Nước Pháp. Gia tộc Prora.
Cho dù đây không phải là lần đầu tiên tới nhà của Rendia, nhưng Sở Cảnh vẫn luôn vì mức độ xa hoa của căn nhà mà tán thưởng.
Xuyên qua cửa sổ xe ô tô, Sở Cảnh xa xa đánh giá khu vườn hoa Lavender được tỉa tót đẹp mắt bao quanh khu nhà… Quả thực giống như cảnh sắc trong mộng.
Với thân phận của Tả Dĩ Uyên, Sở Cảnh và đoàn người sau khi tiến vào lãnh địa của gia tộc Prora đều luôn thông suốt. Tới khi Chris lái xe dừng lại, Sở Cảnh và Tả Dĩ Uyên cùng xuống xe, mới phát hiện lúc này đã là hoàng hôn.
Vào trong tòa biệt thự, chùm đèn thủy tinh sang trọng tản ra ánh đèn lung linh đẹp mắt, vũ hội chưa chính thức bắt đầu, nhưng những người tới tham dự bữa tiệc cũng đã khá đông, sớm cùng nhau trò chuyện ăn uống linh đình. Các nhân vật nổi tiếng mũ áo chỉnh tề cùng các quý cô tiểu thư trang điểm xinh đẹp vui vẻ bắt chuyện cười đùa, thực là một cảnh tượng xa hoa trụy lạc!
Nhưng chung quanh bên người Rendia lại thực vắng vẻ, đương nhiên, không phải không có người muốn tạo mối quan hệ… Dù sao bọn họ tới tham dự bữa tiệc sinh nhật lần này, chính là muốn có cơ hội được ‘ôm đùi’ (nịnh bợ) Rendia. Bất đắc dĩ chính là khí tràng của Rendia thực sự quá mạnh mẽ, cho dù ai có da mặt dày đến thế nào, cũng không dám tùy tiện tìm tới gần bắt chuyện. Vì thế mọi người vẫn duy trì thái độ đứng từ xa quan sát trước đã, ngược lại khiến Rendia cảm thấy thực thảnh thơi.
Xung quanh luôn có vệ sỹ đứng bảo hộ, ngồi ở vị trí chủ thượng, mắt lạnh nhìn đám đông tân khách tới tham dự, thẳng tới khi thấy đoàn Tả Dĩ Uyên bước vào đại sảnh, Rendia mới khẽ mỉm cười, đứng dậy đi về phía Tả Dĩ Uyên nghênh đón.
“L, thiệp mời không phải tôi đã sớm gửi đi rồi sao, sao giờ mới thấy cậu tới?” Rendia giả vờ oán giận: “Tôi còn đang nghĩ là cậu không thèm tới tham dự đấy.”
Tả Dĩ Uyên cong cong môi, khẽ đưa chiếc hộp gỗ tinh xảo được đóng gói đẹp mắt trong tay cho cô: “Nhưng tôi cũng không có đến trễ, không phải sao?”
“Đương nhiên, L quan niệm giờ giấc của cậu luôn cmn đúng quá mức.” Rendia cười mắng, tùy tay xé mở giấy bọc: “A, trời ạ, L, đây là… mặt nạ hoàng kim của John? Tôi tìm đã lâu… A. trời ạ! L, cậu thật sự là, thật là….”
Sở Cảnh nhìn bộ dạng Rendia kinh hỉ mà thoáng có chút thất thố cũng không khỏi mỉm cười. Nghiêng đầu nhìn Tả Dĩ Uyên bên cạnh rồi sau đó lại nhìn về phía Rendia, khẽ nói: “Đây là do Tả cố ý tìm thật lâu, mới mua được từ trong tay ông chủ Jack của phố , Tả nói, nữ sĩ ngài thích nhất chính là chiếc mặt nạ hoàng kim này. Xem ra… Tả không có nói sai.”
Rendia đưa lễ vật sang cho một vị vệ sỹ bên cạnh tạm thời bảo quản, lúc này mới dành chút thời gian đánh giá Sở Cảnh.
Tóc đen, mắt đen… một thanh niên người Châu Á. Tầm mắt Rendia quét một vòng từ trên người Sở Cảnh lại sang Tả Dĩ Uyên, bên môi ý cười ngày càng sâu…. Ừm, có lẽ hẳn là hơn nữa, đúng là một cậu bé Á Châu xinh đẹp.
“ ‘Tả’?” Rendia hướng về phía Sở Cảnh khẽ chớp mắt.
Tả Dĩ Uyên vươn tay khoác vai Sở Cảnh cười nói: “Là tên tiếng Trung của tôi, đúng rồi, Rendia, cậu bé này là Sở Cảnh, là trợ lý của tôi.”
“A, trợ lý.” Rendia ái muội kéo dài ngữ điệu, lập tức cười tủm tỉm với cả hai, rồi cho Sở Cảnh một cái ôm chặt: “Tôi là Rendia, L…. Ừm, L, tôi nên giới thiệu quan hệ của chúng ta như thế nào đây?”
Tả Dĩ Uyên bất đắc dĩ nhìn Rendia thăm dò, thở dài kéo Sở Cảnh vào trong lòng mình nói: “Đương nhiên là đồng minh, đồng minh thân thiết.”
