“Viễn Thanh, bên này có giấu thang gác này.”
Tại lúc không thể sử dụng máy quét hồng ngoại mà cơ giáp cũng không thể dùng được, hai người có thể nói như đang lạc bước vào một tòa thành cổ đại, cả hai chỉ có thể nương vào tia sáng mỏng manh hắt trên bức tường để cẩn thận sờ soạng hướng đi.
Bỗng nhiên, cũng không biết Tần Phi Tương chạm phải chỗ nào, chỉ nghe thấy một tiếng kẽo kẹt vang lên, tiếp đó y kinh ngạc phát hiện, bức tường trước mắt y từ từ chìm xuống mặt đất, một cửa ngầm đột ngột hiện ra, sau khi được chiếu sáng, Tần Phi Tương bèn nhìn thấy một cái thang gác dần lộ ra, thang gác kéo dài xuống phía dưới, thông đến một nơi nào đó trong bóng tối.
“Đi xuống không?” Tần Phi Tương nhìn về phía Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh nghĩ nghĩ, rồi gật đầu: “Nếu đã hiện ra trước mắt chúng ta thì chắc chắn có mục đích nào đó, chúng ta cứ tiến vào xem xét chút đi.”
Nhưng là để phòng ngừa vạn nhất, bọn họ tuyệt không đi trên thang gác mà lái cơ giáp bay từ từ xuống dưới.
“Cộp”
Chung Viễn Thanh dừng lại, Tần Phi Tương phát hiện động tĩnh của hắn, quay người hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì sao?”
Chung Viễn Thanh có chút kì quái hỏi: “Nãy anh có nghe thấy tiếng gì không?”
Tần Phi Tương gật đầu: “Chắc là tiếng hòn đá lăn xuống ấy mà, nơi này chỉ dùng kiến trúc vôi và đá, khẳng định không thiếu đá này nọ, có lẽ chúng ta mới chạm phải. Hai ta cứ nhanh chóng đi xuống xem xét thì hơn.”
Chung Viễn Thanh hơi chần chừ gật đầu rồi bay xuống tiếp, chỉ là lúc đi trên con đường này, luôn có tiếng to to nhỏ nhỏ phát ra. Chung Viễn Thanh nghe thấy, trong lòng càng cảm thấy nôn nóng bất an, hắn không biết nguyên nhân tại sao, thế nhưng những hòn đá này có thật là vì hai người chạm phải nên mới lăn xuống hay không?
Bởi vì đang lái cơ giáp thế nên hai người rất nhanh đã đến điểm tận cùng của thang gác, một cánh cửa đã được mở ra xuất hiện ở điểm cuối, bên trong hoàn toàn trống rỗng, không có lấy một bóng người.
Tần Phi Tương nhìn thấy vài bộ quần áo vứt bừa trên đất, tim bất giác trầm xuống, thấp giọng nói: “Chúng ta đến muộn rồi sao?”
Chung Viễn Thanh rời khỏi cơ giáp, sờ lên đống quần áo, sau đó lắc đầu: “Vẫn còn hơi ấm, có lẽ là bị chuyển sang chỗ khác. Nếu bây giờ còn chưa tuyên bố chúng ta thất bại vậy thìchứng minh bọn họ vẫn an toàn, chúng ta tìm tiếp đi.”
Chung Viễn Thanh trở lại vào bên trong cơ giáp, đương lúc hắn chuẩn bị về lại đường cũ, tiếng cộp lại thình lình xuất hiện.
Âm thanh lần này cực kì trong trẻo, điều này khiến ngay đến Tần Phi Tương cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, cho dù lúc trước do y cùng Chung Viễn Thanh không cẩn thận va chạm mới tạo nên tiếng đá rơi đi chăng nữa thì rõ ràng vừa rồi bọn họ không hề chạm phải bất cứ thứ gì, căn bản không thể có tiếng đá vọng lại được.
“Chẳng lẽ còn có ai khác?” Tần Phi Tương lo lắng y với Chung Viễn Thanh bị người theo dõi.
Tiếp đó, cái âm thanh kia lại xuất hiện thêm lần nữa.
