Kì khảo hạch của Ares cuối cùng cũng chấm dứt, có người sung sướng vì được ở lại, đương nhiên không thiếu kẻ vì đủ loại nguyên nhân mà bị đào thải trở về nhà.
Những người thi đậu phải dựa vào quy định mới, đệ trình đầy đủ tình trạng của các đội viên trong tổ đội của mình, những đội ngũ có đội viên bị trục xuất thì chỉ có thể vội vàng tìm người lấp chỗ trống, cho nên đội ngũ có thể thông qua toàn bộ như bọn Chung Viễn Thanh có thể nói là thiểu số.
Hơn nữa, vào lúc hoàn thành nhiệm vụ, rất nhiều người đã trông thấy sức mạnh hung tàn của đội ngũ này, nó không chỉ mạnh ở năng lực đoàn kết, mà mỗi thành viên cũng có năng lực tác chiến giỏi hơn người bình thường rất nhiều.
Một đội ngũ xuất sắc như vậy, tự nhiên hấp dẫn không ít huấn luyện viên, không ít huấn luyện viên thậm chí đã chủ động lôi kéo bọn họ, hy vọng thành viên của đội ngũ này sẽ gia nhập vào lớp học của họ. Đúng vậy, dù Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương đã bị Bard cướp mất thì hãy còn tám người còn lại cơ mà, tùy tiện đoạt một người thì bọn họ cũng buôn bán lời lãi rồi.
Chỉ đáng tiếc, cả tám người từ sau khoảng thời gian huấn luyện và vượt qua kì khảo hạch với nhau, Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương đã trở thành những người mà bọn họ muốn noi theo, tám người không phải kẻ ngốc, trong suốt ba tháng qua, những thứ tất cả học được từ hai người kia quả thực có lợi hơn nhiều bài học của các huấn luyện viên khác.
Bất luận là thế gia hay tài hoa, bọn họ đều tin tưởng, sau khi hai người này tiến vào quân bộ, khẳng định sẽ rất có thành tựu, so với lúc ấy mới đuổi theo thì thà theo đuôi từ bây giờ để trở thành tâm phúc của hai người còn hơn.
Chính vì vậy, tám người đều đã hạ quyết tâm, Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh đi đâu thì bọn họ sẽ bám gót theo đó.
Cho nên, vào hôm phân lớp, rất nhiều huấn luyện viên đều nghiến răng nghiến lợi nhìn Bard vẻ mặt đắc ý dạt dào dẫn mười người lượn qua trước mặt bọn họ. Chuyện này trực tiếp dẫn đến tình trạng vào ngày hôm sau, Bard lên lớp với cái mặt bị đánh bầm dập kinh người.
“Nào, mấy đứa nhanh thu toàn bộ sách giáo khoa linh tinh lại đây. Lớp của ta không cần trụ cột căn bản gì hết, những thứ đó mấy đứa cũng đã nắm chắc trong ba tháng rồi đúng không.” Bard vừa nhe răng trợn mắt oán thầm đám mất dạy kia chỉ biết đánh vào mặt vừa quát lớn : “Mục tiêu của chúng ta là tham dự trận đấu ‘Lời mời thi đấu cơ giáp toàn tinh tế’.”
“Nhưng mà… ” Lời của Bard vừa dứt, một học viên đã không nhịn được hỏi.
“Chẳng lẽ cậu chưa được học qua trước khi muốn nói một điều gì đó phải có cụm từ ‘Báo cáo Sir’ ở đằng trước sao?” Bard nhíu mày : “Đừng tưởng rằng qua được kì khảo hạch thì sẽ không bị trả về, ta nói thật cho đám các cậu biết, một ngày còn ở Ares là các cậu vẫn còn đang bị kiểm tra, trung bình mỗi học kì sẽ có vài người bị loại bỏ vì đủ loại nguyên nhân. Ta cũng không hy vọng lớp chúng ta có người đầu tiên bị trục xuất. Thế nào, vừa rồi cậu muốn hỏi vấn đề gì?”
Bars nói xong, phía dưới đều im lặng, học viên định đặt ra câu hỏi vừa rồi nguyên bản vì bản thân mới vượt qua kì khảo hạch, tinh thần hãy còn lâng lâng, giờ bị Bard dội nước lạnh như vậy, cậu ta lập tức sợ đến trắng bệch mặt mày, run rẩy đứng dậy : “Báo, báo cáo Sir.”
“Nói!”
“Xin hỏi Sir vì sao lại coi trọng trận thi đấu cơ giáp liên hành tinh đến vậy? Mặc dù nó là cuộc thi hai mươi năm mới tổ chức một lần thế nhưng những trường có thể dự thị đều là những trường nổi tiếng, có thể nói là tinh anh của quốc gia, còn bọn em chỉ mới là tân sinh năm nhất mà thôi.”
Bard lạnh lùng liếc nhìn cậu ta : “Thế nên, các cậu đã cho rằng các cậu không có khả năng?”
