“Thật sự là cậu, Sở thân mến!” Lacey nhìn Sở Cảnh, mặt mày hớn hở ngồi xuống bên cạnh cậu: “Tôi còn tưởng mình nhìn lầm… Đúng rồi, Sở, mấy tháng nay cậu đã ở đâu vậy? Còn có, cậu không còn làm việc trên du thuyền casino nữa sao? Sao bây giờ lại ở cùng với L vậy?”
Sở Cảnh trước nhấp một ngụm sâm banh, khẽ nở nụ cười, nâng mắt nhìn Lacey: “Còn nhớ khi lần đầu chúng ta gặp nhau không?”
“A, đương nhiên nhớ rõ!” Lacey không hiểu nổi tại sao Sở Cảnh đột nhiên lại nhắc tới việc này, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm tình: “Đó là trên chiếc máy bay đặc biệt, chúng ta được gặp nhau, cùng nhau trải qua một thời gian chung đường lãng mạn… dùng câu nói của người Trung Quốc, thì phải là…. Chúng ta ‘không hẹn mà gặp’!”
Sở Cảnh nhíu mày nhìn Lacey, tay trái không chút để ý là khẽ lay động ly sâm banh một chút: “Đặc biệt? Lãng mạn? Ý anh là chỉ khoang phổ thông chật hẹp ầm ỹ? Được rồi, tôi không thể không thừa nhận, lần đó trải qua quả thật… thực đặc biệt. Phi thường đặc biệt.”
Lacey ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên sờ sờ chóp mũi: “Vậy ý của cậu là gì?”
Sở Cảnh nhếch môi một cái nhìn Lacey nói: “Anh hỏi tôi, vì sao lại tới Las Vegas…. Nhớ rõ đáp án của tôi không?”
Lacey ngây ngốc ngửa đầu nghĩ nghĩ, lại nhìn gương mặt Sở Cảnh cau mày cố sức hồi tưởng.
“Cậu đã nói… cậu muốn đi tìm nam nhân?” Lacey trừng lớn hai mắt nhìn Sở Cảnh, lập tức cứng ngắc cả người, nghiêng đầu liếc nhìn Tả Dĩ Uyên đang cùng Rendia khiêu vũ, nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng hỏi: “Nam nhân cậu muốn tìm… là L? Cậu tìm hắn làm gì? Trả thù? Hâm mộ? A, trời ạ, Sở thân mến, cậu đừng nói cho tôi biết là cậu đã ái mộ L nhiều năm rồi nhé!”
Sở Cảnh tựa tiếu phi tiếu nhìn Lacey, lại không trả lời nghi vấn của anh ta, khẽ bâng quơ dời đi đề tài: “Mấy tháng qua của tôi rất không tồi, còn anh, Lacey, làm vệ sỹ cho đỉnh đỉnh đại danh nữ hoàng giới súng đạn… Có tư vị thế nào?”
Vốn đang vò đầu bứt tai tự hỏi nụ cười của Sở Cảnh vừa rồi đến tột cùng là có ý gì, Lacey vừa nghe tới vấn đề này, lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt khó phát giác mà trở nên mơ hồ trong nháy mắt, lập tức lại trở nên mạnh mẽ như bình thường, cười lớn nói: “Có cái gì thế nào chứ, làm lính đánh thuê nhiều năm như vậy, loại chuyện vệ sỹ kiểu này, chỉ là một loại ủy thác bình thường thôi! Sở thân mến, câu hỏi của cậu quả thực quá xem thường đạo đức nghề nghiệp của tôi.”
Sở Cảnh cong môi, lẳng lặng nghe Lacey cố ý bẻ cong ý tứ của mình, nhưng cũng không phản bác. Nhìn người trước mặt này một đại nam nhân cao lớn, trên mặt hơi vặn vẹo bất an, còn bộ dáng cố liều mạng nói lảng sang chuyện khác, ý cười trên môi Sở Cảnh càng thêm vài phần nghiền ngẫm.