Chung Viễn Thanh dỏng tai, cẩn thận lắng nghe một lát rồi hắn đột nhiên ngây ngẩn. Ngay sau đó, có tiếng gì đó cũng đồng thời xuất hiện, mà Chung Viễn Thanh càng nghe càng kinh ngạc: “Không đúng, cái này không phải do vô ý đụng phải tảng đá mà do có người cố ý. Anh cẩn thận nghe đi, tiếng thứ nhất rất từ tốn, tiếng thứ hai thì dồn dập, thứ ba thì dồn dập hơn, đến thứ tư thì lại kéo dài. Dựa theo tình tự này thì anh đã hiểu chưa?”
Được Chung Viễn Thanh nhắc nhở, Tần Phi Tương nháy mắt hiểu ra: “Đây, đây là….”
Chung Viễn Thanh gật đầu: “Đây là mã điện tín quân dụng.”
“Nhưng mà con tin đều là học sinh tiểu học, có khi nào mã điện tín này là do chủ nhiệm lớp làm không? Không đúng, tôi đã xem qua tư liệu của chủ nhiệm kia, cô ta không có quan hệ với quân bộ.”
Chung Viễn Thanh trầm tư một lát: “Mục đích mà bọn hải tặc mong muốn là gì? Đứa con của vị chuẩn tướng kia? Tần thiếu gia, hồi nhỏ anh có được bác trai dạy cho một ít kiến thức quân đội không đó?”
“Đứa bé kia ư? ” Tần Phi Tương lúc này mới phản ứng lại : “ Dựa vào tiếng điện tín mà nói, có thể phiên dịch ý nghĩa là, bọn- em- đang- ở -trong- vách- tường- đối- diện ?!?”
Hóa ra bọn họ bị nhốt ở chỗ này! Khó trách không thể tìm thấy.
“Tôi đến đây.” Tần Phi Tương đánh giá độ dày của vách tường, tiếp đó đem mấy quả bom nhỏ gắn chặt vào vách tường, Chung Viễn Thanh cũng dùng mã điện tín báo cho bên kia, ngụ ý cách xa vách tường này một chút.
Sau một lúc, bên kia truyền đến tỏ vẻ đã hiểu được mã điện tín.
“Được rồi đó.”
Tần Phi Tương dùng dây thừng dẫn lửa, bức tường lập tức nổ tung. Mà ở vách tường phía bên kia, quả nhiên chính là đám con tin bị bắt cóc, một đứa trẻ con thấp bé đang cảnh giác nhìn hai người, trong tay đang cầm một hòn đá bị mài mòn không ít, xem ra nó chính là đứa nhóc đã không ngừng gửi điện tín cầu cứu ra ngoài.
Nhìn thấy Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh, mặc dù hai người còn chưa giới thiệu thế nhưng đứa bé kia đã thở dài nhẹ nhõm rồi lộ ra một nụ cười thoải mái : “ Xem ra, hai anh đã tìm được bọn em. Bọn em thoát được rồi. ”
Trông thấy nụ cười của đứa bé, Tần Phi Tương không nhịn được giơ tay sờ đầu nó, khích lệ : “Đó là nhờ vào điện tín của em, em đúng là một đứa bé thông minh. ”
Đúng lúc này, mặt đứa trẻ kia đột nhiên biến sắc, sau đó ngẩng đầu, nhìn nhìn Tần Phi Tương rồi chuyển sang nhìn Chung Viễn Thanh : “Nhưng là, cho dù em đã dùng đến mã điện tín, nhưng từng ấy năm qua, chỉ có các anh mới phát hiện ra. Chúc mừng các anh đã hoàn thành nhiệm vụ đoàn đội đầu tiên, giải cứu thành công nhiệm vụ con tin.”
“Chỉ tiếc…nếu năm đó các anh tìm được bọn em thì tốt rồi…”
“Cái gì?” Chung Viễn Thanh không nhịn được hỏi, tuy nhiên trước mắt hai người đột nhiên hiện lên một mảnh tuyết trắng, một giọng điện tử vang lên.
“Chúc mừng đoàn đội số đã hoàn thành xong nhiệm vụ đoàn đội, thuận lợi tìm được con tin. Hiện tại hệ thống đang tiến hành phân tích thành tích của từng đội viên, quá trình phân tích cần mười phút, xin hãy chờ đợi trong ít phút.”