Người kia cúi thấp đầu xuống, vẫn không nhịn được nói: “Nhưng là, dù sao thực lực và kinh nghiệm tác chiến của bọn em hãy còn yếu. ”
“Thực lực có thể nâng cao, kinh nghiệm có thể tích lũy. Các cậu mới nhập học, cho nên đã nghĩ khởi điểm của mình chắc chắn thấp hơn người khác. Thế nhưng, các cậu hãy vẫn còn thời gian! Nếu người khác chỉ dùng một tiếng để tập luyện thì các cậu sẽ phải cần hai tiếng, thậm chí là ba bốn tiếng để rút ngắn khoảng cách chênh lệch. Nếu giờ vì thế mà mất niềm tin, vậy ta cũng khuyên các cậu, nhanh nhanh chủ động rời khỏi đây đi. Ares là nơi bồi dưỡng những người có thể vượt qua khó khắn chứ không phải những người tự tin mà thất bại. ”
Bard dừng lại một chút, tiếp đó đổi giọng : “Huống chi, đây là trận đấu lớn hai mươi năm mới có một lần, cho nên sẽ mời rất nhiều chỉ huy trưởng của rất nhiều quân đoàn, thậm chí cả quân bộ cũng sẽ ghé thăm, phàm là những người mà bọn họ nhìn trúng và được kí ước thì chỉ cần hoàn thành toàn bộ chương trình học trong vòng ba năm tại Ares là sẽ được tốt nghiệp sớm. Tiến vào quân bộ hay quân đoàn không phải là lí do các cậu vào Ares sao?”
Bars vừa chấm dứt, phía dưới lại xao động, không ít học viên đều lộ ra vẻ hưng phấn khó nhịn, chỉ mong có thể có tư cách tham dự, sau đó sẽ được một vị chỉ huy trưởng hoặc quân bộ nhìn trúng để kí ước, đây có thể nói là giấc mộng của tất cả mọi người.
Bard tia mắt nhìn cả lớp, thấy chỉ có Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh vẫn giữ được bình tĩnh, ông không khỏi kiêu ngạo vì quyết định đúng đắn của mình.
Lại nhìn một đám học viên khác, chậc chậc, đúng là tuổi trẻ mà, chỉ xíu đó thôi mà đã thiếu kiên nhẫn, có điều Bard vẫn nhe răng cười, không biết sau này có mấy người có thể kiên trì mà dành được tư cách tham dự đây. Bất luận kết quả có thể nào thì đối với đám học viên này mà nói, tất cả những kinh nghiệm thu nhặt được đều là tài sản vô giá trong cuộc đời của mỗi người.
===
“Bard?” Giọng điệu của Thanh Long như có như không : “Không ngời với cái tính của hắn mà cũng trở thành huấn luyện viên của Ares được.”
“Mi quen Bard sao ?” Không, hẳn phải là vị chủ nhân kia của Thanh Long quen biết Bard, Tần Phi Tương bắt đầu thấy tò mò về thân phận của người này, phải biết rằng Bard là bạn tốt của cha y, điều này chứng minh cha y có quen biết người kia ư?
Thanh Long, hay phải nói là Thanh Mộc mới đúng, đột nhiên nhận ra mình nói hớ, y di chuyển con mắt : “Ừm, nhưng chỉ quen qua loa thôi. Sao cậu quan trọng hóa vậy?”
Ai bảo mi cứ cổ cổ quái quái, thần thần bí bí cả ngày cơ. Có thể nói Tần Phi Tương chẳng nể mặt mũi Thanh Mộc chút nào.
“Có điều, cái gì gọi là ‘lời mời thi đấu cơ giáp liên hành tinh’?” Thanh Mộc chớp mắt, tỏ vẻ hiếu kì : “Rốt cục là thứ đồ chơi gì?”
“ Đó là một cuộc thi đấu không phân biệt quốc gia, nghe nói hai mươi năm mới tổ chức một lần, nhưng mà tôi từng tra qua, trận đấu này đã không tổ chức gần trăm năm rồi. Cho nên lần thi đấu này chắc chắn sẽ hấp dẫn không ít người tài tham gia.” Sau mấy tháng tiếp xúc, Chung Viễn Thanh cơ bản đã buông lỏng cảnh giác với Thanh Long, thậm chí nếu so sánh với mối quan hệ tình nhân mơ hồ đến giờ vẫn chưa có tiến triển hay nên thân mật thế nào với Tần Phi Tương thì Chung Viễn Thanh càng tiếp xúc nhiều hơn với Thanh Long.
Với lại, mặc dù Thanh Mộc không nói nhưng Chung Viễn Thanh vẫn ngầm hiểu được, có đôi khi tiếp xúc với hắn không phải là Thanh Long mà là vị chủ nhân kia.
