ngồi trên cái ghế nhỏ mặc cho Tô Phiếm bắt đầu thoa xà phòng ra, tay của Tô Phiếm nhỏ nhỏ, mềm mềm, lực đạo cũng không đủ, nhưng mà lại ấm áp mềm mại, giống như là sợ đụng hư mình vậy, ngược lại cũng thoải mái. Thẳng đến khi chính mình cảm thấy buồn ngủ, đang nửa mở nửa nhắm mắt mà hưởng thụ sự phục vụ của Tô Phiếm, bỗng trên người bị ướt một trận, lại là Mục Thiên Chương cũng đi lên, trong tay đang cầm cái gáo múc nước: “Em trai Tô Trạm, anh cũng giúp em tắm rửa!”

Tô Trạm ngược lại tỏ vẻ tỉnh táo ngồi thẳng dậy, làm như chuyện đương nhiên mà chuẩn bị hưởng thụ sự phục vụ của hai người — Trực tiếp đem Tô Phiếm và Mục Thiên Chương tưởng tượng thành công nhân tắm rửa. Uhm, hai đứa nhỏ này nếu như đi làm công ở nhà tắm, vẫn là có thể lăn lộn kiếm ăn, đại thiếu gia chín tuổi nào đó trong lòng nghĩ như vậy.(Mã: Tui bó tay với ẻm rồi!)

Mục Thiên Chương chỉ cảm thấy cả người Tô Trạm mềm mềm nộn nộn, quả thực là trơn không nhám tay, giống như là tơ lụa trắng như tuyết thượng hạng. Màu da của Tô Trạm giống như màu da của Chung Ý Ánh, không giống với Tô Phiếm trắng nõn thanh tú, mà là một loại trắng ngà như ngà voi, tôn lên khuôn mặt lấm tấm nước lại hiện ra trắng đen rõ ràng, hai loại màu sắc đơn giản, lại làm cho người ta có một loại cảm giác tươi đẹp. Mục Thiên Chương chỉ cảm thấy Tô Trạm thoạt nhìn giống như một con búp bê trắng như tuyết, nhưng trái lại trong lòng ngứa ngáy, rất muốn cắn một phát trên cánh tay nhỏ nhỏ mềm mềm trong veo của Tô Trạm. Chỉ có điều, hắn giống Tô Phiếm, hai người đều là thân thể gầy teo yếu ớt, còn không chắc khoẻ bằng mình.

Tô Trạm đang híp mắt giống như mèo con lười biếng hưởng thụ chủ nhân vuốt ve, cảm thấy Tô Phiếm đấm bóp da đầu thật không tệ, Mục Thiên Chương thì, rửa cũng đủ tỉ mỉ, rất là hài lòng. Mà Mục Thiên Chương tắm rửa sạch sẽ nửa người trên của Tô Trạm, ánh mắt lại di chuyển xuống dưới, trộm nhìn vật nhỏ màu hồng nhạt giữa hai chân của bé trai lại nổi lên tâm tư chơi đùa.

Sau đó, người nào đó đang hưởng thụ sự phục vụ bất thình lình bị Mục Thiên Chương nắm lấy chỗ yếu, mạnh mở mắt ra, sắc mặt đỏ lên cả giận nói với Mục Thiên Chương: “Mục Thiên Chương, tên khốn nạn! Buông ra, ở đây không cần anh rửa!” Mặc dù thân thể của hắn vẫn chỉ là búp bê tuổi, nhưng mà thân là con trai, thứ quan trọng nhất bị người ta nắm lấy cũng là chuyện khiến cho người ta khó mà chịu được.

Mục Thiên Chương lại cười hì hì mà nhéo cái chỗ mềm mềm như con sâu nhỏ đó không buông tay, “Mẹ anh nói, chỗ này là chỗ quan trọng nhất của con trai, nên phải tắm rửa sạch sẽ a.

Đến, anh trai em giúp em rửa.”

Tô Trạm kiềm nén đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đáng tiếc Mục Thiên Chương sức lực lớn hơn hắn, hắn lại không dám trực tiếp nhúc nhích thân thể, cứng ngắc mà đem tiểu kê kê từ trong tay y lôi ra ngoài, nâng tay đẩy Mục Thiên Chương ra.

