Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

chương 323: hoàng đế băng hà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một chiếc xe ngựa đơn sơ mang theo Vệ Lam và La Duy đi giữa Bắc quốc đầy gió tuyết. Trong xe đặt hai cái lò sưởi, những khe hở đều bị che kín hết, La Duy ngồi ở bên trong, chẳng thể cảm thấy chút nào cái rét lạnh phía ngoài xe. Vệ Lam ở bên ngoài, toàn thân bọc kín mít, trên mặt chỉ lộ ra đôi mắt và sống mũi. Bắc quốc trời đông giá rét, cho dù Vệ Lam có nội lực, thì cũng không thể chống đỡ nhiều, thế nhưng mỗi khi hắn quay đầu vào trong xe, thấy La Duy nhìn hắn tươi cười, Vệ Lam liền không hề cảm thấy lạnh nữa.

Thượng đô trải qua những cơn mưa dầm, rốt cục cũng bắt đầu có tuyết rơi.

Cũng trong mùa đông này, sau ngày thượng đô ngập tuyết rơi, Hưng Võ đế đã đi tới điểm cuối sinh mệnh của ngài.

Sáng sớm, Hưng Võ đế vốn thần trí không rõ ràng đột nhiên thanh tỉnh, mở miệng kêu khát.

Các thái y vui mừng, tưởng rằng Hưng Võ đế đã qua được cửa này, nhưng khi bắt mạch cho Hưng Võ đế, lại đều bày ra vẻ mặt khóc tang, đế vương của họ chỉ là đang hồi quang phản chiếu mà thôi.

Long Huyền trước khi tới điện Trường Minh, đã sai người gọi chư hoàng tử vào điện Khuynh Văn để dễ trông chừng, hắn không thể để các đệ đệ vạch tội mình trước mặt phụ hoàng sắp chết được.

“Trẫm nghe nói ngươi cũng bị bệnh?” Hưng Võ đế nằm ở long tháp, nhìn đứa con thứ đang quỳ gối.

“Nhi thần nguyện bị bệnh thay phụ hoàng.” Long Huyền nói:“Phụ hoàng khỏe lên, nhi thần cũng an tâm.”

“Vô dụng…” Hưng Võ đế muốn cười với Long Huyền, chỉ là không thể kéo căng khóe miệng.

“Phụ hoàng!” Long Huyền nức nở nói:“Người sẽ không sao đâu, người đừng dọa nhi thần!”

Hưng Võ đế chớp mắt, nói:“Thái tử đâu? Đại ca ngươi hiện đang ở nơi nào? Gọi nó tới gặp trẫm.”

“Nhi thần đã sai người đi gọi thái tử điện hạ rồi.” Long Huyền vội hỏi:“Phụ hoàng hãy đợi đại ca một lát.”

“Nó còn sống không?” Hưng Võ đế đột nhiên đặt câu hỏi với Long Huyền.

Long Huyền ngẩn ra.

“Nó mất rồi.” Hưng Võ đế chú ý vẻ mặt biến đổi của Long Huyền, lập tức khẳng định:“Ngươi muốn làm Hoàng đế, thì sao có thể giữ lại tính mạng nó chứ?”

“Sao nhi thần lại dám có vọng tưởng này?” Long Huyền vội dập đầu nói:“Đại ca lát nữa sẽ đến, xin phụ hoàng chờ thêm một lát.”

“Trẫm nhìn thấy nó rồi.” Hưng Võ đế nói với Long Huyền:“Nó đứng ở chỗ cây cột đó, chỉ là không chịu vào đây, xem ra là tới đón trẫm đi.”

Long Huyền nghe Hưng Võ đế nói vậy, chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, cũng may là tâm trí hắn mạnh mẽ hơn người, mới có thể cố gắng không nhìn theo ánh mắt Hưng Võ đế.

“Sau lưng nó còn cắm mũi tên…” Hưng Võ đế xa xăm nói với Long:“Ngươi bắn chết nó ư?”

“Tuyệt đối không phải!” Long Huyền nói:“Phụ hoàng nhìn lầm rồi, lát nữa đại ca sẽ từ Đông Cung đến đây, nơi này là điện Trường Minh, sao có thể nhìn thấy chuyện quỷ thần?”

“Long Huyền.” Hưng Võ đế nở nụ cười bi thương,“Sau khi ngươi trở thành hoàng đế, nhớ phải tới chùa Hộ Quốc, để Phất Y đưa ngươi tới tháp Cửu Trọng một lần.”

“Thực sự có bảo tháp Cửu Trọng sao?” Long Huyền cả kinh.

“Có, sao lại không có chứ?” Hưng Võ đế nói:“Đến lúc đó ngươi sẽ biết, giang sơn của Long thị có được như thế nào.”

Long Huyền suy nghĩ, thần trí phụ hoàng lại đang mơ hồ sao? Đây là một câu mê sảng? Hắn từng tới chùa Hộ Quốc không chỉ một lần, ngôi chùa đó vốn không có tòa tháp chin tầng nào cả!

“Ngươi quả nhiên đã sắp nắm được giang sơn.”Hưng Võ đế lại nói với Long Huyền:“Trẫm nói truyền ngôi cho ngươi, ngươi nhất định lĩnh chỉ chứ?”

