“Gặp qua phụ thân, gặp qua…mẫu thân, gặp qua Đại ca, Nhị ca, Tam ca, Tứ đệ, Ngũ đệ, Lục muội”.
Một câu chào hỏi, lòng Dật Hiên ngậm ngùi chua xót, dưỡng thương một tháng trên giường ngoài ngày hôm đó phụ thân lo lắng gọi thái y, lần thứ hai gắp mặt nói rằng đã đặt linh vị mẫu thân trong từ đường thì hoàn toàn không một lần tương kiến. Trong Tây viện chỉ còn gia đinh Tiểu Hạ cùng thái y thay nhau chăm sóc, ca ca đệ đệ căn bản chưa từng gặp qua.
Vết thương phía sau vẫn chưa khỏi hoàn toàn, mỗi cử động đều ẩn ẩn đau nhức nhưng hôm nay là tết trung thu ngồi một mình trong phòng thật nhàm chán, Dật Hiên quyết định lần đầu tiên dạo bước vào Tướng quân phủ.
Tết trung thu tổ chức tiệc mừng, cả nhà lớn nhỏ đều tề tụ, đối với mỗi người ở đây Dật Hiên đều đã sớm thăm dò qua, cho dù chưa từng gặp mặt cũng có thể suy đoán mà nhận diện. Đại ca Dật Vân cùng Nhị ca Dật Phong đều do nguyên phối phu nhân sinh hạ. Đại ca Dật Vân là tiểu tướng dưới trướng phụ thân, ở Tiêu gia quân cũng rất có uy vọng; Nhị ca Dật Phong bởi chuyện năm đó mà sức khoẻ không tốt, chỉ ờ trong phòng đọc sách, nghiên cứu binh pháp, rất ít khi xuất môn. Nghe nói khả năng bày binh trận rất cao minh, chỉ tiếc thân mình quá kém lên không thể ra chiến trường. Tam ca Dật Túc là con của Nhị di nương cũng giống mình là văn nhân, không may thi rớt khoa cử liền trú ngụ ở Quốc Tử Giám dùi mài kinh sử không thường xuyên ở nhà. Vị Tam ca này sống ở Tướng quân phủ cũng không mấy thoải mái đi, Nhị di nương năm đó sinh khó lại thêm hay phiền muộn, ba năm sau cũng đã qua đời.
Tứ đệ Dật Hi, Ngũ đệ Dật Hồng, Lục muội Dật Tuyết đều là do kế thất của phụ thân sinh ra. Ba năm sau ngày nguyên phối phu nhân qua đời, Hoàng thượng tứ hôn gả quận chúa cho phụ thân. Dật Hi sáu năm trước từng gặp qua nay đã khôn lớn thành thục, võ nghệ rất khá là thư đồng bên cạnh Thái tử. Dật Túc và Dật Tuyết là sinh đôi long phụng, nhìn qua tương đối giống nhau. Phải nói phụ thân quá lợi hại đi, lão tổ tông năm đó lo lắng thái quá mới nghĩ phụ thân không có con nối dõi tông đường.
“Bổn tướng quân nói một lần cuối cùng, ta có thể cho ngươi ở tạm Tướng quân phủ nhưng ngươi không phải con ta, miễn gọi ta là phụ thân. Tiêu đại nhân thương tốt có thể tuỳ ý dạo chơi nhưng hôm nay là gia yến, ta không tiếp ngoại nhân”.
Không quan tâm lời phụ thân, Dật Hiên liếc nhìn một vòng ngồi xuống ghế cạnh Dật Hi cùng Dật Túc. Từ Tây viện đến đây tuy không xa nhưng vết thương chưa khỏi cũng thấm mệt.
“Tiêu Dật Hiên, ngươi không nghe lọt tai lời bổn Tướng quân?” nhìn người trước mắt người tuỳ ý làm loạn, Tiêu Hán Thần hoả khí xung thiên
“Phụ thân nói gì a? Hiên nhi mặc dù đọc rất nhiều sách cũng không hiểu phụ thân có ý gì, thời gian không gấp, phụ thân có thể giải thích cho Hiên nhi hiểu được không?
“Ngươi…ngươi không cần ở đây giả ngây giả dại, còn dám kêu một tiếng phụ thân, bổn tướng quân liền đánh chết ngươi. Ta không tin, ta đây chinh chiến sa trường hơn ba mươi măm mà ngay cả một tiểu tử cũng không thu thập được”
“Phụ thân nói quá lời, Hiên nhi nếu có chỗ nào sai người cứ trực tiếp giáo huấn, Hiên nhi cũng không phải chưa từng bị phụ thân giáo huấn qua”.