Kiếp trước cậu gặp gỡ Lacey, là khi cậu tuổi. Lacey là thầy giáo dạy bắn súng vỡ lòng của cậu, cố ý được Tả Dĩ Uyên mời tới tiến hành đặc huấn cho cậu. Tuy rằng, Lacey dạy cậu không quá lâu nhưng cách dạy của anh ta nhanh gọn lưu loát, tính thực dụng cao, coi như là người xây dựng cho cậu một nền tảng căn bản tốt. Nghĩ lại, khi đó Lacey nói không chừng còn ở lại bên người Rendia. Nhưng, về chuyện sau đó… Sở Cảnh rũ mắt xuống, thời điểm đó chính mình một lòng chỉ muốn đoạt lại toàn bộ gia sản của Sở gia, ngược lại không hề chú ý tới tình huống bên này của Rendia.
Bất quá vô luận tình huống kiếp trước đến tột cùng là thế nào, kiếp này Lacey và Rendia… tựa hồ đã có chuyện thú vị gì đó xảy ra.
“Tôi nói, L, hiện tại người cùng cậu khiêu vũ là tôi, chẳng lẽ cậu không thể chuyên tâm một chút sao… Ít nhất trong thời gian chúng ta khiêu vũ, đem lực chú ý toàn bộ đặt lên người của tôi?” Lại một lần nữa nhìn thấy Tả Dĩ Uyên bất giác đem tầm mắt dừng ở cách đó không xa, trên người cậu thiếu niên phương Đông đang cùng vệ sỹ thân cận cô mới thuê nói chuyện thực vui vẻ, trong mắt Rendia hiện lên một tia hiểu ra, nhưng ngữ khí đối với Tả Dĩ Uyên vẫn giả vờ giận dỗi: “Hay là nên nói L cậu là người có người mới quên người cũ? Huh?”
Tả Dĩ Uyên theo bản năng thu hồi tầm mắt, một lần nữa đem tầm mắt phóng tới trên người Rendia, cười nói: “Cái gì mà người mới người cũ chứ? Rendia, có phải chị nghĩ sai cái gì rồi không. A Cảnh em ấy… tôi nói rồi, em ấy chỉ là thuộc hạ của tôi mà thôi.”
“Thuộc hạ?” Rendia chớp mi: “Thuộc hạ của cậu tôi cũng đã gặp qua không ít, cho dù thân mật như Chris, tôi cũng không thấy cậu dùng tầm mắt này để nhìn cậu ta… Tôi nói L này, mỗi khi cậu nhìn về phía cậu nhóc Phương Đông kia, thì hãy liếc qua gương tự nhìn một chút, bộ dáng khi đó của cậu, không đơn thuần như đối đãi với cấp dưới đâu.”
Tả Dĩ Uyên cong cong khóe môi, không nói nữa. tuy rằng ngoại hình của Sở Cảnh quả thực hợp khẩu vị của hắn, nhưng hắn dám khẳng định, hắn giữ Sở Cảnh lại bên mình tuyệt đối không phải bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp của cậu ấy. Hắn vì muốn bồi dưỡng một tâm phúc nên mới lưu Sở Cảnh lại… Nhưng mà, nếu nói trong đó không có trộn lẫn một chút cảm xúc khác lạ… thì ngay cả Tả Dĩ Uyên cũng không thể tự mình cho ra được một đáp án khẳng định.
Thấy Tả Dĩ Uyên giống như quả thật vì vấn đề này mà tự lâm vào suy nghĩ, điều này khiến trong lòng Rendia sinh ra một cảm giác bất khả tư nghị.
Đối với vấn đề sinh hoạt cá nhân này, Tả Dĩ Uyên trong ấn tượng vẫn luôn rạch ròi xử lý mà không mang nửa điểm mơ hồ. Nếu là nguyện ý thừa nhận là tình nhân, thì khi người khác đề cập tới cũng nhẹ nhàng bâng quơ thừa nhận, nhưng đó cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, đến khi chia tay cũng dễ dàng bày tỏ thái độ của mình. Còn… thái độ mơ hồ không chịu thừa nhận với cậu thanh niên phương Đông kia, rồi thái độ khó có thể phủ nhận … thật là cẩn thận cưng chiều đến vi diệu.
