Lúc thánh giá đi đến Khinh Lê cung, đã có vài phi tần ở đó trước. Trong phòng ngủ truyền đến tiếng thét thảm thiết của Lục Nhuận Nghi, khiến Tô Dư không hiểu sao cảm thấy căng thẳng trong lòng -- tình cảnh năm đó cũng không khác hôm nay là bao, tất cả dắng thiếp trong phủ Thái tử đều chờ ở ngoài cửa, nghe âm thanh thảm thiết của Sở thị truyền ra, cuối cùng nhận được tin đứa bé mất đi, nàng cũng từ lúc này mà nhận hết chán ghét.
Trong thoáng chốc, Tô Dư căng thẳng nắm chặt tay mình, vừa nhìn lại, đã thấy thái y từ trong phòng đi ra, hướng hoàng đế vái chào, vẻ mặt cẩn túc () nói:" Bệ hạ...Nhuận Nghi nương tử sợ là muốn...sinh non."
() Cẩn túc: Cẩn thận nghiêm túc.
" Sinh non?"_ Chương Nhạc Phu Nhân nghe vậy liền nhíu mày, hướng thái y kia nói _" Nhưng thai của Lục Nhuận Nghi còn chưa đầy bảy tháng!"
" Vâng."_ Thái y kia ấp úng nói _" Nhưng...bây giờ thật sự muốn sinh rồi. Chúng thần đã điều tra qua, là do bị kinh hãi, lại ăn nhầm thứ sản phụ kiêng kị."
Giai Du Phu Nhân nghe vậy liền kinh sợ:" Thứ sản phụ kiêng kị? Đó là gì?"
" Hắc tam lăng."_ Thái y đáp, tiếp tục giải thích _" Vậy này có tác dụng phá huyết khu ứ, là thứ kiêng kị của sản phụ, dùng nhiều sẽ dẫn đến việc sẩy thai. Bất quá thai nhi của Nhuận Nghi nương tử luôn luôn ổn định, đứa bé này đại để có thể bảo trụ..."
Nhưng không có ai để ý đến lời giải thích này, mọi người chỉ thắc mắc làm thế nào mà Lục Nhuận Nghi lại ăn nhầm hắc tam lăng. Tuy Lục Nhuận Nghi có thai lại không được tấn vị, còn có chút xu thế thất sủng, nhưng cao thấp trong nội cung tuyệt đối luôn luôn để ý đến cái thai này.
Nhất thời mọi người đều im lặng, chờ đợi ý chỉ của hoàng đế. Hoàng đế sắc mặt thâm trầm, nhẹ nói một câu:"Giao cho cung đang tư điều tra."
_______________________________________
Tiếng kêu thảm thiết vẫn không dứt ở trong phòng, hoàn toàn đối lập với vẻ an tịch ở phòng khách. Dân gian có câu "bảy sống tám không sống", có nghĩa hài tử sinh non tháng thứ bảy so với hài tử sinh non tháng thứ tám sẽ dễ sống được hơn, nhưng...cái thai này của Lục Nhuận Nghi còn chưa đủ bảy tháng, nhất định sẽ rất hung hiểm.
Hạ Lan Tử Hành trầm mặc, tự định giá lại những chuyện gần đây. Đời trước, đứa nhỏ này của Lục thị lớn lên rất thuận lợi, được sinh vào giữa hè, mẹ tròn con vuông. Lúc đó Lục thị cũng coi như được sủng ái, chưa từng chịu phải độc thủ này, đời này nàng ta rõ ràng bị vắng vẻ nhiều hơn, nên liền xảy ra chuyện này sao?
Sẽ là ai đi hại nàng ta đây...
Tô Dư cũng trầm mặc, nghe tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai, trên trán liền nhịn không được đổ một tầng mồ hôi lạnh. Mọi chuyện đáng lẽ không nên như thế này, giấc mộng kia nàng mơ không chỉ một lần, rõ ràng nhìn thấy nàng ta bình an sinh nở, làm sao lại xuất hiện rủi ro được...