Dật Hiên một bộ dạng không sợ người khác tức chết, cứ tiếp tục khiêu khích. Tiêu Dật Hiên này là ai chứ? làm sao có thể dễ dàng bỏ cuộc.
“Ngươi giỏi lắm, Lão Dư, đi lấy mã tiên (roi ngựa) lại đây”.
“Không hổ là Đại tướng quân, nói không được liền dùng vũ lực. Phụ thân giáo huấn nhi tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa (quy tắc thông thường của trời đất), Hiên nhi không dám nhiều lời. Chính là trước khi động thủ xin phụ thân giải thích một vấn đề: Nơi này không phải quân doanh vậy mã tiên kia chính là gia pháp?”
Một câu hỏi khiến Tiêu Hán Thần sửng sốt, đột nhiên nhận ra mình đang bị tiểu tử kia dắt mủi. Muốn lấy roi đe doạ không cho hắn gọi mình là phụ thân nhưng nếu thừa nhận đây là gia pháp chính là thành toàn hắn. Khả không thừa nhận là gia pháp, hắn với mình là quan cùng triều có tư cách gì dùng roi đánh hắn”
Tiêu Hán Thần trầm mặc, lão Dư gặp gặp tướng quân nhà mình khó xử cũng không nhiều lời, đứng bất động chờ đợi.
(Ta nói Dật Hiên đúng là mặt dày vô sĩ mà)
“Ai, tất cả mọi người thất thần làm gì? Mau ăn a, mẫu thân người cũng ăn đi” dứt lời Dật Hiên không khách khí, trực tiếp gắp một cái chân gà, thời gian qua dưỡng thương đều là thức ăn thanh đạm, không được ăn ngon.
“Hừ, nghe nói ngươi vì mẹ ruột giữ đạo hiếu sao ăn thịt ngon lành như vậy, chắc chỉ muốn diễn cho người ngoài xem đi” Dật Hồng mười ba tuổi luôn sùng bái phụ thân cùng đại ca, chuyện mười chín năm trước cũng nghe qua không ít, hôm nay gặp phải kẻ thù hại chết mẫu thân đại ca lại mặt dày vô sĩ không khỏi bất bình trêu chọc.
“Giữ đạo hiếu là tâm ý trong lòng, sớm tối dâng hương quỳ lại gì đó chỉ là hình thức bề ngoài cần chi chú trọng. Mẫu thân đối ta luôn luôn yêu thương, nếu người ở trên trời có linh thiêng tất hy vọng ta chiếu cố tốt chính mình, ăn uống thật ngon. Nếu mẫu thân biết ta vì người giữ đạo hiếu mà ăn không ngon ngủ không yên làm sao có thể nhắm mắt”.
“Ngoa ngôn xảo ngữ” tuy rằng cảm thấy những lời này không hẳn không có đạo lý nhưng cũng không biết phản bác thế nào, Dật Hồng cúi đầu ăn cơm.
“Phụ thân, hôm nay là Trung thu đoàn viên, Hiên nhi ở đây chúc phụ thân phúc thọ an khang” tiện tay cầm lấy ly rượu của Dật Hi, Dật Hiên đứng dậy cung kính.
Dật Hi cảm giác không khí thập phần căng thẳng, trộm nhìn xung quanh mọi người đều cúi đầu ăn cơm nhưng thật ra đều như mình đang chú ý đến người kia. Đứng mời rượu cũng gần một canh giờ, phụ thân không hề có phản ứng. Phụ thân không lên tiếng cũng không ai dám động, nghĩ muốn sớm thoát khỏi tình cảnh quỷ dị này cũng không được.
Nghĩ đến bên mình truyền thuyết ca ca, Dật Hi có chút bội phục, đứng một canh giờ hai tay chắc mỏi lắm, nó cảm giác được cả chân ca ca sớm đã run rẩy nhưng vẫn kiên trì không động đậy.
Bị ánh mắt kia cứ nhắm thẳng vào mình, Tiêu Hán Thần tay chân bối rối.
“Trời đã muộn, mọi người nên nghỉ ngơi sớm” Tiêu Hán Thần đứng dậy muốn rời đi lại đột ngột đứng lại cầm ly rượu của mình uống cạn rồi nói:
“Lão Dư rượu này uống được lắm, ngày mai hãy đi mua thêm vài vò để trong phủ” hắn không nhìn ai trực tiếp đi mất, nếu nghiền ngẫm một chút lại có cảm giác như cướp cạn gặp quan binh liền tháo chạy không kịp.
Chậm rãi thu hồi cánh tay đem ly rượu uống cạn, Dật Hiên mỉm cười đắc ý, tựa hồ lần này là mình thắng trận a.