“Tướng quân, vị công tử mới đến hôm qua đã phát sốt suốt một đêm có hay không thỉnh đại phu”
“Phát sốt đương nhiên phải thỉnh đại phu, ngươi ở đây dong dài với ta làm gì?” Tiêu Hán thần đem tấu chương đang viết dở quăng sang một bên.
Lão Dư nghe vậy vội vàng chạy đi. Tiêu Hán Thần ngồi trong thư phòng phiền muộn: “Viết tấu chương vô cùng khổ sở đi, vẫn là người đọc sách tốt”.
Nghĩ đến người đọc sách lại nhớ tới trong phủ còn một kim khoa Trạng Nguyên đâu, vừa rồi lão Dư nói hắn sốt cao không biết hiện tại thế nào? Nghĩ rồi lại đứng dậy đi về phía Tây viện lòng thầm nhủ: coi như là ra ngoài suy nghĩ đi, ở mãi trong phòng cũng vô ích. (biện minh quá đi)
Bước vào Tây viện liền thấy gia đinh tiễn vị đại phu ra về, vẻ mặt âu sầu mà kinh ngạc. Vẻ mặt này thật giống với hắn muốn viết tấu chương mà viết không xong vậy, không lẻ đại phu không thể kê đơn a. Một đường đoán mò rốt cục đi đến phòng của kim khoa trạng nguyên. Người nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, đôi mày nhíu chặt nhưng xem ra tinh thần vẫn còn tốt lắm.
“Tướng quân” gia đinh nhìn thấy hắn liền cúi đầu thi lễ.
“Đại phu nói thế nào?”
“Hồi tướng quân, tứ thiếu gia…”.
“Cái gì tứ thiếu gia? Ngươi nhập phủ bao năm không biết tứ thiếu gia là ai sao?”.
“Cái này…” gia đinh khó xử, không biết nên nói thế nào.
“Nhớ kỹ, chủ tử hiện tại của ngươi là đương kim khoa Trạng Nguyên Tiêu đại nhân không phải thiếu gia của tướng quân phủ, nếu muốn gọi thì gọi là Hiên thiếu gia được rồi”
Lời nói vô tình nhưng Dật Hiên thầm kinh ngạc bản thân không hề như tưởng tượng cảm thấy đau khổ mà vẫn bình tĩnh đón nhận tất cả.
“Đọc sách thì có ích lợi gì, xem ngươi mới chịu có năm mươi đình trượng mà đã thành cái dạng này, tám mươi quân côn kia phải làm sao. Vài ngày nữa thương tốt đi lãnh ba mươi quân côn xem như bổn tướng quân cho ngươi một chút giáo huấn.
“Haha..haha” nghe phụ thân nói chuyện, Dật Hiên mới đầu kinh ngạc sau đó hiểu ra liền nhịn không được nở nụ cười, nguyên lai là hắn không biết. Nói như vậy, ngày hôm qua hắn không có kiên trì muốn trách phạt mình, không muốn lấy mạng mình.
Tiêu Hán Thần định rời đi, lại nghe người nằm trên giường bật cười, tiếng cười còn mang theo vẻ vui sướng, hắn là vui vì cái gì?”
“Người cười cái gì?”.
“Không có gì, Hiên nhi đã biết, qua mấy ngày thương tốt lên sẽ đi quân doanh lĩnh phạt”.
Nghe thiếu gia trả lời, gia đinh nhịn không được mà nói: “Tướng quân, tứ thiếu gia…à không… là Hiên thiếu gia, cậu ấy không phải chỉ trúng năm mươi đình trượng mà là năm mươi đình trượng cộng tám mươi quân côn”.
“Aaaa…” Tiêu Hán Thần lòng cả kinh, cuống quít vạch tấm chăn lên xem chỉ thấy hạ thân người nọ một mảng huyết nhục mơ hồ không có lấy một chỗ lành lặng. Lòng chợt đau xót, tay cầm chăn cũng khẽ run rẫy.