Đây là đùa giỡn lưu manh ngay trước mặt hắn phải không! Nói như thế nào thì nội tâm của Tô Trạm cũng là một người nam nhân trưởng thành, bị một đứa con nít tuổi túm tiểu kê kê của mình thật sự là quá mất mặt rồi!

May mà Tô Phiếm bảo hộ em trai nóng lòng, để cái gáo múc nước xuống giúp em trai đẩy Mục Thiên Chương ra, người sau lúc này mới buông tay. Tô Trạm vừa cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện, tiểu kê kê đáng thương của mình không hề tức giận mà nằm giữa hai chân, vốn là da thịt rất non nớt, bị Mục Thiên Chương nhéo vài cái, ngược lại giống như tiểu kê kho tàu, thấy được Tô Trạm hận không thể cúi đầu thổi thổi tiểu kê kê của mình.

“ĐCM! Nếu như không thể dùng được, bản thiếu gia sẽ đem đồ của anh phế luôn!” Tô Trạm cắn răng nghiến lợi mà hướng Mục Thiên Chương cười đến ranh mãnh nói. Tô Phiếm vẫn chỉ là một đứa con nít cái gì cũng không hiểu, cúi đầu liếc nhìn, chính là hơi đỏ một chút, chắc hẳn là không có bị kéo đứt đâu, thở phào nhẹ nhõm ung dung nói: “Em trai, chắc hẳn vẫn có thể dùng được mà, không tin em đến nhà vệ sinh đi tè thử xem.” Theo như Tô Phiếm thấy, tác dụng của cái chỗ đó chính là quyết định ở chỗ đi tè.

Tô Trạm nghe lời giải đáp của Tô Phiếm, trong lòng quả nhiên vẫn chỉ là đứa con nít miệng còn hôi sửa, tác dụng của cái chỗ này rất lớn đó! Nhưng cũng chỉ có thể đỏ mặt không biết trả lời như thế nào, đơn giản hung dữ trừng mắt nhìn Mục Thiên Chương mà hừ hừ. Chỉ có điều mặt mày của hắn dễ nhìn, trừng lên chỉ làm cho Mục Thiên Chương cảm thấy dáng vẻ tức giận của Tô Trạm càng thêm đáng yêu.

Mục Thiên Chương ngược lại hiểu chuyện, thần bí hề hề mỉm cười: “Có thể dùng hay không, còn chưa biết đâu, haha.”

Tô Trạm lỗ mũi tức giận mà hừ một tiếng, liếc Mục Thiên Chương trần như nhộng một cái, cái chỗ đó mặc dù còn chưa trổ mã, không biết có phải là bởi vì nguyên nhân tuổi tác vẫn lớn hơn một chút hay không, mà lại so với mình và Tô Phiếm còn lớn hơn một chút, tương lai tiền đồ sáng lạn. Mang theo giọng điệu của con nít trong trẻo mà cảnh cáo rằng: “Thì sẽ đem của anh phế đi! Tránh khỏi sau này gây tai hoạ!”

Tô Trạm sau khi đoạt lại bảo bối của mình cuối cùng cũng an tâm, hắn đối với bí mật của Mục Thiên Chương đã để ý từ rất lâu — Đó chính là, Mục Thiên Chương bất kể lúc nào cũng phải mang một đôi vớ màu trắng và thật dày, thời tiết ở Miến Điện rất nóng, ngoại trừ trường hợp chính thức, thì ngay cả Chung Ý Ánh luôn nói phép tắc, trọng gia giáo cũng đồng ý để cho hai anh em họ mang giày xăng đan, mà không phải là trang phục vớ trắng giày da đen.

Lúc trước có mấy lần bọn họ chơi trong phòng trẻ em và trong phòng của Tô Trạm, Mục Thiên Chương cũng không cởi vớ ra, khí trời nóng nực, hắn nhìn còn thấy nóng thay Mục Thiên Chương. Nhưng mà, Tô Trạm cho rằng đó chỉ là do Mục Thiên Chương thích mà thôi. Cũng giống như có vài đứa con nít thích ăn thịt không thích ăn rau vậy.

Nhưng thấy Mục Thiên Chương tắm rửa xong rồi, vớ vừa dày vừa ướt sủng mà vẫn còn dính vào chân không chịu cởi ra, Tô Trạm lần này thấy kì lạ, chỉ vào chân Mục Thiên Chương nói: “Mục Thiên Chương, anh làm gì mà mang vớ cả ngày vậy? Cởi ra đi!”