Không nói đến chuyện hắc tam lăng, chỉ cần một câu "bị kinh hãi" kia của thái y thôi, chính mình đã không thoát khỏi liên quan rồi.
Cười khẽ một tiếng, cảm thấy đúng là tạo háo trêu ngươi. Lúc trước, chuyện trong mơ lúc nào cũng chuẩn xác, nhưng nàng lại vì nhận hết chán ghét mà cơ hội trở mình cũng không có; còn khi hoàn cảnh vừa mới tốt lên, những giấc mộng cũng bắt đầu rõ ràng hơn một chút, thì lại không còn chuẩn xác nữa.
Nếu như không thể mẹ tròn con vuông...
Tô Dư không tự chủ được quay đầu quan sát thần sắc hoàng đế, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của hoàng đế liền cảm thấy nghẹn thở. Cũng không rõ mình đang sợ cái gì, nhưng cũng không dám tránh né ánh mắt đó.
Chỉ thấy hoàng đế hơi cúi đầu, nhìn sang cái ghế bên cạnh, ra hiệu nàng đi qua. Tô Dư liền được Chiết Chi đỡ dậy, đi đến trước mặt hắn khẽ chào rồi ngồi xuống, cũng không nói gì thêm.
Tiếng hét của Lục Nhuận Nghi vẫn vang vọng trong sảnh, Hạ Lan Tử Hành lại gần nói nhỏ với Tô Dư:" Ngươi cứ về trước nghỉ ngơi nhé?"
Tô Dư nghe vậy liền giật mình, lắc đầu một cái:" Thần thiếp không phiền lụy."
Hoàng đế cười một tiếng:" Nếu mệt mỏi thì cứ trở về đi, không cần cố gắng chống đỡ đâu."_ Rồi ranh mãnh nhìn nàng, nói thêm một câu _" Ngươi cũng không phải thái y."
Có ở đây hay không cũng đều giống nhau.
" Dạ..."_ Tô Dư cúi đầu đáp ứng, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy một hoạn quan bước vào điện, vái chào bẩm:" Bệ hạ, cung đang tư đã tra được rồi."
Thật nhanh.
Mọi người đều chờ đợi kết quả, nhưng hoàng đế lại trầm xuống, không kiên nhẫn nói:" Chút nữa hãy nói."
" Dạ."_ Hoạn quan kia vái chào rồi lui ra, lúc này Tô Dư bỗng phát hiện thần sắc của Chiết Chi hơi lộ vẻ khác thường, lông mày liền nhăn lại, suy nghĩ một lát rồi ngoắc tay gọi nàng, bình thản nói:" Ta khát rồi, mau mang trà đến đây."
Trà liền được dâng lên, Tô Dư vừa mở nắp, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch.
Hoa nhài Nga Mi.
Hoàng đế nheo mắt nhìn nàng, cười hỏi:" Thích trà lài?"
"... Ân"_ Tô Dư nhẹ giọng đáp một tiếng, nhấp một ngụm trà, cảm thấy toàn thân lúc này không còn một chút sức lực.
_______________________________________
Trong phòng ngủ đột nhiên im lặng, im lặng đến mức trong lòng mọi người đều nảy sinh sợ hãi. Một lát sau, y nữ ra khỏi điện, khẽ cúi người bẩm:"Nhuận Nghi nương tử sinh rồi.."
Nhưng lại không nghe thấy tiếng khóc.
Y nữ kia lại nói tiếp:" Là một tiểu hoàng tử..."
Nhưng lại không có người nào dám nói một câu "Chúc mừng", ngay cả hoàng đế cũng không có lấy nửa điểm ý cười. Tuy chưa nói tiểu hoàng tử chết non, cũng không nói Lục Nhuận Nghi khó sinh mà chết, nhưng yên tĩnh như vậy, xem ra đã có chuyện không tốt xảy ra.
Ngừng lại một chút, cuối cùng Giai Du Phu Nhân hỏi y nữ kia:" Nhuận Nghi nương tử thế nào rồi?"