“Ngươi ngạo mạn cái gì, cho rằng bản thân là mình đồng da sắt? Ngươi nghĩ quân côn Tiêu gia quân là thước dạy học của lão sư mà tuỳ ý trêu chọc?” Ý thức lại Tiêu Hán Thần mới kinh ngạc mình làm gì phải kích động như thế, là quan tâm hắn hay sao?
Gặp người trên giường cứ mỉm cười nhìn mình không nói gì, Tiêu Hán Thần quay sang hỏi gia đinh:
“Đại phu nói thế nào?”.
“Hồi tướng quân, vị đại phu kia nói…nói Hiên thiếu gia tổn thương quá nặng nếu không xử lý tốt chỉ sợ chân không giữ được. Hắn nói mình không am hiểu chữa trị ngoại thương chỉ cho chút thuốc hạ sốt nói chúng ta hãy mời cao minh khác” Tiêu Hán Thần ý thức người kia bị thương khá nghiêm trọng nhưng không nghĩ đến mức này.
“Lão Dư, lão Dư, lập tức lấy thiệp mời của ta đi thái y viện mời Triệu thái y chuyên trị ngoại thương đến đây mau” Phân phó xong, xoay người đối mặt lại không biết nên nói thế nào cho phải.
“Hiên nhi cứ nghĩ mình còn chỗ nào sai lầm khiến người thêm trách phạt?” Dật Hiên rốt cuộc mở miệng nhưng lại không phải là lời thật lòng.
“Ngươi…được lắm, Tướng quân phủ ta không cần phế nhân, ngươi tốt nhất nên dưỡng thương cho tốt sau đó đi lãnh tiếp ba mươi quân côn cho ta” Tiêu Hán Thần hở hỗn hễn tức giận đi tới đi lui ở trong phòng.
“Hiên nhi đã biết” nói trước làm sau, Dật Hiên nào có ngu ngốc, lần này trừ khi phụ thân đích thân giải mình lên hành hình chứ tuyệt đối không tự mình đi chuốt khổ.
Chăm chú nhìn phụ thân, hắn cứ đi tới đi lui làm Dật Hiên hoa cả mắt nhưng lại luyến tiếc không muốn từ bỏ.Vết thương trên người Dật Hiên không hề lo lắng nói sao bản thân đối với dạng tổn thương này kinh nghiệm vô cùng phong phú. Theo thói quen, bản thân điều chế rất nhiều thuốc trị thương cực tốt, đừng nói là tàn phế hắn tự tin đối với vết thương lần này một vết sẹo cũng không lưu lại.
“Cười cái gì mà cười, ngươi bị đánh đến đầu óc lú lẫn rồi à” người trên giường cứ nhìn mình cười, Tiêu Hán trong lòng không rõ tức giận hay lo lắng cứ chộn rộn cả lên. Hắn nghĩ mình mấy hôm nay chắc quá mệt mỏi nên tâm trạng mới bất ổn như vậy.
“Ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt, ngươi có việc gì bổn tướng quân làm sao giao phó với Hoàng Thượng”
Tiêu Hán Thần có chút không yên lòng, đứa nhỏ này vừa mới thi đậu Trạng Nguyên, vạn nhất thật sự chân tàn phế tương lai sẽ bị huỷ hoại. Hướng ra ngoài cửa càng thêm bực bội: “Lão Dư này sao tay chân chậm như thế”.
Xoay người vô phòng lại thấy người kia vẫn nhìn mình cười nhất thời cảm thấy xấu hổ, đi không được mà ở lại cũng chẳng xong (anh vui quá cười đến điên rồi a). Nhìn phụ thân vẻ mặt rối rắm, Dật Hiên nhịn không được úp mặt vô gối cười to, không nghĩ tới phụ thân lại như vậy đáng yêu, xem ra tương lai sẽ rất thú vị.
Một giọt lệ khẽ rơi thấm sâu vào gối không còn chút vết tích.