Bắc Yến cả nước ngập tuyết rơi, thượng đô Đại Chu lại mưa dầm suốt nhiều ngày.
Long Huyền nhận được tin mật báo từ thành Hạ Phương, một tiểu nha đầu tên là Yến Nhi đang đứng ở trước mặt hắn.
Trong mật thư viết, ngày đó Mạc Hoàn Tang xông vào hoàng cung, giết hết người trong điện Ngưng Lộ, lại phóng hỏa thiêu cháy điện, Long Huyền chợt nín thở, rồi lại bị nghẹn mà phát ho.
“Điện hạ?” Phúc Vận vội chạy tới, xem Long Huyền bị làm sao.
“Đưa nó xuống trước đi!” Long Huyền chỉ vào Yến Nhi nói.
Phúc Vận vội đưa Yến Nhi lui ra ngoài.
Yến Nhi ban đầu chỉ sợ sắc mặt lạnh băng của Long Huyền, hiện tại lại càng sợ hắn, người này đến giọng nói cũng thật lạnh lùng.
Long Huyền miễn cưỡng xốc lại tinh thần, xem nốt bức mật thư, khi đọc thấy Yến Nhi luôn ở cạnh La Duy rong hoàng cung Bắc Yến, lại vội vàng nhìn bên ngoài hô to:“Đưa người vào đây!”
Phúc Vận lại vội vàng đưa Yến Nhi vào thư phòng.
“Ngươi đi ra ngoài.” Long Huyền nói với Phúc Vận.
Phúc Vận đành lui ra ngoài.
Yến Nhi hơi lui về phía sau, nó tuyệt đối không muốn ở một mình với nhị hoàng tử Đại Chu.
“Khi ngươi còn ở Bắc Yến…” Long Huyền hỏi Yến Nhi:“Vẫn luôn ở bên cạnh La Duy?”
Yến Nhi đứng ở nơi đó, đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Ngươi đừng sợ.” Long Huyền thế này mới nói chậm lại, hỏi Yến Nhi:“Xét vai vế ngươi còn phải gọi ta một tiếng biểu cữu cữu (cậu họ), mẫu thân ngươi chưa từng nhắc đến ta với ngươi sao?”
Yến Nhi lắc đầu, nó chưa bao giờ biết mình còn có một người thân phú quý như vậy.
“Ngươi lại gần đây nào.” Long Huyền gọi Yến Nhi.
Yến Nhi trộm nhìn Long Huyền, thấy khuôn mặt Long Huyền giờ đây có một chút ôn hòa, mới chậm rãi bước từng bước tới chỗ Long Huyền.
“Vương gia ca ca có đối xử tốt với ngươi không?” Long Huyền hỏi Yến Nhi.
“Tốt lắm ạ.” Yến Nhi đáp.
“Khi ngươi ở trong hoàng cung Bắc Yến, vẫn luôn ở bên cạnh vương gia ca ca sao?” Long Huyền lại hỏi một lần nữa.
“Không phải ạ.” Yến Nhi nói:“Hoàng đế nhốt vương gia ca ca trong phòng tối, Yến Nhi phải đào tường đi vào, mới có thể nhìn thấy vương gia ca ca.”
“Phòng tối… là trong ngục?”
“Không phải.” Yến Nhi nói:“Là điện Ngưng Lộ, trước khi vương gia ca ca bị thương, thì ngay cả cửa sổ cũng đều không có. Mẫu thân nói, vốn là có cửa, nhưng lại bị lấp rồi, chính Hoàng đế sai người lấp kín, hắn không muốn để vương gia ca ca nhìn thấy ánh sáng.”
Trái tim Long Huyền nhói lên:“Để y không nhìn thấy ánh sáng là như thế nào?”
“Tức là không nhìn thấy ánh sáng đấy ạ, lúc nào nô tỳ và mẫu thân gặp vương gia ca ca cũng phải mang theo nến.”
Long Huyền cúi đầu, đầu ngón tay siết chặt trong lòng bàn tay đến nỗi trắng bệch,“Ngươi nói trước khi y bị thương, y bị thương sao?”
Yến Nhi liền nói:“Sau khi chân vương gia ca ca gãy, mẫu thân nô tỳ cũng mất.”
Chuyện về Hồ đại nương, Long Huyền không muốn biết, hắn chỉ hỏi Yến Nhi:“Chân y vì sao lại gãy?”
“Sao ngài lại hỏi chuyện về vương gia ca ca?” Yến Nhi hỏi Long Huyền:“Ngài quen vương gia ca ca sao?”
“Ta…” Long Huyền suy nghĩ một lát, mới nói với Yến Nhi:“Ta là huynh trưởng của y, y là… lục đệ của ta.”
Yến Nhi lúc này mới nhớ, vương gia ca ca của nó là lục hoàng tử Đại Chu, nhị hoàng tử này, cũng là biểu cữu cữu của nó, chẳng phải là huynh trưởng của vương gia ca ca sao? “Ngài phải báo thù cho vương gia ca ca!” Suy nghĩ cẩn thận rồi, Yến Nhi mới nói với Long Huyền:“Hoàng đế kia đối xử với vương gia ca ca tệ lắm! Nô tỳ nghe nói, chính là hắn đánh gãy chân vương gia ca ca! Còn đánh gãy hai lần liên tục! Hoàng hậu của hắn cũng là người xấu, ả sai người làm bỏng cánh tay vương gia ca ca! Nô tỳ cũng nghe nói Tư Mã Hoàng đế còn bắt nạt vương gia ca ca nữa!” Yến Nhi kể hết chuyện về La Duy, chỉ cần là nó nhìn thấy, nghe nói đến, đều kể hết với Long Huyền. Những lời hồn nhiên này của nó, từng câu tựa như mũi tên nhọn, khiến Long Huyền thương tích đầy mình.