Mà càng tiếp xúc với người kia, Chung Viễn Thanh càng phát hiện Thanh Mộc như một bậc cha chú vừa có tầm nhìn xa trông rộng vừa có kinh nghiệm cực phong phú, song song với đó là tấm lòng nguyện ý giảng dạy nhiệt tình. Dù sao sống cùng một tu luyện giả tinh thần lực vừa nhát gan vừa ẩn nhẫn như Chung Minh đã khiến Chung Viễn Thanh rất khó cảm nhận được tâm huyết mãnh liệt của nam tử hán, mà người kia bất tri bấc giác đã bù sao một nửa thiếu sót kia của Chung Viễn Thanh.
Tuy rằng để Chung Viễn Thanh bối rối, song Thanh Mộc vẫn không cho Tần Phi Tương thái độ tốt đẹp, đến nỗi y đã vài lần li gián khuyên Chung Viễn Thanh chia tay Tần Phi Tương đi, mà sau khi Tần Phi Tương biết được thì thái độ càng thêm ác liệt, có thể nói hai người mỗi lần đều không ai nhường ai, kiên trì đối chọi tới cùng.
Quan sát thấy biểu tình nóng lòng muốn thử của cả hai người, Thanh Mộc trầm mặc một lúc, sau đó hỏi : “Xem ra hai người đều hy vọng có thể có tư cách tham gia trận thi đấu này nhỉ? Làm thế là vì muốn nắm cơ hội để quân đoàn nào đó hay quân bộ nhìn trúng sao?”
Nghe thấy câu hỏi của Thanh Mộc, Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương đều nhìn nhau, tiếp đó Chung Viễn Thanh gật đầu thản nhiên : “Đó là đương nhiên. Bởi vì chỉ cần không ngừng lên cao thì sẽ có thể hiểu rõ ngọn ngành được rất nhiều chuyện.”
“Hai người muốn tìm hiểu rõ chuyện gì? Có lẽ tôi sẽ giúp được một ít.” Nếu nguyên nhân tiếp cận từ đầu là vì Chung Minh thì đến bây giờ Thanh Mộc thực sự thích đứa nhỏ Chung Viễn Thanh, hơn nữa y đã hoàn toàn coi hắn là con ruột của mình, chính vì vậy nên nếu Chung Viễn Thanh quả thực có chuyện khó khăn, Thanh Mộc hy vọng y sẽ người được Chung Viễn Thanh xin giúp đỡ đầu tiên.
Chung Viễn Thanh lắc đầu, kiếp trước hắn bị người hãm hại, sau đó cùng Tần Phi Tương kì tích sống lại, những chuyện này đến nói cho người khác thì chắc chắn sẽ bị nghĩ là đầu óc có vấn đề mất, huống chi : “Có một số việc, ta hy vọng có thể dựa vào chính thực lực của mình để giải quyết.”
Lời này của Chung Viễn Thanh thực sự khiến Thanh Mộc vừa vui mừng vừa khổ sở, y vui là vì tính tự độc lập và chịu trách nhiệm của Chung Viễn Thanh, còn khổ sở là vì y phát hiện đứa bé này đã trải qua nhiều chuyện khó khăn để rồi trưởng thành một cách nhanh chóng, Thanh Mộc y đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất có thể trợ giúp cho nó.
Chung Viễn Thanh tựa hồ cảm thấy Thanh Mộc đang buồn bã : “Có điều, chúng ta còn một chuyện cần mi giúp đỡ. ”
“Chuyện gì?”
“Đó là từ sau lúc Tần Phi Tương đột phá cấp mười lăm, từ đó đến nay anh vẫn cứ dậm chân tại chỗ không thể thăng cấp được.” Nói đến chuyện thăng cấp này, Bard đã từng nhắc qua trên lớp, mặc dù không có văn bản quy định rõ ràng thế nhưng những người tham gia lời mời thi đấu cơ giáp cơ bản đều có phương diện thể thuật tối thiểu là cấp mười lăm. Hiện tại Tần Phi Tương tuy rằng miễn cưỡng có tư cách, song nếu muốn biểu hiện tốt thì cần phải tiếp tục đột phá.
Thanh Mộc lập tức có chút hèn mọn nhìn Tần Phi Tương : “Chỉ là một cấp mười lăm nho nhỏ mà cũng không đột phát nói, đúng là đủ đần độn.”
Tiếp đó nhìn về phía Chung Viễn Thanh, nói không chút cố kỵ : “Cậu thật không suy nghĩ đổi người khác sao? Nếu cậu thực sự thích phái thể thuật thì những người có thực lực cao hơn cậu ta không ít đâu. Đúng rồi, tôi cũng quen không ít.”
“Kỳ thực, ngoại trừ vấn đề thể thuật của anh ta, tinh thần lực của tôi cũng đã dừng ở mức mà không thể đột phá.”
Thanh Mộc lập tức đổi sang vẻ mặt hòa ái : “Không sao hết, ai cũng từng trải qua chuyện này, cậu cứ an tâm đi, cậu thông minh thế này nên chắc chắn sẽ đột phá nhanh thôi.”
Chung Viễn Thanh có chút dở khóc dở cười còn Tần Phi Tương thì đen thui cả mặt.
“Có điều, nếu muốn tăng nhanh, thì vẫn còn một phương pháp. ”