Rendia cảm thấy mới lạ, tuy rằng quả thật quan hệ giữa cô và Tả Dĩ Uyên vẫn luôn trong sạch, nhưng vì cả hai có gia thế cực kì cân xứng lại thêm năng lực ngang ngửa nhau, nên người ngoài mới luôn ghép đôi cho bọn họ. Đối với điều này, Rendia chả thèm để ý, Tả Dĩ Uyên cũng chỉ cười trừ. Dần dà, hai người ngược lại tạo thành một loại ăn ý… thỏa thuận ngầm, không phản đối cũng không đồng ý. Nhưng hôm nay… Tả Dĩ Uyên cư nhiên bắt đầu phủ nhận?
Rendia khoanh tay trước ngực, tay phải chống cằm, ra vẻ tìm tòi nghiên cứu một lần nữa đảo mắt đánh giá hai người trước mặt. Tuy rằng ngữ khí giải thích của Tả Dĩ Uyên không quá trịnh trọng nhưng loại cảm giác nóng lòng muốn phản bác này, sao lại khiến cô cảm thấy… thực kì lạ nha?
Sóng mắt luân chuyển, có chút gì đó khiến Rendia ân ẩn nắm chắc một chút nhưng cũng không quá hiểu rõ ràng.
Người này chính là L a. Loại sự tình này phát sinh trên người cậu ta, có khả năng sao?
“Được rồi, vũ hội lập tức bắt đầu….” Nếu đã không nghĩ ra, Rendia liền lựa chọn trực tiếp hỏi. Tâm ra chủ ý xong, Rendia cũng không tiếp tục tính toán nữa mà trực tiếp thực thi. Nghiêng đầu hướng Sở Cảnh khẽ nhíu mày nói: “Sở thân mến, tôi nghĩ cậu sẽ không để ý tạm thời cho tôi mượn tạm bạn trai của cậu để nhảy một điệu chứ?”
Tiếp thu ánh mắt khiêu khích Rendia bắn tới, Sở Cảnh bất vi sở động. Buồn cười, quan hệ của Rendia và Tả Dĩ Uyên như thế nào, trừ bỏ đương sự ra, chỉ sợ không có ai có thể rõ ràng hơn cậu. Kiếp trước khi Tả Dĩ Uyên chết, hai người cũng không có phát triển loại tình cảm yêu đương nào, huống chi kiếp này sống lại, cậu đã vượt qua nhiều trở ngại như vậy, chẳng lẽ cậu còn cho rằng bọn họ thực sự có gian tình gì sao?
Phong đạm kinh vân hướng Rendia khẽ gật đầu: “Nguyện vọng trong sinh nhật của Rendia nữ sĩ, Sở Cảnh sao có thể cự tuyệt được? Tả cho chị mượn, mời tự nhiên.”
Tả Dĩ Uyên nghe vậy, mang theo ý cười trên mặt khẽ nhéo gáy cậu một cái, nhìn cậu toàn thân co rụt lại, lúc này mới vừa lòng buông tay. Thấy Rendia ra hiệu, âm nhạc du dương khẽ vang lên, nhếch môi một cái, lịch thiệp hướng Rendia cong cong thắt lưng, vươn tay phải ra: “Tiểu thư mỹ lệ, có thể mời cô một bản hay không?”
Rendia nhìn lướt qua Sở Cảnh, thẳng tới khi phát hiện mình quả thật vô pháp từ trong mắt thiếu niên phương Đông này nhìn ra cảm xúc khác biệt gì, mới thu hồi tầm mắt. cô cười khẽ đặt tay lên bàn tay Tả Dĩ Uyên đang đưa tới, hơi rụt rè gật đầu: “Đương nhiên.”
Nhìn Tả Dĩ Uyên đã dẫn Rendia tiến vào giữa sân khấu trung tâm, Sở Cảnh lúc này mới thản nhiên tự đắc cầm một ly Champagne từ người phục vụ, lui tới một góc khuất, tinh tế thưởng thức ly rượu. Nói thật, Sở Cảnh rất thích không khí thanh tịnh ở bên ngoài nơi ồn ào, có một loại cảm giác khoảng cách khiến người ta thoải mái. Không cần tham dự, chỉ cần đứng từ xa nhìn, quan sát là được rồi.
Tầm mắt ngẫu nhiên đảo qua sân khấu trung tâm, dừng trên thân ảnh một người luôn chói mắt dù đứng giữa đám đông. Điệu nhảy đầu tiên luôn là một điệu Waltz trữ tình, hai người Tả Dĩ Uyên và Rendia phối hợp cực kì ăn ý, hơn nữa không phân biệt được khí thế địa vị cao thấp trên dưới, ngoại hình cũng cực kì xứng đôi…. Thật giống như vật phát sáng hấp dẫn ánh mắt người xem.
Thật sự… vẫn cảm thấy có chút chói mắt. Sở Cảnh nhếch môi một cái, rũ mắt xuống, không nguyện ý nhìn tiếp nữa.
Nhưng không khí thanh tịnh này không tiếp tục duy trì được bao lâu.
Cảm giác có một bóng đen che trước mình, Sở Cảnh lúc này mới khẽ ngẩng đầu lên nhìn lại. Khẽ lắc lắc ly Champagne trong tay, khóe miệng Sở Cảnh cong lên một độ cung thực đẹp.
“Hắc, đã lâu không gặp, Lacey.”
Hết chương .