Đợi đến khi mảnh tuyết trắng kia biến mất, cả Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh chợt nhận ra, bọn họ đều nằm trong khoang luyện tròn, hóa ra tất cả những chuyện vừa rồi đều là tình huống mô phỏng của một nhiệm vụ, mở khoang luyện tròn ra, bọn họ cực kì kinh ngạc phát hiện, bên ngoài đã tụ tập cả một đám người.
Nhìn hai người bước ra, đám người kia nháy mắt xôn xao, không ít người dùng ánh mắt mang theo sự sùng bái nhiệt tình nhìn bọn họ, mà số người còn lại trong đội ngũ đều đang tươi cười rạng rỡ.
“Nhóc con giỏi lắm! Ta đúng là không nhìn lầm người mà!” Bấy giờ, Bard chuẩn tướng bỗng nhiên không biết chạy ra từ chỗ nào, mặt hưng phấn, hai tay khoác hai người, nhìn Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương : “ Ừm, đều không làm ta thất vọng. Chúc mừng mấy đứa đã hoàn thành nhiệm vụ cấp B nhé.”
“ Cấp B? ” Chung Viễn Thanh có chút kinh ngạc, tuy rằng sau này bọn họ đều hoàn thành nhiệm vụ cấp A trở lên, thế nhưng lấy tình trạng cơ thể hiện tại thì không chắc đã chịu được gánh nặng trong một thời gian dài như vậy. Hơn nữa kì kiểm tra tổng hợp của Ares dành cho tân sinh thế mà dùng đến nhiệm vụ cấp B, đây quả thực có phần thái quá.
Có điều, may mắn là đã hoàn thành xong!
Bard chuẩn tướng thở dài một hơi : Mấy đứa không biết đó thôi, nhiệm vụ giải cứu con tin lần này kì thực là một sự kiện có thật xảy ra từ mười năm trước. Giáo viên, bạn học cùng đứa con của vị chuẩn tướng kia khi ấy không cứu được. Mọi người vì muốn tìm cách đột phá mà bỏ lỡ mã điện tín này, cho nên kết quả cuối cùng là bọn họ đã bị giết hại, thi thể thì bị quăng bỏ. Đến tận một tháng trước, khi toàn pháo đài kia được dỡ bỏ, người ta mới phát hiện một hầm chứa đằng sau bức tường kia….cùng với thi thể của bọn họ.”
Chung Viễn Thanh đột nhiến nhớ tới khoảnh khắc hai người hoàn thành xong nhiệm vụ, đứa bé trai đột nhiên nói một câu không ăn nhập, hóa ra ý của nó là như vậy. Nếu năm đó có người kịp hiểu được đó là mã điện tín thì có lẽ bi kịch sẽ không xảy ra.
Còn về chuyện tại sao mấy đứa rút ngẫu nhiên trúng nhiệm vụ cấp B thì ” Bard chuẩn tướng thầm chỉ hai người nhìn đến một nam nhân đang mặc âu phục màu trắng trên ghế giám khảo : “ Đó là cần phải hỏi vị phó hiệu trưởng Naiden của chúng ta. Lúc biết hai người được phân ở cùng nhau, lại còn cùng một tổ đội, Naiden đã nghĩ hai đứa bình thường đã mạnh hơn tân sinh rất nhiều rồi huống chi giờ còn đặt chung một chỗ, vì thế để cam đoan tính công bằng của cuộc thi, Naiden đã nâng độ khó lên cho hai đứa.”
“Nhưng may là dù nâng lên thì sao hả? Dùng thực lực của mấy đứa mà nói là vẫn hoàn thành đó thôi! ” Bard nói xong, lại hưng phấn vỗ vỗ bả vai Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương.
Hiện tại hai người này chính là bảo bối lớn nhất của ông đó, tuy đã được hiệu trưởng đồng ý thế nhưng khó tránh khỏi bị người khác dòm ngó lôi kéo, cho nên Bard mới vội vã nhìn chằm chằm hai người, trước khi hai đứa trở thành học trò chính thức của mình, thì không được hai đứa rời khỏi tầm mắt mình !
Đúng lúc này, giữa đám người lại phát ra một trận hoan hô, hóa ra hệ thống đã tính toán xong thành tích của từng người, Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh đương nhiên xếp thứ nhất, đám người Thạch Lan phía sau cũng không kém cạnh. Cuối cùng, tất cả thành viên đều lấy thành tiêu siêu cao, ngẩng đầu ưỡn ngực thông qua kì khảo hạch.