" Nương tử đã hôn mê..."_ Y nữ kia cúi người bẩm _" Hoàng tử điện hạ không khóc nổi, thái y nói...nói có thể sẽ không vượt qua được, nếu trong hai ngày này..."
Lặng ngắt như tờ.
Qua thật lâu, hoàng đế gật đầu một cái, thở dài mệt mỏi, phân phó thái y phải cố gắng hết sức, lại nói tiếp:" Truyền người của cung đang tư đến."
Xem ra là muốn hỏi chuyện về hắc tam lăng.
Có mấy người đi vào điện, trong đó có một cung nữ bị giải vào, hoàng đế nhìn nàng ta:" Ngươi không phải là chưởng sự cung nữ bên cạnh Sở Sung Hoa sao?"
" Dạ vâng..."_ Cung nữ kia dập đầu một cái _" Nhưng do Sung Nghi nương nương phát lạc người của Tễ Nhan cung, khiến nương nương (Sở thị) phải điều người đến hầu hạ Nhuận Nghi nương tử, nô tỳ chính là do nương nương sai đến."
Một đám tần phi ở bên nghe thấy vậy, liền có người thở dài nói:" Suy bụng ta ra bụng người, Sung Hoa nương nương cũng là người từng mất đi hài tử, làm sao có thể làm ra chuyện như thế chứ."
Cung nữ kia không nói, hoàng đế cũng không lên tiếng. Từ U ở bên nói:" Bệ hạ, Sở Sung Hoa đang chờ ở bên ngoài, có muốn..."
" Không cần."_ Hoàng đế lạnh nhạt nói, hoàn toàn không có ý định gọi Sở Sung Hoa vào tra hỏi. Chương Nhạc Phu Nhân nhíu mày nhìn cung nữ kia:" Thật sự là Sở Sung Hoa bảo ngươi làm?"
"... Vâng"_ Cung nữ kia hơi do dự dập đầu một cái, tiện đà nói thêm _" Sung Hoa nương nương cùng Nhuận Nghi nương tử từ lâu đã không hợp nhau..."
Chương Nhạc Phu Nhân cười lạnh một tiếng:" Phải không? Nghe giống như đã sớm có mưu đồ từ trước, nhưng Sở Sung Hoa đã bị cấm túc lâu như vậy, nếu không phải xảy ra chuyện Vân Mẫn Sung Nghi ngày hôm nay phát lạc cung nhân Tễ Nhan cung, nàng làm sao có cơ hội nhét người vào được?"
Nói gần nói xa, cuối cùng là muốn ám chỉ cung nữ này chính là người do Tô Dư cài vào. Vừa mưu hại Lục Nhuận Nghi, lại vừa giá họa cho Sở Sung Hoa.
Tô Dư nhìn nhạt khuôn mặt bỗng lộ vẻ bối rối của cung nữ kia, trong lòng biết rõ đây căn bản là một màn sắp đặt từ trước, đầu tiên khai ra Sở Sung Hoa bất quá là để màn này trông thật hơn, sau đó thì kết quả cuối cùng sẽ có tám chín phần là nhắm về mình.
" Ý là của Vân Mẫn Sung Nghi, nhưng hạ chỉ lại là Nhàn Phi."_ Giai Du Phu Nhân lẩm bẩm, cuối cùng đứng dậy hướng hoàng đế nói _" Vì liên quan đến an nguy của hoàng duệ, cầu xin bệ hạ điều tra kỹ việc này."
Thật là một thủ đoạn thường thấy trong cung. "Điều tra kỹ" ở đây chính là giao cho cung đang tư nghiêm thẩm, đương nhiên kết quả của việc thẩm tra này sẽ là...lỗi của nàng hoặc Nhàn Phi.
Dù là gì thì cũng đều toại nguyện ý tứ của người giật dây. Tô Dư khẽ mỉm cười:" Cần gì phiền phức như vậy? Thần thiếp ở đây, Nhàn Phi nương nương cũng ở đây, Sở Sung Hoa thì đang chờ ở bên ngoài...trước hết cứ đối chất một phen không phải là được sao? Vào cung đang tư, vu oan giá họa luôn không ít."