Đây cũng không giống L cô nhận thức trước đây, Rendia dưới sự dẫn dắt của Tả Dĩ Uyên, khẽ xoay vòng xinh đẹp, lần thứ hai tới gần Tả Dĩ Uyên, Rendia cố ý ghé vào bên tai Tả Dĩ Uyên khẽ cười nói: “L này, nếu cậu đã phủ nhận cậu bé người phương Đông kia… vậy, tôi liền không khách khí nhé?”
Tả Dĩ Uyên hơi hé mắt, ý cười bên môi ngược lại không thay đổi: “Có ý gì?”
Rendia nhếch môi cười: “Cậu bé phương Đông kia thực đáng yêu, không phải sao? Dù sao cậu ấy cũng chỉ là thuộc hạ của cậu thôi, cậu cũng không phải chủ nhân của cậu ấy, như vậy tôi có thể ra tay chứ?”
Tả Dĩ Uyên bất giác nhíu chặt mi. Nếu dựa theo tính tình thường ngày, một khi Rendia đã mở miệng hỏi, hắn khẳng định sẽ không cự tuyệt, không phải chỉ là thuộc hạ thôi sao, cho dù Rendia coi trọng tình nhân của hắn, hắn cũng không chút do dự gật đầu… Chỉ cần bản lĩnh Rendia đủ lớn, có thể khiến bọn họ cam tâm tình nguyện đi theo cô, vậy hắn tuyệt đối sẽ không cản trở.
Nhưng, hiện tại đối với câu hỏi này của Rendia, Tả Dĩ Uyên bỗng nhiên nghĩ tới gương mặt lười biếng khẽ mỉm cười của Sở Cảnh đối với hắn, con mắt theo bản năng tìm kiếm thân ảnh Sở Cảnh, trong mắt lại không biết tính sao, vừa vặn đối diện ánh mắt Sở Cảnh bên này chiếu tới. Sau khi Sở Cảnh thấy hắn, hơi sửng sốt một chút, lập tức theo thói quen mà khẽ mỉm cười với hắn một cái.
Tả Dĩ Uyên cảm giác hô hấp của mình trong nháy mắt đều đình trệ, hơi chật vật thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía Rendia: “Câu trả lời của tôi là… không được.”
“Huh? Vì sao?” Tuy rằng đã liệu trước Tả Dĩ Uyên sẽ cự tuyệt mình, nhưng khi chân chính nghe được một Tả Dĩ Uyên luôn không bao giờ quan tâm tới tình nhân dù nam hay nữ, thật sự lại vì một thiếu niên mới tới mà cự tuyệt thỉnh cầu của cô, Rendia vẫn luôn cảm thấy bất khả tư nghị cùng mới lạ.
“Rendia, chị nên biết, A Cảnh năm nay mới có tuổi.” Tả Dĩ Uyên mỉm cười nói.
“Vậy thì sao? tuổi, vô luận là ở Trung Quốc hay Pháp quốc đều cũng đã thành niên.” Rendia có chút kì quái đáp lại.
“Nhưng qua hôm nay, chị cũng đã tuổi.” Tả Dĩ Uyên tao nhã dẫn dắt Rendia hoàn thành một động tác khiêu vũ xinh đẹp, thanh âm như trước không nhanh không chậm.
“L….” Rendia hơi đen mặt, mọi nữ nhân đặc biệt là những người đã có tuổi, sợ nhất là những người khác bàn luận về tuổi tác và nhan sắc của mình.
“Cho nên, ý của tôi là, Rendia…” Tả Dĩ Uyên cười nhẹ: “Tuổi của chị có thể tương đương làm mẹ người ta, như thế nào lại đi trêu chọc trẻ con vậy.”
“…..”