Long Huyền vội bày ra vẻ mặt nghiêm túc, dập đầu trước Hưng Võ đế:“Nhi thần tài sơ học thiển, không dám trèo cao. Phụ hoàng vẫn còn đây, nhi thần vạn vạn lần không dám lĩnh thánh chỉ này của phụ hoàng.”

“Người chết không quan tâm đến chuyện của người sống.” Hưng Võ đế nói,“Gọi La Tướng và mọi người vào đi, trẫm có chuyện nói.”

“Phụ hoàng!”

“Yên tâm, trẫm quyết định truyền ngôi cho ngươi, sẽ không nói lời nào không tốt về ngươi đâu.” Hưng Võ đế vô lực phất tay,“Gọi họ vào đi.”

Các đại thần nối đuôi nhau mà vào, người người cúi đầu, không để ai nhìn thấy vẻ mặt của bản thân lúc này.

Hưng Võ đế chỉ nhìn La Tri Thu đừng đầu các đại thần, nói:“La Tướng, ngươi muốn từ quan, trẫm chuẩn.”

La Tri Thu vội quỳ xuống tạ ơn.

Long Huyền đứng ở một bên, sắc mặt lạnh lùng.

Hưng Võ đế chờ La Tri Thu tạ ơn xong, mới nói:“Thái tử thất đức, khiến trẫm thất vọng. Thứ tử Long Huyền, làm người tâm tính kiên nghị, thuở nhỏ tài trí cao hơn chúng huynh đệ một bậc, có khả năng làm việc lớn hơn thái tử, hiện tại trẫm đặt niềm tin vào nó.”

Long Huyền quỳ xuống, nặng nề dập đầu trước Hưng Võ đế.

Chúng thần cũng quỳ xuống trước Long Huyền, chúc mừng hắn.

Hưng Võ đế vươn tay về phía Long Huyền.

Long Huyền cầm tay phụ hoàng, bàn tay này từng ra trận giết vô số kẻ thù, nay trở nên gầy gò vô lực.

“Huyền.” Hưng Võ đế nhìn Long Huyền nói:“Làm người không nên có quá nhiều sát niệm, các đệ đệ của ngươi… ngươi phải đối xử thật tử tế.”

“Nhi thần nhất định đối xử tử tế các đệ đệ.” Long Huyền nói.

“La Tướng cả đời tận lực vì nước, sau khi ông ấy quy ẩn, ngươi không được làm phiền sự thanh tĩnh của ông ấy, cứ cho là nể mặt Tiểu Duy đi, ngươi hãy để cả đời này ông ấy được sống trong yên bình vui vẻ.”

“Bệ hạ!” La Tri Thu quỳ rạp trên mặt đất.

“Nhi thần ghi nhớ lời dạy của phụ hoàng.” Long Huyền lên tiếng, rồi lại nặng nề dập đầu trước Hưng Võ đế.

“Cả đời này trẫm đã tận lực vì quốc gia…” Hưng Võ đế lúc này đã không còn khí lực, giọng nói mỏng manh, chỉ có Long Huyền đang quỳ gối trước giường mới có thể nghe được lời vị đế vương này nói trước lúc lâm chung,“Trẫm chỉ thẹn với hai người, cả đời nàng chưa được mặc giá y (áo cưới), cả đời Duy nhi chưa hề gọi một tiếng phụ hoàng. Giang sơn này quá nặng, Long Huyền, từ nay về sau ngươi sẽ là một kẻ cô đơn, hãy tự lo cho mình.”

“Phụ hoàng!” Long Huyền gọi Hưng Võ đế thật to, một hàng nước mắt chảy tràn.

Hưng Võ đế quay đầu, chẳng biết tự khi nào điện Trường Minh lại có đào hoa bay trong gió, ngài bỗng mở to đôi mắt, trong thăm thẳm đào hoa kia, ai là thiếu nữ thêu đầy cánh hoa trên váy? Khi Hưng Võ đế muốn nhìn kỹ thiếu nữ này, đào hoa lại điên cuồng bay lượn, một gốc đào hoa nở rộ đẹp đến ngẩn ngơ, thiếu niên áo quần mỏng manh kia là ai thế? Loạn vũ đào hoa, khiến đôi mắt đại đế vương mờ mịt, ngài không nhìn rõ, Hưng Võ đế tránh khỏi bàn tay Long Huyền, vươn tay về phía trước, muốn gạt hết những cánh hoa che phủ đôi mắt ngài, muốn nhìn thật rõ hai bóng dáng kia, vì sao phải cách xa ngài đến thế? Vì không muốn gặp lại ngài sao?

Long Huyền vươn tay, kiểm tra hơi thở Hưng Võ đế, vội vã kêu to lên:“Thái y!”

Ngụy thái y vội quỳ gối lết tới gần, bắt mạch Hưng Võ đế.

Trong điện Trường Minh đã có người đang khóc.

“Bệ hạ đã về trời!” Ngụy thái y nhìn Long Huyền khóc lớn.

Long Huyền cũng khóc thật to.

Điện Trường Minh ngập trong tiếng khóc.

“Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!” Thời khắc tiếng chuông tang vang lên khắp hoàng cung, cũng là lúc Long Huyền nhận lễ bái đầu tiên của quần thần.

Tiên hoàng vừa băng hà, tân hoàng lập tức lên ngôi, nhân thế thay đổi, bất luận thân phận tôn ti, thì trước nay vẫn luôn không hợp tình người.

Truyện Chữ Hay