“Bắt nạt… tức là sao?” Những lời này của Yến Nhi, trực tiếp khiến Long Huyền rơi vào vực thẳm.
“Tức là bắt nạt ấy ạ.” Yến Nhi kỳ thật cũng không hiểu rõ từ “bắt nạt” nghĩa là gì, chỉ nghe nói Tư Mã Hoàng đế đánh vương gia ca ca,“Đánh, rồi mắng.”
Long Huyền thế này mới thở phào nhẹ nhõm.
Yến Nhi lại lập tức nói:“Nô tỳ nghe kể lúc vương gia ca ca mê man, luôn kêu Tư Mã Hoàng đế đừng chạm vào mình, cút ngay gì đó, vương gia ca ca ghét nhất Hoàng đế này!”
Long Huyền cơ hồ phun ra máu, nói như vậy, Tư Mã Thanh Sa đối với La Duy… Long Huyền đột nhiên không dám tưởng tượng nữa, dường như hắn đã làm một chuyện khiến bản thân vô cùng hối hận.
“Ngài… ngài có khỏe không?” Yến Nhi thấy dáng vẻ Long Huyền ngồi sau thư án, như lung lay sắp đổ, liền cẩn thận hỏi. Rõ ràng người chịu khổ là vương gia ca ca, vì sao người này lại bày ra dáng vẻ vô cùng đau đớn? Là ca ca đau lòng cho đệ đệ? Không được, Yến Nhi tự nói với mình, vương gia ca ca đã dặn rồi, không được kể cho ai nghe chuyện của ca ca và Vệ đại ca, Yến Nhi nhắc nhở chính mình, trăm ngàn lần không thể lỡ miệng trước mặt nhị hoàng tử này.
“Ngươi tên Yến Nhi?” Long Huyền thở hắt ra, ôn tồn hỏi Yến Nhi.
“Vâng, nô tỳ tên là Yến Nhi ạ.”
“Khi ngươi ra khỏi hoàng cung Bắc Yến, vương gia ca ca của ngươi đang ở nơi nào?” Long Huyền hỏi.
“Nô tỳ không biết ạ.” Yến Nhi nói:“Khi đó trong cung rối loạn, vương gia ca ca phải thay thuốc, nên nô tỳ không nhìn thấy, một mình chạy ra ngoài.”
“Sao ngươi có thể chạy ra một mình?”
“Mẫu thân để nô tỳ có cơ hội bỏ chạy.” Yến Nhi đã suy nghĩ kỹ về những lời này, lúc này nói lên, đã vô cùng thuận miệng,“Mẫu thân chết rồi, nô tỳ cũng không muốn ở lại trong cung nữa.”
“Ngươi bỏ lại vương gia ca ca mà chạy một mình?”
“Vương gia ca ca cũng luôn cho nô tỳ cơ hội.” Yến Nhi nói:“Ca ca nói không thể bảo vệ được nô tỳ, nói nếu Đại Chu là cố hương của nô tỳ, thì sẽ tìm cách cho nô tỳ trở về Đại Chu.”
“Y đối với ngươi rất tốt…” Long Huyền nói:“Y không kể với ngươi chuyện về mẫu thân ngươi?” Long Huyền lúc này lại thầm nghi hoặc, La Duy là một người tốt như thế hay sao? Đối xử với con của kẻ thù tốt như vậy?
“Không ạ!” Yến Nhi nói:“Khi mẫu thân nô tỳ chết, vương gia ca ca cũng không biết, nhưng ca ca nói mẫu thân đã đi tìm phụ thân, muốn nô tỳ sống cho thật tốt, không thể khiến mẫu thân ở trên trời lo lắng cho nô tỳ.”
“Ngươi…” Long Huyền nhìn Yến Nhi, bất giác, trong ánh mắt hiện lên một tia khẩn cầu,“Ngươi thật sự đã trốn đi một mình?”
Vâng.” Yến Nhi gật đầu khẳng định.
“Ngươi đừng gạt ta.” Ánh mắt Long Huyền trở nên lạnh lẽo.
“Là thật mà!” Yến Nhi vội la lên:“Vương gia ca ca gãy chân, Yến Nhi cũng không thể cõng ca ca được!”
“Vậy Vệ Lam thì sao?” Long Huyền lại hỏi:“Ngươi có từng nghe vương gia ca ca nhắc đến cái tên này không?”
“Không có ạ.” Yến Nhi lắc đầu, còn hỏi Long Huyền:“Điện hạ, Vệ Lam này là ai?”
Trong ngực Long Huyền khí huyết cuồn cuộn, hỏi Yến Nhi:“Trong điện Ngưng Lộ vương gia ca ca ở, không hề có một nam tử lạ măt nào bước vào ư?”
“Điện Ngưng Lộ ngoài thái giám thì chỉ có thái y, không có người lạ.”
“Ngày đó hoàng cung Bắc Yến đại loạn, ngươi có biết là vì chuyện gì không?”
“Nô tỳ thấy khắp nơi trong cung đều nói Mạc Hoàn Tang đã đến, còn có rất nhiều xác chết.”
“Vậy hỏa hoạn?” Long Huyền hỏi:“Trong cung có hỏa hoạn không?”
“Nô tỳ không biết.” Yến Nhi nói:” Khi nô tỳ chạy ra, trong cung không hề có hỏa hoạn.”
……
Hôm nay sau khi nói chuyện với Yến Nhi, nhị hoàng tử Đại Chu Long Huyền suốt đêm sốt cao không lùi.