Lời này giống như đang nói với Giai Du Phu Nhân, nhưng ánh mắt của Tô Dư lại nhìn về phía hoàng đế. Hoàng đế suy nghĩ một chút, gật đầu:"Truyền đi."
Sở Sung Hoa tiến vào điện hành lễ, vừa đứng lên, liền tiến đến tát vào mặt cung nữ kia một cái, giận không kiềm được:" Bản cung đối đãi với ngươi không tệ! Ai bảo ngươi làm hại bản cung hả!"
" Nương nương..."_ Cung nữ kia càng ra vẻ luống cuống, nhịn không được nhìn về phía Tô Dư. Cái nhìn này đã khiến mọi người hiểu rõ, trong lòng Tô Dư cũng cười một tiếng.
Bất luận là giao cho cung đang tư hay thẳng thắn tra hỏi, đầu mâu cũng đều hướng về nàng. Nhưng một khi đưa đến cung đang tư, thì khó tránh khỏi chuyện xấu, chi bằng trực tiếp tra hỏi như vậy, dù sao mình cũng ở đây, có gì còn có thể tranh cãi vài câu.
Sở Sung Hoa theo ánh mắt của cung nữ kia nhìn về phía Tô Dư, ngẩn người, giận dữ nói:" Tô Dư.............lại là ngươi!"
Một tiếng thở dài, Chương Nhạc Phu Nhân giương mắt nhìn về phía Tô Dư: "Chuyện năm đó vốn là tử tội, nhưng bệ hạ không giết ngươi, hôm nay lại còn sủng ái ngươi...vậy mà ngươi lại có thể lập lại chiêu cũ như thế thật khiến cho lòng người cảm thấy rét lạnh."
Hoàn toàn là ý tứ định tội Tô Dư.
Giai Du Phu Nhân cũng than thở nói:" Bản cung nghe nói là cung nhân Khinh Lê cung đem bẩm chuyện này với bệ hạ, hỏi kỹ vài câu, mới biết hóa ra Sung Nghi nương nương đã cho người nhìn chằm chằm Tễ Nhan cung từ lâu, xem ra là chột dạ..."
Tô Dư nhịn cười nghe họ nói, đợi sau khi cả hai nói xong liền nhấp một ngụm trà, không để ý đến lời vừa rồi mà nhìn cung nữ kia hỏi:"Là bản cung bảo ngươi làm sao? Bản cung muốn chính miệng ngươi nói ra."
Vốn trong mắt mọi người đã nhìn ra ai là người bị sai sử, lại không nghĩ đến Tô Dư còn muốn hỏi thêm câu này. Cung nữ kia sững sờ một chút, sau khi định thần lại liền cúi đầu đáp:" Vâng...Là Sung Nghi nương nương sai nô tỳ bỏ thêm hắc tam lăng vào trong thuốc an thai của Lục Nhuận Nghi..."
" A..."_ Tô Dư lạnh giọng cười nói _" Ngươi nghĩ bản cung ngốc sao? Muốn tính kế hại người, chẳng lẽ lại chọn một kẻ đến hình còn chưa động, đã trực tiếp khai ra bản cung rồi sao?"
Cung nữ kia cứng đờ người, tầm mắt Tô Dư chuyển một cái, lạnh lùng nhìn sang Chương Nhạc Phu Nhân, hơi có vài phần tàn khốc nói:" Theo Phu Nhân nói, nếu không phải thần thiếp trách phạt, nàng (cung nữ kia) sẽ không có cơ hội tiến vào Tễ Nhan cung, Sở Sung Hoa không thể biết trước được hành động lần này của thần thiếp; nhưng nếu chiếu theo đạo lý này, thần thiếp làm sao biết được hôm nay Lục Nhuận Nghi sẽ ở Khinh Lê cung của thần thiếp mở miệng chống đối? Thần thiếp cùng nàng không hợp nhau cũng không phải ngày một ngày hai, việc nàng đến chúc mừng cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của thần thiếp."