Mục Thiên Chương vốn dĩ còn cùng hai anh em Tô gia cười hì hì chơi đùa, thần sắc lại bỗng chốc thay đổi, vẻ mặt hiện lên vẻ lo lắng. Y buông tay Tô Trạm ra, đứng dậy lạnh nhạt nói: “Không có, chính là thích mang thôi. Chúng ta đi ra ngoài đi, phải ăn cơm nữa.”

Tô Phiếm và Tô Trạm ngược lại cùng nhau không nghe theo và không buông tha. Tô đại thiếu gia thậm chí còn nhớ đến câu chuyện quấn chân mà mẹ cả đã kể cho y nghe, “A, Mục Thiên Chương, chân của anh có phải là cũng bị quấn lại không! Cho nên cả ngày đều mang vớ, không dám cho chúng ta xem.”

“Tô Phiếm, nói bậy bạ gì đó, con gái mới quấn chân!” Tô Trạm rất hứng thú mà trừng mắt nhìn vào đôi vớ của Mục Thiên Chương nói.

Mục Thiên Chương lại bỗng nhiên mỉm cười: “Hai người thật sự muốn xem?”

“Đúng, muốn xem.” Người nào đó và anh trai của mình đều là một dáng vẻ tràn đầy lòng hiếu kỳ mà gật gật đầu, trong lòng nghĩ, tiểu kê kê của lão tử cũng bị ngươi nhéo cả nửa ngày rồi, nhìn chân của ngươi thì tính là cái gì chứ.

Vẻ mặt của Mục Thiên Chương đã khôi phục lại như bình thường, khoé miệng cười không đứng đắn, y cởi vớ trên chân phải xuống, vứt qua một bên. Tô Trạm và Tô Phiếm tập trung nhìn chằm chằm, ngược lại muốn “xuỵt” y một chút — Chân trắng nõn béo béo, đầu ngón chân rất dài, có một loại cảm giác không giấu được mà muốn cố gắng sinh trưởng.

Tô Trạm bĩu môi một cái, trong lòng nghĩ, đứa nhỏ này cố tỏ ra vẻ huyền bí làm cái gì chứ, “Lại không phải chân của thiên kim đại gia, anh giấu –“

Lời Tô Trạm còn chưa dứt, đã nghe thấy một tiếng kinh ngạc của Tô Phiếm–

Chỉ thấy mắt cá chân trái của Mục Thiên Chương bị bỏng đến nỗi da dẻ hỏng bét, có chỗ bị bỏng lại có chỗ không bị bỏng đan xen nhau, màu sắc trắng, hồng, đen làm cho chân trái của y quả thật khiến cho người ta nhìn không nổi, mang theo một sự khủng bố dữ tợn. Mà đầu ngón chân vốn là nên giống chân phải, trắng nõn đáng yêu, đều bị xoắn xuýt, giống như là người lùn chưa trưởng thành, mà ngón chân út chỉ còn lại một chút.

Thảo nào, y cả ngày đều mang vớ không cởi ra.

Thấy Tô Phiếm và Tô Trạm đều bị chân của mình doạ đến, Mục Thiên Chương ngược lại đối với phản ứng của bọn họ không quá để ý, ai thấy được chân trái của y phỏng chừng đều là cái dáng vẻ này, anh em Tô gia xem như là sức chịu đựng tốt rồi.

“Sao lại bỏng thành như vậy?” Tô Phiếm mặc dù không thích Mục Thiên Chương đoạt em trai của mình, nhưng mà thấy chân y như vậy, y cũng rất không thể tiếp thu, đây ắt hẳn là rất đau đi?

Mục Thiên Chương chỉ mỉm cười, cả người đều trần như nhộng, cơ thể trắng nõn thon dài, so với chân trái dữ tợn tạo thành sự đối lập hoàn toàn.

“Lúc mình một tuổi, anh cả còn chưa hiểu chuyện lắm, cùng mình chơi đùa, muốn đem mình ném vào trong nồi nấu thuốc phiện. Chỉ có điều, may mà chỉ ném một chân vào.” Mục Thiên Chương hời hợt mà kể, một bên mang vớ vào.

Tô Trạm trong lòng nghĩ, Mục Thiên Chương và Trần Nghi Lan nếu không phải thành tinh mà nói, có lẽ cũng sống không tới bây giờ.

Truyện Chữ Hay