Tô Dư khí thế bức người khiến cho Diệp Cảnh Thu nhất thời thẫn thờ, khựng lại một chút, cau mày nói:" Dù vậy, Nhuận Nghi bị chấn kinh còn không phải do ngươi bố trí tra tấn sao? Nàng nghĩ muốn đến Khinh Lê cung, xem ra là có ý chịu tội -- nếu không, mặc dù bị hạ độc, chỉ cần trực tiếp chữa trị trong cung, thì cũng không đến nỗi như thế này.."_ Chương Nhạc Phu Nhân cảm thán _" Hiện nay hai mẹ con đều thành như thế...thực sự quá đáng thương."
" Phu Nhân..."_ Mắt thấy các cung tần đang ngồi đều vì hai mẹ con Lục thị mà có chút sụt sịt, Tô Dư vừa muốn mở miệng, thì đã bị người khác cướp lời:" Chương Nhạc Phu Nhân, việc này theo trẫm thấy chính là nhất mã quy nhất mã ()."
() Nhất mã quy nhất mã: Ý nói nợ gì thì trả nấy, trong trường hợp này là nói Lục Nhuận Nghi đã phạm phải lỗi nên mới có ý muốn đến Khinh Lê cung nhận tội.
Diệp Cảnh Thu cả kinh, Tô Dư cũng cả kinh. Quay đầu lại, đã thấy hoàng đế mang theo vài phần suy nghĩ chậm rãi nói:" Sát hại cung tần, hoàng duệ là một chuyện, Sung Nghi tuân thủ cung quy lại là một chuyện khác. Theo trẫm thấy, Sung Nghi phạt là đúng, Nhuận Nghi nương tử muốn đến Khinh Lê cung là trong lòng nàng vốn có thẹn, có thể nói là do chuyện Sung Nghi phạt người của nàng lúc trước, nên không thể nói là Sung Nghi sai được. Về phần sinh non...nói cho cùng cũng là do hắc tam lăng, mạnh mẽ ép buộc nàng là vì muốn đến Khinh Lê cung tạ tội mà không kịp chữa trị cũng hơi quá gượng ép."
Lời nói có phần thiên vị rõ ràng, nhưng nghĩ lại cũng thấy vô cùng hợp tình hợp lý nên tựa hồ cũng không phải là cố ý thiên vị. Hoàng đế quét mắt qua một đám phi tần, tiếp tục nói: "Cho nên chuyện Nhuận Nghi bị chấn kinh không thể trách Sung Nghi được, chuyện cần tra lúc này chính là hắc tam lăng đến từ đâu. Trước khi tra rõ, trẫm không muốn nghe thêm bất cứ lời suy đoán nào."
" Vậy...bệ hạ"_ Giai Du Phu Nhân suy nghĩ một chút rồi nói _" Chuyện này dù sao cũng liên quan ít nhiều đến Vân Mẫn Sung Nghi, một phen giải thích vừa rồi cũng không phải uổng phí, chỉ là...để công bằng, có nên cấm túc nàng cho thỏa đáng không?"
Đây cũng là chuyện hợp tình. Cũng không phải có ý trách phạt nàng, chỉ là trước khi chưa rõ ngọn nguồn, thì nên cấm túc để cung đang tư có thể dễ dàng làm việc. Đợi đến khi tra rõ, nếu chuyện này thật sự không liên quan đến Tô Dư, thì làm vậy với nàng cũng không quá mức tệ. Đây cũng là cách giải quyết thường thấy ở trong cung, cũng được coi là một quy củ bất thành văn.
Nhất thời mọi ánh mắt đều rơi vào trên người hoàng đế cùng Tô Dư, Tô Dư không nói gì, còn hoàng đế thì nhìn vào tách trà lài của nàng tự định giá một chút, giống như chuyện này hơi có phần khó quyết định.